Thiên điện.
Sở Tịch Viên lần thứ hai đặt chân lên đây, vẫn là cảm giác không tốt lành gì. Không hiểu vì sao nàng đối với nơi mà người người ngưỡng vọng này không sinh ra hứng thú, ngược lại còn có cảm giác bài xích, cực kỳ không có thiện cảm.
Vài Chiến thuật sĩ thấy người đi đến híp mắt nhìn một chút dễ nhận ra bọn họ. Chân Tự Thành là tu sĩ có tu vi cao bậc nhất trong số các tu sĩ đương thời. Y thực lực so với Chiến thuật sĩ thậm chí chỉ bằng hoặc hơn chứ không hề kém, lại tướng mạo đường hoàng, phong hoa trác tuyệt, long trung chi nhân muốn nhìn nhầm cũng khó.
Còn Sở Tịch Viên, nàng trong lần ra quân đầu tiên bị nói là “tu vi không đủ” nên không được triệu kiến. Lần thứ nhất nàng lên Thiên điện đã đánh thẳng vào Thiên lao bức thả Băng tinh, tuy rằng chứng minh thực lực của nàng, song tai tiếng đồn xa ngàn dặm, thậm chí có một thuở lệnh truy nã giăng mắc khắp nơi. Cho nên lần này cũng không có ai dám xem thường nàng, vừa nhìn không thấy tốt lành gì, liền chạy vào xin lệnh triệu kiến.
Sở Tịch Viên đứng dưới nền điện nói:
“Tiền triều Quỷ đế có bên cạnh hai vị quỷ tướng quân, Băng Huyễn Ác điểu và Huyết Hắc Đằng xà. Băng Huyễn Ác điểu hằng năm đến mùa thay lông cần có máu tươi ủ ấm, 187 mạng người, chỉ có nhục thể bị đông cứng, máu trong người họ trước đó cư nhiên đã bị hút ra. Khu vực xung quanh bán kính trăm dặm tìm được một ít lông vũ. Ác điểu tập kích từ trên không, đó là lý do trước đó không tìm thấy manh mối nào ở dưới mặt đất. Vãn bối trong lúc điều tra thu được cái này.”
Lá phong đỏ chót. Màu đỏ trên thân lá không phải màu đỏ tự nhiên.
Chân Tự Thành bổ sung: “Không phải máu người.”
Sở Tịch Viên nói:
“Quỷ đế tiền triều được hai vị tướng quân hộ tống trốn khỏi Quỷ vực đến Nhân giới, song sau trận chiến với Lịch Quân, bọn họ tất nhiên trọng thương. Ác điểu nhân lúc thay lông gây thảm án trong địa bàn Nhân giới, cố ý tạo xích mích giữa chúng ta với Lịch Quân, một khi chiến sự nổ ra bọn họ chỉ cần thu lợi ngư ông, tại Nhân giới tập kích, sau đó mượn bàn đẩy này tiến đánh Quỷ vực Bất quy, phong vân tái khởi.”
“Lời này của ngươi có hay không bằng chứng?”
Sở Tịch Viên cười đáp: “Không có.”
Chúng thần quan ngạc nhiên:
“Không có bằng chứng, chỉ nói suông như vầy e là...”
Sở Tịch Viên thật ra lúc đầu còn tính nhờ Chân Tự Thành liên hệ với sư phụ lão nhân gia, nhờ hắn ra làm chứng giúp mình. Có điều sau khi suy nghĩ lại, hình như là không cần. Nàng nói:
“Chư vị, thời hạn 7 ngày vẫn còn 3 ngày, lần này vãn bối đến đây không phải để nghiệm thu công tác mà là đến báo với chư vị một tiếng. Chuyện của Băng Huyễn Ác điểu, vãn bối và sư huynh vẫn có thể lo liệu được. 3 ngày sau sẽ mang thành quả nghiệm thu đến, chừng đó, lời vãn bối hôm nay nói có đúng sự thật hay không tự nhiên sẽ rõ. Có điều, đến chừng ấy, công lao các thứ, phải tính lại a.”
Trong số các thần quan có người nhỏ giọng nói:
“Nha đầu này mạnh miệng như vậy, có tin được không đây?”
“Chỉ một mình Chân Tự Thành đã có thể triệt diệt 14 cửu tinh yêu thú hàng công, sư muội này của hắn tuy chưa từng tham gia đại hội Tiên Đàm nhưng lại có thể một mình đánh vào Thiên lao tu vi chắc chắn cũng không thấp. Quả thật không thể xem thường.”
“Nếu chuyện này thật sự như họ nói, ngộ nhỡ thành công, không phải mọi danh tiếng đều bị Hoàng Hạc đỉnh lấy hết rồi sao. Thế gia của chúng ta làm gì còn chỗ đứng nữa?”
“Đúng đó. Nếu đã chứng minh sự việc lần này không liên quan đến y, vậy thì dễ giải quyết rồi. Cơ hội ngàn năm không nên bỏ qua.”
“Hay là như vầy. Tạm thời cứ tin bọn họ, cử người của chúng ta theo, tùy cơ hành động. Thế nào?”
“Được. Quyết định vậy đi.”
Cứ như vậy, ngày hôm sau, một nhóm tu sĩ các phái đã tụ tập lại, thiết lập một kết giới bao bọc khắp vùng tây bắc.
Bầu trời vẫn u án, đám mây mù mịt cứ mãi bao phủ, tuyết không ngừng rơi. Hàn khí xuất hiện từ trong rừng như nhận biết được có kẻ tập kích, trong hơi lạnh thấu xương còn mang thêm kịch độc, một tu sĩ nôn nóng lập công chạy tới, thân thể bị chướng khí xuyên qua, ngay lập tức ngã xuống bỏ mình, thất khiếu chảy máu, lông tóc trên người nhanh chóng héo rũ.
“Cẩn thận, trong khí này có độc!”
Nhận được báo hiệu cùng với dẫn chứng sống trước mặt, những tu sĩ còn lại hành động cũng dè dặt, cảnh giác hơn.
“Ăn nó vào!”
Sở Tịch Viên cúi đầu, chỉ thấy Chân Tự Thành nhét vào tay nàng một đan dược màu đỏ thẫm. Chân Tự Thành ngoại trừ tu vi thâm hậu, luyện dược cũng thuộc hàng thứ nhất thứ hai trên đại lục.
Chân Tự Thành nói: “Lát nữa đi vào còn có thứ càng nguy hiểm hơn đang chờ. Các ngươi cẩn thận bám sát, đừng để bị lạc.”
Có mấy vị nữ cao thủ ngưỡng mộ nhìn hắn, trên mặt ửng đỏ thẹn thùng, yêu kiều nói: “Chân đạo hữu, chẳng lẽ không có đan dược chống chướng khí hay sao?”
Sở Tịch Viên bậc cười, tự mình đi trước mở đường.
Chân Tự Thành bất đắc dĩ nói: “Có. Chỉ là tại hạ không nghĩ chư vị đạo hữu đi vây bắt thần thú Quỷ giới lại không có chuẩn bị gì, cho nên đan dược mang theo chỉ đủ dùng. Thật ngại quá. Chư vị đạo hữu có thể thi triển nội lực để bảo vệ tâm mạch đấy.”
Hắn nói rồi đuổi theo Sở Tịch Viên. Những tu sĩ bị bỏ lại phía sau cũng không dám chậm trễ càng không có thời gian để chấp nhất, đành phải nuốt cục tức bám sát phía sau.
Tiến sâu thêm một chút, bắt gặp một thôn trang, thôn trang này ẩn sâu trong rừng núi, rừng núi càng sâu càng lạnh cóng, trước đó Sở Tịch Viên cũng chưa từng đi qua, mọi người sắc mặt ngưng trọng nhìn phía trước.
Số lượng thi thể trên mặt đất đặc biệt khiến người ta kinh hãi! Lần này không phải chỉ là thi thể bị hút sạch máu rồi đóng băng, mà là huyết nhục phàm nhân bị gặm nhắm. Đây là hang ổ của tên Quỷ đế lưu vong kia sao? Chỉ là cửa vào đã như vậy, thật khiến lòng người phát run.
Từ nơi này mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trải đầy bụi cỏ khô, dẫn đến nơi vô cùng sâu thẳm bị lam quang yêu vụ nghịch thiên bao phủ. Xung quanh đường nhỏ còn có không ít chi tiết thi thể, người có động vật có, không khí đều bị đóng băng nhưng không ít người vẫn ngửi ra từng đợt mùi tanh tưởi.
Sở Tịch Viên thầm nghĩ: “Kỳ lạ.”
Lúc này có người nói: “Đúng là tàn nhẫn!”
“Cái nơi này thật buồn nôn! Quả nhiên thích hợp cho bọn quái vật kia cư trú!”
Phía trước đột nhiên dừng bước.
Chân Tự Thành khẽ nhích người chắn trước mặt Sở Tịch Viên.
Một trận gió mang theo mùi máu tanh hôi rất nồng thổi qua, cái mùi này so với mùi của chỗ thi thể khi nãy còn ghê tởm hơn, khiến không ít người có cảm giác buồn nôn! Cả Sở Tịch Viên cũng phải vươn tay che mũi, hơi nhíu mày.
Chân Tự Thành nói: “Xem ra có người đi trước chúng ta một bước rồi.”
Mọi người tăng nhanh cước bộ.
Khi đi tới nơi phát ra mùi tanh, nhìn thấy một đống đất to tựa như cái hang động sụp đổ. Khắp nơi đều là máu tươi. Đống đất to kia thực chất chính là thi thể khổng lồ của tổng cộng mười tám yêu thú quái dị nằm ngổn ngang trên mặt đất.
“Là yêu thú bảo vệ!”
Sở Tịch Viên thất kinh.
Cùng lúc giải quyết hết mười tám đầu yêu thú, hơn nữa thời điểm bọn họ dừng lại cách đây không quá một nén hương, vốn không hề nghe được một chút thanh âm đánh nhau nào, điều này nói rõ, đám yêu thú kia hoàn toàn không có năng lực phản kháng, trực tiếp bị giết, chết không kịp ngáp.
Ai có thể có năng lực nghịch thiên như vậy chứ? Nàng thận trọng mở miệng hỏi: “Có khi nào... “
Chân Tự Thành đáp: “Có khả năng đó.”
Những tu sĩ theo sau một phen khó thở. Người bọn họ nói đến, sẽ không phải là vị kia đó chứ? Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía đám người Thượng Hoa cung.
Hồng Phất dẫn đầu Thượng Hoa tu sĩ đến ôm lấy Chân Tự Thành, tư dung thất sắc nói: “Làm sao đây, Chân đạo hữu, hắn.... hắn có thù với Thượng Hoa cung ta. Các huynh không phải nói là tiểu tướng dưới tay Quỷ đế tiền triều sao?”
Những người khác cũng bắt đầu dao động theo. Với thực lực bọn họ, đối phó yêu thú cấp cao, hoặc tiểu tướng tiền triều thì còn miễn cưỡng, nhưng nếu đối thủ là Quỷ đế Lịch Quân, chuyến này chính là đi vào đường chết a.
Sở Tịch Viên đi lên phía trước cười nói: “Đường cũng đã thông, vậy chúng ta mau chóng đi vào thôi.”
“Ngươi, ngươi điên rồi. Nếu trong đó thật sự là...”
Sở Tịch Viên mất kiên nhẫn nói: “Vậy ngươi tự mình quay lại đi.” Nàng nói xong liền xoay người đi lên phía trước. Thật sự không thể chung sống hòa bình với đám người “ăn cỗ đi trước lội nước theo sau” này.
Yêu thú bảo vệ bị giết, kết giới xung quanh hình như cũng bị phá. Hàn khí dần dần thu hẹp, nhưng chướng khí cùng yêu khí vẫn dày đặt không dứt. Trước mắt chỉ nhìn thấy một con đường núi âm u nhỏ hẹp, vừa sâu vừa tối, băng giá kéo dài gần như tan biến, chỉ còn lại cảm giác rợn ngợp khó tả, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, thật không biết bên trong có còn nguy hiểm gì đang ẩn núp hay không.
Sở Tịch Viên thận trọng dùng thần thức đánh giá xung quanh, lại lấy ra một viên dạ minh châu từ trong nạp giới.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Chân Tự Thành vẫn theo sát phía sau, dưới ánh sáng của dạ minh châu, gương mặt vẫn điềm tĩnh ôn nhu nhìn nàng.
“Nơi này có rất nhiều cơ quan, cẩn thận một chút.”
“Huynh bỏ lại bọn họ phía sau sao?”
“Không phải vẫn đi theo à?”
Chân Tự Thành xoay người lại, liền cau mày. Theo sau hắn đáng lý nên có trên dưới 15 người, vậy mà một bóng cũng không còn thấy. Hắn liền quay lại, nhưng lần này ngay cả Sở Tịch Viên cũng biến mất vô ảnh vô tung.