Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 32: Chương 32: Phía trước không được dùng mặt sau?




Tiết Hoàn không tiếp tục ngăn trở, chờ Cố Lan mặc quần áo tử tế mới hỏi y muốn đi đâu, Cố Lan nén giận trả hắn một câu, “Không cần anh quan tâm!”

“Được, vậy anh không quản, em muốn đi đâu thì đi đó, anh để Hứa Thần đi cùng em.” Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên, Tiết Hoàn lấy điện thoại di động ra nhìn, hơi nhíu mày khóa màn hình thả lại trong túi quần, nghiêng người ấn một nụ hôn lên trán Cố Lan, “Quyết định như vậy đi.”

Cố Lan không nhịn được đẩy hắn ra, “Bằng cái gì mà anh xác định!”

“Chỉ bằng em là người của Tiết Hoàn anh.” Tiết Hoàn duỗi cánh tay qua ôm Cố Lan, đem y khóa vào trong ngực, cúi đầu một trận hôn sâu nồng tình mật ý.

Cố Lan vừa bắt đầu còn nha nha a a mà phản kháng, mười mấy giây sau liền nhẫn nhục chịu đựng, hai phút sau cũng rất là hưởng thụ ôm lấy cổ Tiết Hoàn, đưa lưỡi cùng đối phương dây dưa liếm láp, trăn trở triền miên một lúc mới khó khăn chia lìa.

Vừa hôn xong, hô hấp của hai người đều rối loạn.

Cố Lan nhẹ nhàng thở hổn hển, mặt chôn ở trước ngực Tiết Hoàn đến nửa ngày không lên tiếng.

Tiết Hoàn ôm lấy eo Cố Lan, cằm cọ nhẹ gò má của y, “Đang nghĩ cái gì, hả?”

Cố Lan bên tai hơi có chút hồng, một hồi lâu mới thấp giọng nói, “Nhớ anh.”

Tiết Hoàn tâm trạng hồi hộp một tiếng, gay go! Phải làm sao mới ổn đây? Bác sĩ nhưng là đã nghiệm mặt dặn dò, không thể cùng phòng.

Ngoặc kép thêm dấu chấm than —— Không! Thể! Cùng! Phòng!

Tiết Hoàn rất nhanh làm ra quyết định, tôn nghiêm nam nhân là cái gì, nào có trọng yếu bằng lão bà cùng hài tử.

Vì vậy, Tiết Hoàn nhẹ nhàng đem Cố Lan đẩy ra, ở trên má y hôn hôn một chút, “A Lan, xin lỗi, hai ngày nay thắt lưng anh không khỏe…”

Không khỏe em gái anh! Mỗi ngày ở nhà phát ngốc cái gì cũng không làm chỉ nhìn chằm chằm không cho y xuống giường, làm sao có thể sẽ không thích hợp? Mượn cớ!

Cố Lan vừa thẹn vừa giận, trên mặt nhiệt độ lớn đến mức có thể đem chính mình thiêu chết, y ra sức đẩy Tiết Hoàn xong vùi đầu xông ra ngoài. Tiết Hoàn vội vàng xoay người đuổi theo ra đến phòng ngủ. Cũng không biết Cố Lan từ đâu lấy ra được tốc độ mau như vậy, thời điểm Tiết Hoàn đuổi tới cầu thang thì Cố Lan đã xuống lầu phóng ra cửa lớn.

Tiết Hoàn vội vã quét mắt nhìn hai người giúp việc đang hai mặt nhìn nhau không rõ vì sao dưới đại sảnh lầu một, thực sự là hận không thể đều sa thải hai cô, một chút nhãn lực đều không có!

Người hầu không có nhãn lực, nhưng Hứa Thần có.

Vừa mới dừng xe xong từ bên ghế lái đi ra liền thấy Cố Lan lao ra cửa biệt thự, tâm tình rõ ràng không đúng, lão thiên a, này mà không cẩn thận ngăn cản, công việc của gã cũng không cần nữa.

Hứa Thần quyết đoán tiến lên ngăn Cố Lan lại, động tác tuy là có chút đường đột nhưng ngữ khí ngược lại là tương đối cung kính, “Cố tiên sinh muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”

“Không cần, tôi tự mình lái xe.”

Cố Lan đi bên trái Hứa Thần cùng đi bên trái, Cố Lan hướng bên phải, Hứa Thần cũng hướng bên phải. Mấy giây thời gian đã đủ để Tiết Hoàn đuổi theo.

Tiết Hoàn xông đến kéo tay Cố Lan, một giây sau liền bị Cố Lan ra sức quăng ra.

“Được bảo bối, là anh sai rồi, hiện tại theo anh trở về phòng!”

Nhiệt độ trên má vừa mới hạ xuống một chút liền dâng lên, Cố Lan cấp tốc liếc mắt nhìn Hứa Thần một cái nhưng Hứa Thần đã xoay người lại từ lâu, trên lưng rõ rõ ràng ràng viết một loạt chữ lớn thật lớn, “Tôi cái gì cũng không thấy cái gì cũng đều không nghe”.

Cố Lan càng xấu hổ, lần thứ hai quăng tay Tiết Hoàn, quay người chạy về.

Hứa Thần lúc này mới xoay người lại, Tiết Hoàn hài lòng vỗ vỗ vai gã, “Tăng tiền lương.”

Sau đó, quay người nhanh chân tiến vào cổng lớn biệt thự.

Tiết Hoàn bước vào phòng ngủ, thấy Cố Lan nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn, cả người chặt chẽ oa bên trong chăn, vừa nhìn là biết đang buồn bực. Tiết Hoàn đi tới ngồi ở mép giường, vén chăn kéo về phía mình, Cố Lan bên trong lại kéo chăn lại, lôi lôi kéo kéo nửa ngày cũng không thể đem chăn xốc lên.

Tiết Hoàn không dám dùng sức quá, sợ Cố Lan đau tay.

Nếu cứng rắn không được, vậy cũng chỉ có thể mềm.

“Bảo bối, đừng nóng giận, nào, đem chăn kéo xuống cho thoáng một chút.” Tiết Hoàn vỗ nhẹ vai Cố Lan.

Thanh âm Cố Lan buồn bực truyền tới, “Ai sinh khí, em không sinh khí!”

“Được, em không sinh khí, nào, buông tay.”

Cố Lan buông tay đang nắm chặt chăn ra, Tiết Hoàn đem chăn kéo xuống một đoạn lộ ra mặt Cố Lan. Sắc mặt ửng đỏ, cũng không biết là thẹn thùng hay vẫn là tức giận, Tiết Hoàn nghĩ thầm, cần phải dỗ dành.

Tiết Hoàn nằm xuống bên cạnh Cố Lan đem thân thể y ôm vào trong ngực, khe khẽ thở dài, “A Lan, không phải anh không nghĩ, anh đều muốn chết đi được.” Hắn kéo tay Cố Lan qua đè xuống hạ thân mình, “Em xem, không có lừa gạt em chứ.”

Cố Lan nhanh chóng rút tay trở về.

“Bác sĩ nói, hiện tại thân thể em trước hết cần triệt để điều dưỡng thật tốt, không thể…”

Cố Lan giơ tay đè miệng Tiết Hoàn, đỏ mặt trừng hắn.

Tiết Hoàn cười bắt lấy tay Cố Lan, bao ở trong lòng bàn tay mình xoa xoa, ghé vào bên tai y thấp giọng nói, “Em nếu thật muốn, anh lấy tay?”

“Không được!” Cố Lan lại cấp tốc kéo chăn lên che khuất mặt.

Tiết Hoàn không nhịn được cười, cười được một nửa đột nhiên nghĩ tới một chuyện, một cái sự việc cực kỳ trọng yếu. Tiết Hoàn ngồi dậy, nhấc chân xuống giường, “Bảo bối em chờ anh một chút, hai phút thôi!”

Tiết Hoàn lấy điện thoại di động vội vội vàng vàng ra ngoài phòng ngủ, hai phút sau quay lại, đóng cửa phòng xong bước nhanh tới, vươn mình lên giường, hưng phấn ôm lấy Cố Lan vừa hôn vừa sờ, “Ôi bảo bối, anh nhớ em đến chết rồi, anh hỏi qua, bác sĩ nói phía trước không thể dùng nhưng mặt sau có thể, tôi dĩ nhiên ngu xuẩn như vậy, hiện tại mới nhớ tới hỏi cái này.”

Cố Lan hận không thể cho hắn một cái tát, “Anh dĩ nhiên gọi điện thoại hỏi chuyện như vậy!”

“Chuyện này thì sao, đây chính là một chuyện cực kỳ trọng yếu trong cuộc sống.” Tiết Hoàn duỗi cánh tay lấy ra một áo mưa an toàn từ bên trong tủ đầu giường, hai ba lần đem quần áo chính mình cởi hết, cũng hai ba lần đem Cố Lan lột sạch. Ngay sau đó tròng áo mưa an toàn, mở hai chân Cố Lan ra đặt mình vào giữa, “Anh không chờ được nữa.”

Nói xong, một ngón tay thăm dò tiến vào.

Cố Lan nhíu mày duỗi thẳng chân, trầm thấp hừ một tiếng.

Tiết Hoàn cúi người xuống, bờ môi ấm áp dịu dàng lướt nhẹ qua bên tai đỏ lên của Cố Lan, “Mới hai mươi ngày không chạm em liền chặt như vậy, bảo bối, có phải là rất muốn không?”

Cố Lan xấu hổ cắn một cái trên vai hắn.

“Tê, được được được, không đùa em, anh chỉ làm em.”

Cố Lan lại cắn hắn một cái.

Cũng không biết có phải bởi vì thời gian mang thai nên thân thể đặc biệt mẫn cảm hay không, Tiết Hoàn mới lấy ngón tay ma sát mấy lần Cố Lan liền ướt, Tiết Hoàn cúi đầu nhìn chỉ thấy kia hang động non mềm nhỏ hẹp màu sắc hồng nhạt kia chặt chẽ bao vây lấy ngón tay của hắn, run rẩy ngọ nguậy, dưới kỹ xảo cọ cọ xát xát của hắn, chất lỏng dục vọng trong suốt dính nị ồ ồ chảy ra đem xung quanh huyệt động nhuộm ướt nhẹp một mảnh, thủy quang dâm mỹ, dục vọng câu nhân.

Tiết Hoàn hầu kết lay động trên dưới, chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, đồ vật dưới bụng cứng rắn như sắt, không thể kiềm được, Tiết Hoàn cấp tốc rút ngón tay ra, đem hai chân Cố Lan ép mở thật lớn sang hai bên, hạ thân chìm xuống, tính khí cực nóng gắng gượng để ở miệng huyệt ướt át chật hẹp, ma sát mấy lần đột nhiên đâm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.