Cố Lan mệt vô cùng, tắm rửa xong nằm lại trên giường, trong chốc lát liền trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Tiết Hoàn giúp Cố Lan đắp kín chăn, sờ sờ tóc y rồi cúi đầu hạ một nụ hôn xuống trên trán y, lúc này mới quay người ra khỏi phòng ngủ, tiến vào thư phòng.
Cố Lan ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại tìm Tiết Hoàn khắp nơi không được, hỏi người giúp việc mới biết hắn phải đến công ty, người hầu còn nói Tiết Hoàn để lại lời nhắn nói buổi tối không trở về ăn cơm, lại dặn y ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy ra bên ngoài.
Cố Lan khom lưng ngồi trên ghế salon, tiếp nhận sữa bò người giúp việc đưa tới, vừa uống vừa xoa cái eo đau đớn mệt mỏi thầm nghĩ, nghe lời của hắn mới là lạ.
Uống hết sữa bò xong ngồi lại ở phòng khách nhìn TV một chút, xem được một nửa không kìm được ngủ thiếp đi, mãi đến tận khi người giúp việc đánh thức Cố Lan mới biết, dĩ nhiên đã đến giờ cơm tối.
Cố Lan bỏ thảm len đắp trên người ra, đỡ cái trán ngồi yên một lúc mới để cho người giúp việc đem cơm nước bưng lên.
Cơm nước xong Cố Lan trở về phòng thay quần áo, cầm chìa khóa xe không để ý người hầu ngăn cản rời biệt thự.
Tạ Diểu ngồi ở trước quầy bar cùng bartender mới tới trò chuyện rất nhiệt tình, bất thình lình có người ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy là Cố Lan, cô giật mình, “Cậu sao lại đến?”
“Mình không thể tới?” Cố Lan không hiểu ra sao liếc mắt nhìn cô một cái, hướng bartender vỗ tay cái độp, “Old Fashioned.” [1]
“Aizz!” Tạ Diểu xua xua tay với bartender, “Đừng để ý đến cậu ta, sau này người này có đến cũng đừng quản gì cả, muốn rượu gì cũng đừng cho cậu ta.”
“Tạ Diểu cậu không sao chứ? Đến cùng ai mới là lão… A a ——” Tạ Diểu cứng rắn che miệng Cố Lan, trước ánh mắt như có điều suy nghĩ của bartender tha y rời khỏi quầy bar, nửa lôi nửa kéo lên lầu hai.
“Có thể buông ra được chưa?”
Tạ Diểu buông tay cầm chặt cổ tay Cố Lan ra, ngồi xuống ghế salon rót ly nước lọc, “Đây, uống cái này.”
Cố Lan vẫy vẫy tay, ngồi ở đối diện Tạ Diểu, “Cậu đây là có ý gì?”
Tạ Diểu lườm y một cái, “Có thể có ý gì, thân thể cậu còn chưa có triệt để khỏe lại, cấm thuốc cấm rượu.”
“Thân thể mình có khỏe hay không chính mình còn không rõ ràng sao?” Cố Lan giơ tay gõ bàn một cái, “Nói đi, có việc gì giấu diếm mình?”
“Mình có thể lừa gạt được cậu chuyện gì a.” Tạ Diểu cầm lấy ly nước vừa mới rót, cụp mắt uống một ngụm.
“Có phải là quán bar hao tổn quá lớn?”
“Phốc —— “
Tạ Diểu đột nhiên phun nước ra ngoài, Cố Lan bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị phun đầy một mặt.
Cố Lan giơ tay lau mặt, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
“Ha ha ha, xin lỗi a, ha ha ha ha ha…” Tạ Diểu đưa mấy tờ giấy khăn cho Cố Lan, một bên cười vừa nói, “Lau một chút.”
Cố Lan tiếp nhận giấy ăn lau nước trên mặt, cau mày nhìn chằm chằm Tạ Diểu.
“Nói thật, làm gì mà không cho mình uống rượu? Trước đây cậu còn ước gì mỗi ngày mình cùng với cậu sống mơ mơ màng màng qua ngày.”
“Trước kia là trước kia mà.” Tạ Diểu sờ sờ mũi, “Hiện tại mình cũng ít uống, uống nhiều đối với thân thể không tốt.”
“Thôi đi, cậu nói dối liền sờ mũi, trước tiên đem tật xấu này sửa lại đi đã rồi hãy tới trước mặt mình khoe khoang kỹ xảo nói dối của cậu.”
Tạ Diểu quả thực muốn khóc, Quý Hồi Sinh tên khốn kia, vì sao đi về còn phải nói cho cô chứ, đã biết rõ cô căn bản không thể nói dối!
Cố Lan gõ bàn một cái, “Có nói hay không?”
Ai nha phiền chết rồi, ngược lại sớm muộn đều phải biết, Tạ Diểu quyết tâm liều mạng, “Nói! Mình nói!”
Cố Lan nhíu mày nhìn cô.
Tạ Diểu cẩn thận từng li từng tí một nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Lan, “Cái kia, Cố Lan, gần nhất cậu có cảm thấy nơi nào cùng trước đây không giống nhau hay không, ách, chính là… Trên mọi mặt bất kể tinh thần hay là thân thể.”
Lần này đến phiên Cố Lan trợn trắng mắt, “Sao vậy, mình mắc phải bệnh nặng gì nên mấy người mới không dám nói cho mình a?”
“Nói bậy!”
Cố Lan bị cô đột nhiên xuất rống lên sợ hết hồn, suýt chút nữa từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
“A xin lỗi xin lỗi, mình không nên lớn tiếng như vậy.” Tạ Diểu nhìn Cố Lan, hơi sốt sắng, “Cậu không sao chứ?”
Cố Lan vỗ vỗ ngực, không thể nhịn được nữa mà cau mày, “Mình có thể có chuyện gì? Là cậu đến cùng bị làm sao thì có?”
“Cái kia…” Tạ Diểu cúi đầu xoắn ngón tay, dừng lại một hồi lâu mới làm như là quyết tâm không thèm đếm xỉa gì nữa, mở miệng, “Cố Lan, cậu có nghĩ tới hay không, chính mình có thể sẽ mang thai?”
Hả, mang thai?
Từ trong đầu bỗng hiện ra một chút lại một chút các loại biểu hiện khác thường của Tiết Hoàn trong khoảng thời gian này, còn có mấy ngày đó hạ thân chảy máu không ngừng…
Cố Lan sắc mặt chậm rãi biến trắng, y gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Diểu, “Cậu nói lời này là có ý tứ gì? Cậu là nói… Mình, mình mang thai?”
Tạ Diểu chậm rãi gật đầu.
“Mình… Sao có khả năng… Tiết Hoàn, cậu, còn có Quý Hồi Sanh, các người đều biết?”
Tạ Diểu liền gật đầu.
Cố Lan siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng, viền mắt chậm rãi đỏ lên.
Mang thai chính là y, biết đến chuyện này cuối cùng cũng là y, cô đơn gạt y!
Cố Lan trừng mắt liếc Tạ Diểu một cái, đột nhiên đứng dậy xoay người chạy xuống lầu.
“Cố Lan!”
Tạ Diểu kinh hãi biến sắc, vội vàng đứng dậy đuổi theo.