Tiểu Liên bưng một hộp tráp gỗ đàn hương từ bên ngoài đẩy cửa vào. Thấy Tô Mộng Chẩm đang ngồi trên ghế, cậu ta hỏi một cách thăm dò: "Công tử?".
Tô Mộng Chẩm không trả lời. Tiểu Liên đóng cửa lại, ngăn tiếng gió thổi ù ù ngoài cửa, cậu ta nhìn Tô Mộng Chẩm dò xét rồi tiện tay ném chiếc áo choàng lông chồn sang một bên, dè dặt hỏi: "Công tử, đêm nay người có đi ra ngoài không?".
Tô Mộng Chẩm ngước mắt nhìn lên, Tiểu Liên ngay lập tức im lặng không nói thêm một lời nào nữa. Tô Mộng Chẩm cúi đầu thật thấp rồi nhẹ nhàng uống thêm một hớp rượu, nét mặt có vẻ hơi u ám.
Tiểu Liên nhẹ nhàng đặt chiếc hộp tráp gỗ đàn hương xuống, lấy từ trong cái túi đem theo người ra một chiếc túi gấm, mở ra thì đó là một cây kim vàng dài và nhỏ. Cậu ta cẩn thận đưa cây kim lên hơ qua hơ lại trên ngọn nến rồi mới thì thầm: "Công tử, đã đến giờ rồi".
Tô Mộng Chẩm giơ tay phải của mình ra. Tiểu Liên nhẹ nhàng xắn tay áo của cậu lên dùng cây kim châm vào huyệt Khúc Trì của Tô Mộng Chẩm, sau khi châm xong cậu ta mới nói: "Công tử, ba tháng trước chúng ta cũng đã dùng cây kim vàng chặn con sâu độc lại, sau đó liên tục áp dụng liệu pháp kim châm này. Nếu đêm nay mọi việc diễn ra tốt đẹp, sẽ có thể hoàn toàn chữa khỏi".
Tô Mộng Chẩm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cậu ta mà hỏi: "Hoàn toàn chữa khỏi sao?",
Tiểu Liên bị ánh mắt lạ lùng đó chiếu tướng nhưng lại cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi. Việc ban đầu đã chắc chắn là thành công nhưng lại bị thay đổi, cậu ta lắp bắp: "Đúng... đúng".
Tô Mộng Chẩm chỉ cười lạnh lùng, không nói thêm lời nào nữa.
Tiểu Liên châm thêm mấy lần. Trán Tô Mộng Chẩm vã mồ hôi, hắn chỉ cảm thấy trong bụng đau đớn khó chịu vô cùng, thậm chí có thể cảm thấy được một cảm giác tê dại kỳ lạ buốt lên từ đầu các ngón tay. Hắn cắn chặt răng, không nói lời nào.
Khi cây kim vàng châm vào huyệt Trung Quản, lưng Tô Mộng Chẩm ướt đẫm, thậm chí còn cắn chảy máu môi. Tiểu Liên thấy thế thì lấy làm kinh ngạc, mặt thất sắc, vội vàng nghĩ cách để lấy cây kim vàng ra. Tô Mộng Chẩm đưa tay ngăn lại, sau đó hắn bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Tiểu Liên sợ hãi, không biết nên làm thế nào, cậu cứ ngỡ mình đã châm sai huyệt đạo. Nhưng một lúc lâu sau thì thấy Tô Mộng Chẩm nôn ra một vật nhỏ, giống như hình dạng con rắn, dài khoảng nửa phân, ngoe nguẩy bò trong bãi nôn.
Tiểu Liên tái mét mặt vì quá sợ hãi. Hơi thở của Tô Mộng Chẩm cũng dần dần lấy lại nhịp bình thường.
"Bây giờ đã khá hơn rồi”. Hắn khe khẽ nói, đưa tay đón lấy chiếc khăn Tiểu Liên đưa cho để lau miệng.
Liễu Tam Nguyệt không hề nuốt lời, sáng sớm hôm sau, hắn mang theo Đường Duyệt ra ngoài.
Đường Duyệt cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Mạc. Mặc dù nàng biết Đường Mạc bây giờ đã quên mình nhưng khi tự mình xác nhận lại điều đó thì nàng càng cảm thấy buồn hơn. Đường Mạc không còn là chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, phong độ như xưa, chàng lúc này đã trở thành một cỗ máy giết người không chớp mắt. Chỉ cần Hiên Viên Trì Trì đưa ra một mệnh lệnh, chàng sẽ lập tức rút kiếm chém đầu của kẻ địch mà không hề suy nghĩ Ngay cả khi người đó là muội muội Đường Duyệt mà chàng đã từng rất mực quan tâm, rất mực thương yêu.
Tuy nhiên, khi Đường Duyệt nhìn thấy chàng, trong tay chàng không hề có kiếm mà là một bát cơm. Đường Duyệt hoàn toàn không dám tin vào mắt minh, bởi vì những thứ trong bát không hề giống với thứ mà một người bình thường nên ăn. Đó là mùi khó chịu của cơm đã bị mốc thiu và rau đã nát rửa bốc lên, khiến người ta khi ngửi phải sẽ kinh hãi mà nôn ra. Thế nhưng Đường Mạc lại đang ăn ngon lành. Trước đây Đường Duyệt đã từng nhìn thấy chàng ăn cơm, vẻ lạnh lùng lúc đó và lúc này khiến họ dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Đường Mạc ngồi trên bậc thềm, đang ăn một miếng bắp cải thối. Đường Duyệt bước đến bên cạnh, đưa tay ra kéo tay chàng và nói dứt khoát: "Đại ca! Đừng ăn nữa". Đường Mạc ngẩng đầu lên nhìn Đường Duyệt, đôi mắt vô cùng lạnh lùng, như thể đang nhìn một kẻ thù mà chàng căm hận nhất trên thế gian. Đường Duyệt ngạc nhiên, bàn tay nắm ở cổ tay Đường Mạc vô thức buông ra. Rất nhiều năm về trước, nàng cũng đã từng thấy ánh mắt như thế này, nhưng đó là ánh nhìn của một con chó hoang ven đường khi thấy khúc xương bên mõm mình bị người khác đá đi mất, ánh mắt đó vô cùng hung ác, căm hận.
Đường Duyệt không thể nén được mà hỏi: "Lẽ nào Bái Nguyệt Giáo nghèo khó đến mức chỉ có thể cho người ta ăn những thứ đồ như thế này hay sao?".
Liễu Tam Nguyệt cười chế nhạo: "Bái Nguyệt Giáo đãi khách đương nhiên là không phải như thế này rồi. Đáng tiếc là đại ca của ngươi không phải là khách. Hắn chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh Thánh chủ mà thôi". Nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Đường Duyệt, Liễu Tam Nguyệt càng tỏ ra vui vẻ, hắn chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi đã biết đại ca ngươi ở đâu rồi. Nhưng cho dù ngươi có cầu xin hắn như thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ đi với ngươi đâu".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Các ngươi rõ ràng không phải là con người nữa rồi".
Liễu Tam Nguyệt cười lớn: “Hãy nhìn xem giữa đại ca ngươi và ta thì ai giống con người hơn".
Đường Duyệt thì thầm: "Rồi sẽ có một ngày, rồi sẽ có một ngày..”..
Ánh mắt Liễu Tam Nguyệt lộ rõ vẻ nghi ngờ cảnh giác, hắn nói: "Tốt nhất là ngươi không nên manh động. Bùa ngải trên người đại ca của ngươi, trong Bái Nguyệt Giáo này, ngoài Thánh chủ ra thì không còn một ai có thể hóa giải được".
Đường Duyệt vẫn đứng bất động, đăm đắm nhìn Đường Mạc, nhưng tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Liễu Tam Nguyệt bĩu môi nói: "Không một ai có thể ngờ rằng, đại công tử nhà họ Đường danh tiếng lẫy lừng năm nào mà bây giờ lại trở thành bộ dạng thế này".
Đường Duyệt không nói thêm lời nào, nàng cúi người ngồi xuống bên cạnh Đường Mạc. Liễu Tam Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng đưa tay ra vuốt tóc Đường Mạc, hắn nói: "Bây giờ ngươi đã gặp được đại ca rồi, còn muốn như thế nào nữa?".
Đường Duyệt nói: "Ta chỉ muốn... chỉ muốn mỗi ngày đều có thể đến thăm đại ca".
Đường Mạc cúi đầu, tỏ ra không hề chú ý gì đến cuộc đối thoại giữa hai người.
Liễu Tam Nguyệt dường như không nghĩ được rằng Đường Duyệt lại nói như vậy. Điều này đối với một người lạnh lùng cứng đầu như Đường Duyệt mà nói thì cũng xem như là hạ thấp mình. Nghĩ đến những lời đồn giữa cặp huynh muội này, hắn thấy hơi giật mình, lạnh lùng cất tiếng: "Phế đường của Bái Nguyệt Giáo không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện mà tới được".
Phế đường Bái Nguyệt Giáo là nơi dành cho các nhân sĩ trong giang hồ đang chịu sự khống chế về đầu óc. Trong số bọn họ thậm chí có rất nhiều huyền thoại võ lâm nổi danh đã lâu trong thiên hạ. Tuy nhiên, bọn họ đều người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lúc này họ đều lặng lẽ làm việc của mình trong im lặng, tâm trí đờ đẫn, cứng nhắc, thậm chí không hề có phản ứng với bất cứ kích thích nào từ thế giới bên ngoài. Ngoài đôi mắt cứ đờ đẫn không chớp lấy một lần thì bọn họ chẳng khác nào xác chết từ dưới nấm mộ chui lên. Thứ duy nhất khiến họ di chuyển, hành động chính là mệnh lệnh của người thực hiện tà phép.
Đường Duyệt không thể khóc được nữa, nước mắt của nàng đã cạn từ khi Đường Gia Bảo bị lửa thiêu hủy mất rồi.
Làn gió lạnh mùa đông thổi tới làm rối mái tóc của nàng, nhưng nàng không hề quan tâm, chỉ biết cắm cúi bước đi trong vô thức. Nàng biết rằng Bái Nguyệt Giáo đầy rẫy những cạm bẫy, những ánh mắt theo dõi, nhưng nàng cũng không hề quan tâm, bởi vì lúc này nàng đã thực sự không còn gì để mất nữa. Nàng đột nhiên hiểu tại sao Hiên Viên Trì Trì lại đưa nàng đến nơi này, đó chẳng qua là vì muốn để nàng tiếp tục sống trong sự giày vò.
Đường Duyệt tự hỏi bản thân: "Ta biết làm thế nào đây? Những khi ta gặp chuyện buồn, đau khổ thì đại ca đến giúp dỡ, nhưng bây giờ huynh ấy đã trở thành như thế này, ta lại không làm được gì cả, thậm chí không dám liều mình đấu tranh! Ta chỉ vì nỗi đau đớn của riêng mình mà tuyệt vọng rời khỏi Đường Gia Bảo, nhưng cuối cùng ngay cả khi đại ca cần ta nhất thì ta lại không thể ở bên cạnh huynh ấy! Cho dù bây giờ có bảo toàn được tính mạng của đại ca đi chăng nữa, nhưng nếu đầu óc huynh ấy minh mẫn, lẽ nào thà rằng sống một cuộc sống giá áo túi cơm như thế này chẳng tốt hơn sao? Ta chỉ có võ công, nhưng lại không hề có sự khôn ngoan để giúp đỡ huynh ấy, vậy võ công để mà làm gì chứ?. Đường Duyệt suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi đầu đau dữ dội, thậm chí có cảm giác như tê dại đi.
Đột nhiên nàng va phải một người. Nàng đang định tránh đi, nhưng lại bị người đó nắm lấy cánh tay. Nàng lạnh lùng nói: "Tô Mộng Chẩm, rốt cuộc là ngươi muốn gì?".
Tô Mộng Chẩm hạ thấp giọng nói: "Vết thương trên cơ thể nàng là do đâu mà có vậy?".
Đường Duyệt rút tay lại, dùng tay áo che đi vô số những vết bầm trên cánh tay, rồi nói: "Không liên quan gì đến ngươi".
Tô Mộng Chẩm vẫn giữ nét mặt bình thản: "Rốt cuộc là ai?".
Đường Duyệt lạnh lùng nói: "Phó giáo chủ nói gì vậy? Ta trở thành như thế này, chẳng phải tất cả nhờ ngươi ban cho hay sao?"
Tô Mộng Chẩm khẽ mỉm cười và nói: "Nàng nghĩ rằng tất cả những điều này đều là do ta sao?".
"Phó giáo chủ cao quý bận rộn, lẽ nào đã quên là Đường Gia Bảo đã bị phá hủy như thế nào rồi?"
"Nàng không cần phải một điều phó giáo chủ, hai điều phó giáo chủ. Ta thực sự không dám nhận, mặc dù ta tạm thời giữ vị trí lãnh đạo, nhưng chẳng qua chỉ đơn thuần là làm theo mệnh lệnh mà thôi. Đường Gia Bảo thực sự bại lụi cũng không đến lượt ta hạ lệnh”.
Đường Duyệt nheo mắt lại: "Như vậy, ý của ngươi là, người thực sự muốn Đường Gia Bảo biến mất chính là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo sao?".
Tô Mộng Chẩm đáp: "Ta khuyên nàng không nên nghĩ như vậy! Kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi. Đường bảo chủ là một anh hùng trong thiên hạ. Nhưng đến khi về già lại không biết nhìn nhận mọi việc một cách cởi mở. Thiên hạ này sẽ không chấp nhận một kẻ không thức thời như vậy!".
"Thế còn đại ca của ta thì sao, huynh ấy đâu phải là mối đe dọa lớn đối với quý giáo đến mức các người phải biến huynh ấy thành một phế nhân như thế này? Khi ngươi đến Đường Gia Bảo, huynh ấy đối đãi với ngươi như thế nào, còn bây giờ ngươi báo đáp lại huynh ấy như thế nào?"
"Theo như nàng nói, Đường công tử đã coi Tô mỗ như bạn bè thì ta sẽ phải lấy đó làm vinh dự, hãnh diện và phải biết ơn tới mức bật khóc hay sao? "
Đường Duyệt cắn chặt răng nói: "Cho dù không thể nói hai người là bạn bè thân thiết nhưng cũng không hề có thâm thù đại hận gì cả. Tại sao lại phải hành hạ huynh ấy đến như vậy cơ chứ?".
Tô Mộng Chẩm cười nói: "Nếu nàng đã nói rằng ta và lệnh huynh là bạn bè, thì bạn bè phải có nghĩa vụ giúp nhau chia sẻ nỗi đau. Như vậy thà rằng cứ để huynh như thế này, không hề có cảm giác với bất cứ điều gì, còn hơn để huynh ấy ngập chìm trong lòng hận thù sâu sắc".
"Như vậy, việc biến một người bình thường thành một cái xác không hồn là việc khiến chúng ta phải tỏ ra biết ơn ngươi hay sao?"
"Không nhất thiết phải như vậy, ta trước nay làm bất cứ việc gì đều không cần người khác phải biết ơn”.
Trên gương mặt Đường Duyệt bao phủ một lớp sương giá, nàng nói: "Được. Phó giáo chủ quả nhiên là một kẻ máu lạnh. Ngươi có biết điều mà ta hối tiếc nhất là gì không?".
"Điều này... Ta đâu có phải là con giun trong bụng nàng”.
"Điều mà ta hối tiếc nhất chính là, đáng lẽ ta nên sớm tin vào trực giác của mình mà quyết định giết ngươi”.
Tô Mộng Chẩm cười lớn: "Nếu đã sớm biết như vậy, Tô mỗ sẽ bán cho nàng một số loại thuốc hối tiếc".
Đường Duyệt nói: "Thật đáng tiếc là trên thế gian này không hề có thuốc hối tiếc. Ta không có bản lĩnh bằng người khác. Nhưng phó giáo chủ đừng quên, rồi sẽ có một ngày ta sẽ lấy được đầu của ngươi".
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng chăm chú: "Sống thì có gì vui, chết thì có gì buồn. Tô mỗ chưa hề cảm thấy sống vui hạnh phúc bao giờ. Nếu nàng có khả năng này, thì đầu của Tô mỗ đây, sẵn sàng chờ nàng đến lấy đi..”..
Đường Duyệt cười lạnh lùng, cất bước đi, khi lướt qua người Tô Mộng Chẩm, hắn lại lên tiếng: “Tuy nhiên, Đường Duyệt, ta thực sự hy vọng có thể được nghe một câu thật lòng, nàng thực sự đã từng nghĩ đến việc muốn giết ta hay sao?".
Đường Duyệt dừng bước, im lặng một hồi rồi mới đáp: "Không, nếu có thể, ta không muốn giết bất cứ ai".
Tô Mộng Chẩm kêu lên một tiếng: "Nhưng thanh đao Khuynh Thành này đã vấy máu rồi".
"Vậy những vong hồn đã chết dưới kiếm của phó giáo chủ, lẽ nào dám nói là ít hơn đao Khuynh Thành hay sao?"
"Ta khác với nàng, vốn không quan tâm đến việc đã hạ hạ sát bao nhiêu người”.
Đường Duyệt lặng đi, không nói một lời nào.
Tô Mộng Chẩm trở lại chủ đề ban đầu: "Những vết bầm trên cánh tay của nàng, thực sự là do Liễu đường chủ gây ra đúng không?".
Đường Duyệt đáp: "Ngươi đã nhìn thấy ư?".
"Ta chỉ muốn biết có phải là do Liễu đường chủ gây ra hay không mà thôi”.
"Nếu đúng thì sao, nhìn thấy hắn hành hạ ta như vậy, chẳng phải là ngươi càng cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn ư?"
Tô Mộng Chẩm thở dài: "Bây giờ ta mới biết rằng, trong lòng nàng, ta lại xấu xa đến mức đó. Lẽ nào khi thấy nàng bị hành hạ đến nông nỗi này thì ta phải cảm thấy vui vẻ hay sao?".
Đường Duyệt nói: "Đương nhiên, sự hạnh phúc, niềm vui của phó giáo chủ là do sự đau khổ của người khác đem lại mà. Những gì ngươi thấy chẳng qua chỉ là ở phần cánh tay mà thôi, trên người của ta vẫn còn có rất nhiều vết thương, ngươi có muốn xem hết không?".
Đường Duyệt cười nhạt, cởi bỏ y phục, phơi bày làn da ở ngực. Chỉ nhìn vào phần da thịt mà nàng để lộ ra cũng có thể thấy nó bị bao phủ bởi rất nhiều vết thương bầm tím. Một số giống như vết răng cắn, một số như vết cắt sâu của lưỡi dao sắc, thậm chí còn có cả những dấu vết của đài nến in vào. Chúng vẫn còn để lại sắc đỏ khiến người ta không thể không xót xa, kinh ngạc! Trong số những vết thương hoặc xanh hoặc tím chạy dọc theo y phục, có thể thấy những nơi mà Tô Mộng Chẩm không thể nhìn được còn nghiêm trọng và đáng sợ hơn.
Đường Duyệt lạnh lùng nói: "Bây giờ thì phó giáo chủ đã nhìn rõ hay chưa?".
Tô Mộng Chẩm cụp mắt xuống và nói: "Ta, ta…".
Đường Duyệt mặc dù muốn giả vờ tỏ vẻ không hề quan tâm, nhưng cảm giác đau đớn không thể kìm nén nổi nữa mà cứ vô tình lộ ra trong ánh mắt. Nàng nhẹ nhàng cài lại khuy áo trước ngực, đưa tay lên vuốt lại tóc, khẽ mỉm cười: "Ngươi còn muốn xem những gì nữa, hay là ta sẽ cởi bỏ tất cả để ngươi nhìn cho rõ?".
Tô Mộng Chẩm nói: "Nàng... nàng đừng như vậy, ta không hề có ý muốn làm tổn thương nàng".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Có muốn hay không cũng không cần phải nóng vội. Khuôn mặt ta trở nên như thế này, ta cũng không hề quan tâm, huống hồ là những thứ này".
Tô Mộng Chẩm thở dài: “Đường Duyệt, ta thực sự không hề nghĩ rằng, Liễu đường chủ lại hành hạ nàng như vậy".
"Những lời này e là không thật lòng. Người hứa giao ta cho Liễu đường chủ chẳng phải chính là phó giáo chủ hay sao? Hơn nữa..”.
"Hơn nữa sao?"
Đường Duyệt lạnh lùng nói: "Hơn nữa, hắn thực sự cũng không hẳn là khiến ta như thế này".
Trong ánh mắt Tô Mộng Chẩm có chút gì đó lấp láy lạ thường, cuối cùng hắn lên tiếng: "Hắn... thực sự chưa hề chạm đến nàng?".
Đường Duyệt chậm rãi đáp: "Điều này không liên quan đến phó giáo chủ".
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói: "Bây giờ hắn có thể cố gắng kiềm chế không chạm đến nàng. Nhưng sau này chưa chắc hắn đã giữ lời thề. Võ công của nàng thực sự còn vượt xa hắn, tại sao nàng lại phải chịu sự áp chế của hắn? Nàng vốn có thể..”..
Đường Duyệt chau mày rồi nói: "Ta có thể làm sao?".
Tô Mộng Chẩm chậm rãi đáp: "Có thể khiến hắn mãi mãi không bao giờ hành hạ nàng được nữa".
Đường Duyệt nói: "Ngươi chịu để ta giết hắn sao? Phó giáo chủ, là do ta nghe nhầm hay là ngươi đã phát điên rổi. Liễu đường chủ là người của Bái Nguyệt Giáo, ngươi thực sự sẽ để ta giết hắn hay sao?".
Tô Mộng Chẩm nói: "Mục đích của nàng là vào được Bái Nguyệt Giáo. Bây giờ nàng đã vào được trong thành rồi. Liễu Tam Nguyệt đâu còn có ích gì đối với nàng nữa?".
Đường Duyệt cười nhạt: "Ta không ngờ phó giáo chú lại nghĩ và lo lắng cho ta như vậy".
Tô Mộng Chẩm khẽ thở dài rồi nói: "Nếu bây giờ nàng không giết hắn thì sẽ phải hối hận đó".
Đường Duyệt nhìn đao Khuynh Thành trong tay, không nén được tiếng thở dài: "Thật đáng tiếc, nếu ta biết nhìn xa như phó giáo chủ thì có lẽ đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay".
Tô Mộng Chẩm biết là nàng lại nghĩ đến việc đáng ra phải giết chết mình ngay từ đầu, nên cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói: "Dung mạo của nàng, ta sẽ giúp".
"Giúp ta ư? Giúp thế nào?"
"Ta... có thể làm cho vết sẹo đó không… và cả cơ thể nàng nữa…"
Đường Duyệt hơi ngẩn ra, không nén nổi mà cất tiếng: "Cho dù ngươi có thể khiến cho gương mặt ta hồi phục như xưa, khiến cho những vết sẹo trên người ta không còn tồn tại, nhưng ngươi có thể trả lại đại ca cho ta một cách nguyên vẹn, có thể khiến Đường Gia Bảo trở lại như xưa được hay không?".
"Ta không hề biết rằng, nàng lại có một tình cảm sâu nặng đối với Đuòng Gia Bảo đến vậy”.
"Có rất nhiều thứ, khi nó còn tồn tại thì ta không trân trọng. Nhưng đến khi nó đã mất đi rồi thì ta mới nhận ra rằng nó đáng quý, đáng trân trọng biết nhường nào”.
Tô Mộng Chẩm định nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Đường Duyệt đã bước ra ngoài, thậm chí không hề quay đầu nhìn lại.
Tô Mộng Chẩm thất thần nhìn theo bóng dáng của Đường Duyệt. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nói êm dịu của một người con gái cất lên từ phía sau: "Phó giáo chủ thật là có nhã hứng, lại đứng đây mà trò chuyện tâm tình cùng người đẹp đấy ư?". Lời nói vừa thốt ra, đã có một đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp vòng từ phía sau đưa ra bịt mắt của hắn.
Tô Mộng Chẩm không nói gì mà lặng lẽ kéo hai bàn tay kia xuống và nói: "Tại sao Thánh chủ lại đến đây?".
Hiên Viên Trì Trì bước đến trước mặt hắn, sóng mắt dịu dàng mềm mại như nước, chăm chú nhìn Tô Mộng Chẩm. Ánh mặt trời phản chiếu trên khuôn mặt của nàng càng tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng, xinh xắn, thuần khiết. Giọng nói của nàng còn quyến rũ hơn. Nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay và nói:"Chàng nhẫn tâm không thèm đến gặp ta. Lẽ nào cũng không để cho ta đến gặp chàng hay sao?".
Tô Mộng Chẩm nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của nàng. Trong tâm trí chợt hiện lên gương mặt xanh xao của một người con gái. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của Hiên Viên Trì Trì nhưng lại hiện vẻ vô cùng hoang mang. Trái tim hắn dường như đã để ở một nơi nào đó mất rồi.
Hiên Viên Trì Trì có thể dễ dàng nhận ra trái tim hắn đang nghĩ gì. Nhưng nàng tỏ vẻ không hề quan tâm. Nụ cười của nàng vẫn rạng rỡ, nàng chậm rãi nói: "Tối nay ta sẽ thiết yến tiệc, chàng hãy đến nhé!".
Tô Mộng Chẩm nói: "Ta rất xin lỗi, tối nay ta đã có kế hoạch rồi".
Cho dù Hiên Viên Trì Trì là một người tâm tư thâm trầm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương còn rất trẻ, lại có thân phận cao quý. Lúc này nàng không thể không thay đổi nét mặt, rồi lạnh lùng nói: "Chàng muốn đi đâu?".
Tô Mộng Chẩm chau mày nói: "Thánh chủ, đây là việc riêng của Tô mỗ".
Hiên Viên Trì Trì cười gượng rồi nói: "Ai muốn quan tâm chuyện của chàng chứ?". Nhưng rồi nàng nghĩ đến điều gì đó và cất tiếng cười, nhẹ nhàng kéo tay áo của Tô Mộng Chẩm: "Nếu như chàng đi có việc, vậy ta sẽ đổi sang ngày mai!".
Tô Mộng Chẩm chăm chú nhìn vào tay mình. Đột nhiên hắn nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của Hiên Viên Trì Trì và nói: "Ta e rằng ngày mai cũng không được".
Nụ cười của Hiên Viên Trì Trì tắt ngấm. Nàng phẩy tay áo rồi khẽ cao giọng: “Phó giáo chủ thật là to gan!".
Vừa hay Tiểu Liên vội vã lao tới, nhìn thấy Hiên Viên Trì Trì thay đổi sắc mặt, cậu sợ hãi quỳ xuống hành lễ chào.
Hiên Viên Trì Trì bình thường không bao giờ thèm nhìn cậu ta, nhưng lúc này chợt lên tiếng hỏi: "Phó giáo chủ lúc này thực sự rất bận rộn. Lẽ nào các ngươi không để cho chàng nghỉ ngơi một chút, mà lúc nào cũng mang chuyện đến để làm phiền chàng hay sao?".
Gương mặt nàng cho dù vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận. Nên biết rằng nàng cả đời thân phận cao quý, từ trước đến nay không bao giờ hạ mình trước bất cứ người nào, chỉ riêng Tô Mộng Chẩm là nàng đối xử hoàn toàn khác. Nào ngờ ngay cả lời mời của nàng mà hắn cũng ba lần bốn bận chối từ.
Tiểu Liên sợ hãi cúi đầu thật thấp. Tô Mộng Chẩm nói nhỏ: "Đứng dậy đi, chúng ta đi thôi".
Hiên Viên Trì Trì thay đổi sắc mặt, lớn tiếng hỏi: "Chàng định đi đâu?".
Tô Mộng Chẩm đã kéo Tiểu Liên đi, miệng hé nụ cười, quay đầu lại và nói: "Thánh chủ muốn biết sao?"
Hiên Viên Trì Trì cắn môi và nói: "Trước đây chúng ta ở bên nhau, sống vui vẻ biết bao nhiêu. Tại sao bây giờ chàng lại trở nên như thế này chứ!".
Tô Mộng Chẩm khẽ cười rồi nói: "Ta đối với bất cứ người con gái nào cũng đều như vậy. Nếu Thánh chủ không thích thì không cần phải đến tìm ta nữa".
Hiên Viên Trì Trì thay đổi sắc mặt: "Chàng nói như vậy là có ý gì?".
Tô Mộng Chẩm mỉm cười và nói: "Chính là ý mà nàng vừa nghe thấy đó".
Hiên Viên Trì Trì ngẩn người, lớn tiếng nói: "Chàng chưa được phép đi... chàng dám đi sao?".
Tô Mộng Chẩm sa sầm nét mặt, hắn nói: "Không biết Thánh chủ còn muốn hạ lệnh gì nữa?". Nụ cười rạng rỡ như gió xuân biến mất trên khuôn mặt hắn. Gương mặt của Hiên Viên Trì Trì cũng trở nên trắng bệch: "Tất cả mọi người đều đã biết về hôn sự của chúng ta, chàng, chàng..”.. Cho dù nàng là một người sâu sắc nhưng dù gì cũng là một cô gái đang sống trong cảm giác say đắm của tình yêu. Lúc này khi gặp phải sự lạnh nhạt thì tất nhiên, nàng khó có thể chịu đựng.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng đáp: "Hôn sự là do nàng tự công bố. Lẽ nào ta đã từng nói là muốn lấy nàng hay sao?".
Hiên Viên Trì Trì nghe những lời này, bỗng cảm thấy bình tĩnh lại. Nàng đột nhiên nghĩ tới một người, từ gương mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng đến cử chỉ thu hút. Nàng dường như còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đó. Cứ nghĩ đến là nàng đã cảm thấy căm hận. Nàng cắn chặt răng, nghĩ thầm: "Ta nhất định phải nín nhịn, cho dù thế nào cũng phải cố chịu đựng, rồi cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thật đắt về những gì ngươi đã đối xử với ta hôm nay!".
Thế là nàng thu lại vẻ phẫn nộ trên nét mặt, gương mặt trở nên đáng thương vô cùng. Nàng đột nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay của Tô Mộng Chẩm mà nói: "Chàng... chàng hãy thương đến ta... Tất cả mọi người ở đây không có ai thực sự yêu ta cả... Bọn họ đều sợ ta, ghét ta, ta từ nhỏ đến giờ chỉ có mình chàng..”..
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, vô tình nghĩ đến giọng nói và vẻ bình thản của Đường Duyệt lúc nãy. Trong lòng không hề có chút cảm giác nào trước vẻ khóc lóc đáng thương này, hắn bình thản đáp: "Thánh chủ, ta có việc cần phải làm, xin thứ lỗi!".
Hiên Viên Trì Trì hoàn toàn không thể ngờ được rằng hắn lại dửng dưng với sự mềm yếu của nàng đến vậy. Không để nàng kịp phản ứng, Tô Mộng Chẩm và Tiểu Liên đã đi rất xa rồi.
Đi được một lúc Tiểu Liên mới quay lại nhìn, dường như vẫn thấy Hiên Viên Trì Trì đứng đó một mình. Tô Mộng Chẩm cũng không nói một lời nào, trong lòng Tiểu Liên thắc mắc một số điều nhưng không tiện nói ra.
Tiểu Liên không nhịn được nữa mà cất tiếng hỏi: "Công tử, con thấy Thánh chủ thực sự rất đau buồn, người…".
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói: "Phụ nữ luôn là như vậy, yêu quá tới mức cứ nghĩ tất cả đàn ông trên thế gian này đều yêu cô ta đến chết. Ngươi bận tâm làm gì?".
Tiểu Liên ngẩn người, lẩm bẩm: "Nhưng… nhưng… lẽ nào công tử không quan tâm đến một người nào hay sao?"
Tô Mộng Chẩm im lặng, không nói gì.
Đường Duyệt đi lại rất lâu trong thành, không rõ đã đến bên một hồ nước từ lúc nào. Bình thường có thể thấy rất nhiều người của Bái Nguyệt Giáo qua lại nơi đây, nhưng lúc này không thấy bọn họ đâu cả, chỉ còn lại mình nàng. Mặt hồ gợn sóng, cây cối bên hồ xanh tươi, bầu trời trong xanh không một gợn mây, tất cả mọi thứ đều sống động, đẹp đẽ và đầy sức sống. Đường Duyệt thở dài, ai có thể nghĩ được rằng, Bái Nguyệt Giáo xinh đẹp như vậy lại có thể luôn song hành cùng với những cái chết, những âm mưu, những thủ đoạn tàn bạo cơ chứ...
Đường Duyệt bước từng bước chậm rãi, thấy xa xa có một con thuyền nhỏ đang thả neo bên hồ, trên thuyền có một người đang ngồi quay lưng lại phía nàng. Không hiểu sao ánh mắt Đường Duyệt không thể rời khỏi tấm lưng ấy, trong lòng nàng có một giọng nói đặc biệt kỳ lạ thu hút nàng cứ đi đến đó. Đến khi nàng đã tới rất gần, người đó đột nhiên quay đầu lại, khiến Đường Duyệt giật mình. Nàng vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu đã vô tình làm kinh động nơi này".
Nghe thấy vậy, đôi mắt sâu như nước biển kia chợt có chút gì đó chuyển động, khiến đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên có chút tình cảm hơn. Đường Duyệt cảm thấy ngạc nhiên người này dường như không phải là một trong những kẻ hung thần ác quỷ như đám người của Bái Nguyệt Giáo. Cũng không đoán nổi tuổi thật của ông ấy, nàng không biết xưng hô thế nào cho phải.
Người đàn ông nhìn nàng một cách thờ ơ rồi quay đầu đi.
Đường Duyệt nhìn thấy trước mặt người đó có đặt một bàn cờ. Nhưng trên thuyền lại chỉ có mỗi một người. Ông ta chậm rãi nhấc quân đen lên đi một nước rồi ngừng lại như chờ đợi một chút rồi lại nhấc quân trắng lên đi một nước. Cứ như vậy một quân đen rồi lại một quân trắng, ông ta đi liền mười nước cờ rồi mới bất ngờ cất tiếng hỏi: "Ngươi là ai?". Đường Duyệt ngạc nhiên, không biết tại sao khi đứng trước một người như thế này mà mặt nàng lại đỏ bừng, nàng thì thầm: "Tên cháu là Đường Duyệt".
Người đó không nói thêm câu nào nữa, tiếp tục cúi đầu xuống chơi cờ. Đường Duyệt nhìn vào thế cờ, cảm thấy có chút gì đó rất bí ẩn, thâm hậu hơn những gì nàng biết trước đây rất nhiều. Người đó đấu cờ với chính mình, cứ như vậy rồi một tiếng trôi qua lúc nào không hay.
Ông ta nhặt mười quân cờ trắng còn lại trên bàn lên và cất vào hộp gỗ, ngẩng đầu lên thì phát hiện Đường Duyệt vẫn đứng ngây người ở đó. Đường Duyệt cũng không biết tại sao mình vẫn đứng ở đây. Thấy người đó nhìn mình như vậy, nàng giật mình, quay người bỏ chạy thật nhanh, đi được rất xa rồi mới dám quay đầu nhìn lại.
Tô Mộng Chẩm đi qua rừng trúc, đi vào thật sâu trong sân. Hắn nhìn thấy Hiên Viên Lãng Nhật đang ngồi bắt tréo chân trong vườn. Trước mặt có đặt một bàn gỗ nhỏ, một bàn cờ, hai hộp gỗ.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi bước tới đứng đối diện với Hiên Viên Lãng Nhật, mỉm cười cất tiếng chào: "Nghĩa phụ".
Hiên Viên Lãng Nhật khẽ gật đầu. Tô Mộng Chẩm cũng bắt chước ông mà ngồi xuống xếp chân bằng tròn, hắn nói: "Nghĩa phụ muốn chơi cờ, sao không tìm con đến hầu người?".
Hiên Viên Lăng Nhật hạ nốt quân đen trong tay rồi mới từ từ đưa mắt nhìn lên. Ánh nhìn đó của ông khiến Tô Mộng Chẩm có cảm giác không thể che giấu được điều gì.
Hiên Viên Lăng Nhật chậm rãi nói: "Con ngày thường phải lo biết bao việc trong môn giáo, gọi con làm gì chứ''.
Câu nói này có thể hiểu theo hai nghĩa. Một là đúng theo nghĩa đen, nghĩa kia có một chút gì đó khá thú vị. Tô Mộng Chẩm tỏ ra rất bình thản, hắn mỉm cười đáp: "Nếu không có sự dạy dỗ của nghĩa phụ thì Mộng Chẩm sao có thể làm được những việc này. Người cũng biết đó, mỹ nhân thuần tửu mới là sở thích của con'".
Hiên Viên Lãng Nhật vẫn giữ nguyên nét mặt mà nói: "Con đã nghĩ hơi quá rồi đấy".
Tài phán đoán lòng người của Tô Mộng Chẩm đã đạt đến mức cao nhưng trước mặt Hiên Viên Lãng Nhật, hắn không dám thể hiện quá nhiều mà chỉ mỉm cười: "Nghĩa phụ một mình chơi cờ là vì lý do gì vậy?".
Hiên Viên Lăng Nhật nói: "Tìm một ai đó để chơi cờ, nhưng không ai dám thắng ta cả. Thà rằng tự chơi sẽ thú vị hơn".
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: "Bọn họ cũng là muốn kính nghĩa phụ". Hiên Viên Lãng Nhật khẽ xua tay rồi nói: "Đợi đến khi con bằng tuổi ta thì sẽ không còn nói như vậy đâu".
Tô Mộng Chẩm thở dài: "Cứ cho là đến khi Mộng Chẩm bằng tuổi của nghĩa phụ thì cũng không thể nào đạt đến cảnh giới như nghĩa phụ lúc này được".
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn hắn, Tô Mộng Chẩm vẫn giữ nụ cười bình thản, ánh mắt vẫn tỏ vẻ tôn trọng, vô cùng kín đáo khiến người ta không thể tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
Hiên Viên Lãng Nhật buông tay, nói: "Hà tất phải khiêm tốn như vậy. Ở tuổi của con mà đã đạt được những thành công như thế này thì trong giang hồ chưa có người thứ hai".
Tô Mộng Chẩm nói: "Con không dám", rồi khẽ thở dài, nói: "Nghĩa phụ, hôm nay Mộng Chẩm thực sự muốn đến tạ tội với người".
Hiên Viên Lãng Nhật chau mày hỏi: "Tội gì?"
Tô Mộng Chẩm đáp: "Hôm qua, Mộng Chẩm… đã từ chối hôn sự với Thánh chủ". Hiên Viên Lãng Nhật lên một tiếng nhưng cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc hay không hài lòng. Tô Mộng Chẩm nói tiếp: "Thánh chủ sẵn sàng chịu lấy con quả thực là phúc lớn đối với Tô Mộng Chẩm này. Nhưng chỉ có điều, từ lâu Tô Mộng Chẩm đã có một người con gái khác trong lòng rồi, không thể đáp lại ý tốt của Thánh chủ được".
Hiên Viên Lãng Nhật im lặng một hồi lâu rồi cất tiếng thở dài: "Trì Trì là đứa có tính cách quá kiêu ngạo. Chắc chắn nó đã khiến cho con cảm thấy khó chịu nhiều phen... Chỉ là, ta chưa bao giờ nghe con nói đến người con gái trong lòng con".
Ánh mắt Tô Mộng Chẩm vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hắn nhìn thẳng vào Hiên Viên Lãng Nhật mà nói: "Nghĩa phụ sáng suốt, Mộng Chẩm cũng không dám giấu. Việc này rất hệ trọng, người con gái trong lòng Mộng Chẩm vốn chính là người xuất thân từ Đường Gia Bảo".
Hiên Viên Lãng Nhật giật mình, nhìn Tô Mộng Chẩm chăm chú rất lâu, ánh mắt như muốn kiếm tìm điều gì đó, nhưng cũng chỉ nói: "Có phải là vị Đường cô nương mà mọi người trong môn giáo vẫn hay bàn tán đến không?".
Tô Mộng Chẩm biết rõ, Hiên Viên Lãng Nhật thường ngày vốn không hề dễ dàng bỏ qua việc hỏi han mọi chuyện trong giáo phái. Thực tế không một chuyện gì có thể thoát khỏi đôi mắt của ông, e rằng từng câu nói của hắn với Đường Duyệt hôm qua cũng đi đến tai ông rồi, nên hắn quyết định dứt khoát: "Vâng".
Hiên Viên Lãng Nhật nói: "Nửa năm trước, môn giáo chúng ta và Đường Gia Bảo xảy ra tranh đấu. Đến giờ thì Đường Gia Bảo chỉ còn lại có Đường gia thiếu chủ và vị Đường cô nương mà thôi. Cô ta vì huynh trưởng mà đã tìm đến tận Bái Nguyệt Giáo này, có thể nói là can đảm vô cùng. Nhưng xem ra có vẻ cũng không khôn ngoan cho lắm".
Tô Mộng Chẩm khẽ nói: "Nghĩa phụ, Đường Duyệt nàng ấy..”..
Hiên Viên Lãng Nhật mỉm cười mà đáp: "Con không cần phải lo lắng, ta không có ý muốn trách cứ con. Nam nữ thương yêu nhau vốn là lẽ tự nhiên, con không thích Trì Trì thì cũng không ai có thể ép con được".
Tô Mộng Chẩm tỏ vẻ cung kính: "Đa tạ nghĩa phụ tác thành!".
Hiên Viên Lãng Nhật lại thở dài: "Vị Đường cô nương mà con nói đến, trên mặt có một vết sẹo, có vẻ như là một người có tính cách mạnh mẽ, cứng cỏi phải không?".
Tô Mộng Chẩm chau mày rồi nói: "Nghĩa phụ đã gặp nàng ấy rồi sao? Có phải là nàng ấy đã từng đụng độ với người không?".
Hiên Viên Lãng Nhật mỉm cười và nói: "Con không cần phải quá lo lắng, ta chỉ nhìn cô ấy một lần từ xa mà thôi, cũng không nói lên được bất cứ điều gì. Nếu con thực sự thích, thì đem gả cô ấy cho con cũng không có gì là không được".
Tô Mộng Chẩm đáp: "Nhưng Thánh chủ đã hứa gả nàng ấy cho Liễu đường chủ rồi".
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn Tô Mộng Chẩm, ánh mắt chứa đựng nhiều sự phức tạp, ông nói: "Nghe Trì Trì nói thì đó vốn là ý của con mà".
Tô Mộng Chẩm đỏ mặt, khẽ lên tiếng: "Nhưng đó chẳng qua là vì Liễu đường chủ không gần nữ sắc nên…".
Hiên Viên Lãng Nhật cười thành tiếng, rồi nói: "Ta nghĩ rằng con đã thực tự trưởng thành rồi nên mới yên tâm giao Bái Nguyệt Giáo cho con. Nhưng hôm nay xem ra con vẫn chỉ là một đứa trẻ". Hiên Viên Lãng Nhật nói tiếp: "Liễu Tam Nguyệt dù gì vẫn là một người đàn ông".
Tô Mộng Chẩm cắn chặt răng: "Đúng, thế nên Mộng Chẩm muốn nghĩa phụ giúp Đường Duyệt..”..
Hiên Viên Lãng Nhật suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: "Hôn nhân đại sự không phải là trò chơi trẻ con. Dù gì thì con cũng đã giao cô ta cho Liễu Tam Nguyệt trước mặt tất cả mọi người, làm sao có thể rút lại lời được nữa? Hơn nữa, con đường đường là một phó giáo chủ, nếu để người ta nói rằng, con vì muốn đoạt lại người yêu thương mà bức hại thuộc hạ, đến lúc đó thì còn ra thể thống gì?".
Tô Mộng Chẩm ngây ra một hồi lâu rồi nói: "Vâng, nghĩa phụ dạy rất đúng, là do con đã không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng Liễu đường chủ không hề đối xử tốt với nàng ấy, còn nàng ấy thì đã vì huynh trưởng mà chịu đựng nhẫn nhịn nhiều, con quả thực không thể chịu nổi…".
Khắp hoa viên bỗng im lặng lạ thường, nhất thời không ai nói một lời nào.
Tô Mộng Chẩm thận trọng dò đoán nét mặt của Hiên Viên Lãng Nhật. Nhưng biểu hiện của ông vẫn chỉ là vẻ thoải mái, nhàn nhã bình thường, như thể chưa hề bị bất cứ điều gì làm phiền đến.
Hiên Viên Lãng Nhật đưa tay sắp xếp lại bàn cờ, khẽ mỉm cười và nói: "Không nói những điều này nữa, con lại đây chơi với ta một ván cờ nào".
Tô Mộng Chẩm có vẻ định nói gì đó nhưng lại thôi, do dự một hồi rồi cuối cùng cất tiếng thở dài và nói: "Vâng".
Khi bước ra từ âm thất, Liễu Tam Nguyệt bất ngờ bị một tia sáng chói lóa đập vào mắt khiến hắn không thể chịu nổi mà phải đưa tay lên che mắt. Đến lúc hạ tay xuống thì hắn phát hiện một nam nhân đang đứng dựa vào một cái cây ở trước mặt, cười cười với mình.
Liễu Tam Nguyệt chau mày, âm thất nằm ở vị trí rất khuất, khi gặp nhau bọn họ đều rất cẩn thận, tại sao người ngoài lại có thể đến đây được chứ? Hắn không thể kìm được mà cất tiếng: "Là ngươi!".
"Ngươi không ngờ ta tới đúng không?" Tần Thời Vũ lạnh lùng nói. "Trên thế gian này không có gì là giấu kín được cả. Ngươi nghĩ rằng âm thất này có thể che mắt tất cả mọi người hay sao?"
"Ta không bao giờ nghĩ đến chuyện muốn che mắt ai, chỉ là chưa đến thời cơ mà thôi”.Vẻ mặt của Liễu Tam Nguyệt trở nên rất bình tĩnh.
"Chưa đến thời cơ ư?" Tần Thời Vũ mỉm cười nói: "Đối với kẻ phản đồ thì thời cơ sẽ không bao giờ đến”.
Liễu Tam Nguyệt nói: "Kẻ phản đồ thực sự là ai, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rất rõ".
Nét mặt Tần Thời Vũ có biểu hiện rất lạ, hắn từ tốn nói: "Ở Bái Nguyệt Giáo bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn nói ra những lời ngây thơ như thế sao? Đạo lý kẻ chiến thắng làm vương, lẽ nào ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ?".
Liễu Tam Nguyệt đáp: "Ta chỉ biết rằng, ngay cả một con súc sinh cũng biết đến ơn nghĩa. Năm đó là ai đã bới chúng ta lên từ đám rác rưởi ăn mày chứ, ngươi đã quên rồi nhưng ta thì chưa".
Tần Thời Vũ cười: "Ta đương nhiên không có trí nhớ tốt như Liễu đường chủ. Chuyện cũ của hai, ba mươi năm về trước mà vẫn còn nhớ trong lòng như vậy".
Liễu Tam Nguyệt đằng hắng một tiếng rồi đột nhiên nói: "Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi".
Tần Thời Vũ nói: "Hiểu được những gì?".
Liễu Tam Nguyệt từ tốn đáp: "Gần một tháng qua, những người đến âm thất có vẻ ngày càng thưa đi. Có rất nhiều người không rõ vì lý do gì mà không đến nữa, hoặc chỉ đơn giản là biến mất. Bây giờ ta mới hiểu được là do các ngươi hạ độc thủ".
"Những người đó chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Khi đã biến mất rồi, sẽ không ai để ý đến họ”.
“Nhưng ta thì không như vậy”. Khi Liễu Tam Nguyệt nói, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười rất tự tin. Hắn biết rằng đối phương sẽ không thể dễ dàng ra tay với mình, bởi vì hắn là một trong mười hai vị đường chủ. Bái Nguyệt Giáo mất đi một trăm người cũng không sao, nhưng nếu thiếu đi một vị đường chủ thì tuyệt đối có thể làm kinh động đến các trưởng lão và giáo chủ.
"Thật đáng tiếc là bây giờ ngươi cũng giống như bọn họ thôi”. Tần Thời Vũ đưa ra kết luận một cách nhanh chóng, rút từ bên mình ra một thanh kiếm.
Sắc mặt Liễu Tam Nguyệt hơi thay đổi, nhưng vẫn khá bình tĩnh. Bởi vì hắn hiểu rõ võ công của Tần Thời Vũ cũng không hơn mình là mấy. Nếu thực sự phải đấu một mất một còn thì chưa biết được là ai sẽ bại dưới tay ai. Hắn từ tốn nói: "Các ngươi không sợ là giết ta xong sẽ khiến giáo chủ nghi ngờ hay sao?"
Tần Thời Vũ cười đáp: "Nếu ta đã dám tới, thì đâu còn gì phải sợ hãi".
Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi chắc chắn rằng ngươi có thể giết ta sao?".
Tần Thời Vũ đáp: “Ta không muốn giết ngươi, và cùng không có lý do gì để giết ngươi, là ngươi tự tìm đến đường chết mà thôi".
Liễu Tam Nguyệt nói: "Ngươi thực sự vì sự tham lam nhất thời mà phản bội Bái Nguyệt Giáo hay sao?".
Tần Thời Vũ mỉm cười: "Ai nói với ngươi là phản bội Hiên Viên Lãng Nhật chính là phản bội Bái Nguyệt Giáo? Bái Nguyệt Giáo đến lúc nay cũng nên đổi chủ nhân rồi..”..
Sự tranh giành trong Bái Nguyệt Giáo đã xảy ra một thời gian dài. Đến bây giờ thì càng trở nên tồi tệ hơn. Hầu hết những người thuộc thế hệ trẻ đều ủng hộ phó giáo chủ Tô Mộng Chẩm, còn những người theo trường phái cũ thì đều nghe theo lệnh của Hiên Viên Lãng Nhật. Cả hai bên đều sôi sục, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Đáng ngạc nhiên là Tô Mộng Chẩm lại không tỏ bất cứ thái độ gì đối với những người ủng hộ mình, điều này khiến cục diện trong giáo phái dần dần trở nên rối rắm, khó hiểu hơn. Nhưng có lẽ sự xuất hiện của Tần Thời Vũ lúc này đã chứng tỏ rằng thái độ của Tô Mộng Chẩm trong việc đấu tranh quyền lực đã có một số thay đổi tinh tế.
Tần Thời Vũ không nói thêm gì nữa. Bọn họ đều đã rút kiếm ra, hai người bạn vốn từng kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, bây giờ đã trở thành hai kẻ thù sống chết.
Liễu Tam Nguyệt xuất kiếm trước. Thanh kiếm của hắn mang thế mạnh như sấm sét, xuất chiêu cũng rất hung ác. Cho dù Tần Thời Vũ đã thủ thế sẵn sàng nhưng vẫn cảm thấy khó khăn khi chống lại cú tấn công mạnh mẽ như vậy.
Tần Thời Vũ cũng đã xuất kiếm. Thanh Phong kiếm của hắn cũng ngang với Lãnh Nguyệt kiếm của Liễu Tam Nguyệt, nhưng chiêu thức thì có vẻ ôn hòa hơn. Cho dù thế kiếm của Liễu Tam Nguyệt mạnh mẽ nhưng cũng không khiến hắn chiếm phần ưu thế, chiêu nào cũng dễ dàng bị Tần Thời Vũ hóa giải.
Sau hai mươi chiêu mà Liễu Tam Nguyệt vẫn chưa thể đánh bại Tần Thời Vũ, trong lòng hắn cũng có đôi chút lo lắng. Một đường kiếm gió đánh thẳng vào phía dưới sườn của Tần Thời Vũ ba tấc. Tần Thời Vũ bị Kiếm Phong quét tới, buộc phải lùi về phía sau ba bước. Khi Tần Thời Vũ lùi lại mới phát hiện ra khắp trời kiếm vũ bay lượn. Đến khi hắn kịp phản ứng thì kiếm đã không còn trong tay nữa. Hắn giữ lấy cổ tay đang chảy máu, mỉm cười khó nhọc: "Liễu đường chủ, xem ra dạo này võ nghệ của ngươi đã có nhiều tiến bộ".
Sau ánh sáng chóp lòa của thanh kiếm, Lãnh Nguyệt kiếm của Liễu Tam Nguyệt đã được thu trở lại bao. Hắn lạnh lùng nói: "Là người đứng sau lưng ngươi đã đánh giá ta quá thấp".
Tần Thời Vũ không hề phủ nhận, hắn đến đây giết Liễu Tam Nguyệt chẳng qua là do phụng mệnh người khác. Thế nhưng khi hắn đang định nói thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Liễu Tam Nguyệt cảnh giác quay đầu lại nhìn, trên nét mặt lộ rõ nụ cười: "Ngươi đã đến rồi".
Người vừa đến cũng cười với hắn: "Đúng, ta đã đến".
Tần Thời Vũ vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng: "Thì ra đường chủ trong âm thất không chỉ có một người là Liễu Tam Nguyệt".
Mạnh Trúc Túy cười rất vui vẻ: "Ta và Liễu huynh vốn đứng cùng một bên chiến tuyến. Ngươi cũng nên nhớ rằng, huynh ấy đã cứu ta ở thời điểm quan trọng nhất".
Liễu Tam Nguyệt vốn là một người rất lạnh lùng nhưng vào lúc này lại không thể che giấu được một nụ cười: "Lần này, người đứng sau ngươi có lẽ đã tính sai..”..
Hai chữ "tính sai" còn chưa được nói hết, một lưỡi kiếm sắc lạnh sáng lóa đi đâm xuyên vào vị tri giữa ngực và bụng hắn, vô cùng bất ngờ, khiến Liễu Tam Nguyệt không kịp phản kháng đã ngã gục xuống.
Mạnh Trúc Túy mỉm cười và nói: "Liễu huynh à, sai lầm của huynh là ở chỗ quá tự tin. Năm xưa huynh cứu không chỉ một mình ta. Tại sao có thể chắc chắn ràng ta sẽ đứng cùng phía với huynh chứ?". Không sai, năm xưa người được Liễu Tam Nguyệt cứu còn có một người đang đứng trước mặt Mạnh Trúc Túy là Tần Thời Vũ.
Trên gương mặt Tần Thời Vũ lộ rô vẻ ngạc nhiên cực độ. Không dám nhìn xuống thân hình Liễu Tam Nguyệt đang ngả gục trên mặt đất, hắn nói: "Lẽ nào ngươi cũng..”..
Mạnh Trúc Túy nhẹ nhàng nói: "Nếu như không có nội ứng, làm sao các ngươi có thể biết được âm thất nằm ở đâu một cách nhanh chóng như vậy chứ?".
Tần Thời Vũ không nói gì thêm, hắn cúi xuống nhìn vào xác Liễu Tam Nguyệt đang nằm bất động mà vẫn chưa nhắm được mắt, trong đôi mắt Liễu Tam Nguyệt dường như có sự hối tiếc.
Mạnh Trúc Túy cười mỉa mai: "Hắn để ngươi đến, rõ ràng là đã nghĩ rằng ngươi vô hại".
Tần Thời Vũ vẫn không nói gì, cuối cùng chỉ cất một tiếng thở dài.
Hiên Viên Trì Trì đang cho con vẹt lông đỏ của mình ăn. Người hầu gái đến báo lại tin tức đó cho nàng, chiếc thìa nhỏ trên tay nàng ngừng lại một chút rồi nàng đột nhiên phá lên cười. Tiếng cười dần dần không thể kiềm chế được. Những tràng cười khò hiểu khiến cho người hầu gái phải nổi da gà sợ hãi, không rõ rốt cuộc là vì lý do gì. Hiên Viên Trì Trì vui vẻ nói: "Ta biết là chàng sẽ không có ý gì đâu. Chàng đâu có thèm để mắt đến Đường Duyệt... Đáng cười là hôm qua suýt chút nữa ta đã bị lừa rồi..”..
Người hầu gái chau mày, nhìn vị chủ nhân một cách khó hiểu, do dự nói: "Ý của Thánh chủ là..”..
"Chỉ đáng tiếc là e rằng ngay cả Đường Duyệt cũng tưởng Tô Mộng Chẩm si mê cô ta”. Hiên Viên Trì Trì rứt một chiếc lông vẹt ra rồi mỉm cười nói. "Tất nhiên mọi người sẽ nghi ngờ rằng cái chết của Liễu Tam Nguyệt là do Tô Mộng Chẩm gây ra, và họ cũng sẽ không cho rằng đó là vì tranh chấp quyền lực trong Bái Nguyệt Giáo”.
Người hầu gái mặc y phục xanh hiểu ra, gật đầu nói: "Thánh chủ anh minh".
Hiên Viên Trì Trì nhìn người hầu gái của mình, che nụ cười nhạt nơi khóe miệng mà nói: "Chuyện này chắc chắn sẽ trở nên thú vị đây. Chàng hứa đem gả Đường Duyệt cho một kẻ đàn ông không ra đàn ông trước mặt mọi người. Ai cũng sẽ nghĩ rằng chàng có một động cơ gì đó đối với Đường Duyệt, và ghen với bất cứ người đàn ông nào ở gần Đường Duyệt. Như vậy, vì ghen ghet mà giết chết tình địch sẽ không phải là một việc quá khó hiểu. Hầu hết mọi người sẽ không nghĩ đến nguyên nhân tranh giành quyền lực nữa. Mà số ít những người thực sự hiểu rõ cũng hiểu được rằng nên coi như không biết, nhắm mắt cho qua là tốt nhất. Nhưng phụ thân đâu phải là một người hồ đồ cơ chứ?".
Người hầu gái mặc y phục xanh nói: “Vậy giáo chủ liệu có...?".
Hiên Viên Trì Trì cười đáp. "Ta cũng rất tò mò, lần này không rõ phụ thân sẽ làm thế nào..”.. Đây có phải là lần thử đầu tiên của Tô Mộng Chẩm đối với Hiên Viên Lãng Nhật hay không thì Hiên Viên Trì Trì cũng không rõ. Nhưng nàng lại nói với vẻ rất am hiểu: "Việc chàng làm như vậy, tuyệt đối không phải là đánh lừa mọi người, mà có lẽ vẫn còn một lý do nào đó khác”.
Người hầu gái mặc áo xanh ngạc nhiên hỏi: 'Phó giáo chủ vẫn còn có mục đích gì ư?".
Hiên Viên Trì Trì gật đầu rồi đáp: "Nếu như ta đoán đúng thì người đó lại không phải là Tô Mộng Chẩm... Nha đầu ngốc..”..
Khi ánh chiều tà lại một lần nữa chiếu rọi tới khu vườn, Tô Mộng Chẩm đã cùng Hiên Viên Lãng Nhật chơi gần hết ván cờ. Quân cờ trắng của hắn vốn đã chiếm gần hết bàn cờ, nhưng đến lúc cuối lại do dự chưa đưa ra được quyết định, quân trắng vẫn do dự chưa được hạ xuống.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn hắn và mỉm cười nhưng cũng không hề lên tiếng giục. Tô Mộng Chẩm cuối cùng cũng đã quyết định đi một nước cờ. Hiên Viên Lãng Nhật cũng nhẹ nhàng bình thản đi một nước cờ. Tô Mộng Chẩm hơi biến đổi sắc mặt, chỉ một nước của quân đen đã hoàn toàn chặn kín đường đi của quân trắng.
Ván cờ này lại lật ngược ngay ở phút cuối.