Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 7: Chương 7: Trưởng thành




Năm năm sau.

Tháng Ba ở Giang Nam đúng vào tiết xuân ấm áp, liễu dương lả lướt.

Hương vị thơm ngon của món mỳ tại Quy Vân Lâu ở Dương Thành nức tiếng thiên hạ. Điều kỳ lạ ở Quy Vân Lâu nằm ở kỹ năng độc đáo chuyên làm mỳ bằng một tay của đầu bếp. Món mỳ của gia đình này mỗi mùa mỗi khác: mùa xuân thì có mỳ ba loại tôm, mỳ tôm nõn, mỳ lươn khô; mùa hạ có mỳ thịt to bản và bánh bao nhân rau; thu sang có mỳ cua và bánh bao nhân cua bằm; đông tới có có mỳ móng giò... Người đi đường đứng ở đầu phố, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm từ trong tiệm lan tới, không nỡ cất bước, không thể không bước vào quán để được nếm thử mỹ thực.

Một vị công tử mặc bộ đồ trắng đứng trước cửa quán, chăm chú nhìn một lúc lâu, tiểu nhị đón khách của quán lập tức cười hoan hỉ chạy ra chào mời: “Xin mời công tử vào trong!”.

Chàng nhìn cậu ta rồi gật đầu, chậm rãi bước vào trong quán.

Lúc này, mỗi bàn trong quán đều đã đầy khách, cả Quy Vân Lâu đều chật kín.Vị công tử chắp tay đằng sau lưng, có chút bực dọc, rõ ràng đã không còn chỗ ngồi mà vẫn kéo chàng vào trong quán là sao?

Tiểu nhị của quán rất lanh lẹ đưa mắt quét qua một lượt, nhìn thấy chiếc bàn ở trong góc phía bên kia chỉ có một người, đó là một cô nương trẻ vận bộ đồ màu đỏ.

“Cô nương, có thể ngồi chung bàn với vị công tử đây được không?”

Cô nương đang ăn mỳ ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn chàng công tử trẻ tuổi ở trước mặt. Nhìn áo choàng bằng gấm màu trắng có viền màu bạc, trên thân áo còn thêu mấy cành hoa mai màu bạc là biết đây là vị công tử nhà giàu, nghỉ ngợi một lát, khẽ gật đầu rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục ăn mỳ, không bận tâm tới vị khách mới đến.

Chàng nhìn bộ dạng cắm cúi ăn như con quỷ chết đói của cô nương đó, thấy rất ngạc nhiên. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chàng chưa từng thấy cô nương nào ăn uống như vậy, hơn nữa lại là một cô nương còn rất trẻ. Nhưng vị tiểu thư ấy dường như không biết người khác đang nhìn mình, chỉ cắm đầu cắm cổ vào bát mỳ. Cho nên chàng vẫn chưa nhìn rõ dung nhan của người ngồi cùng bàn.

Tiểu nhị của quán hỏi chàng muốn ăn món gì, chàng sững lại, nhìn thấy bát mì mà cô nương đó đang ăn rất ngon nên tiện tay chỉ vào rồi nói: “Giống như vị cô nương này đi!”.

Ngay lúc bát mỳ được đem tới, chàng vừa cầm đũa lên đã vô cùng ngạc nhiên: Đây là một bát mỳ chay.Ngoài mỳ ra thì chẳng có thêm thứ gì: không tôm nõn, không trứng gà, không thịt, thậm chí đến một cọng rau cũng không có. Chàng liếc nhìn vị cô nương đã ăn sụp soạt hết nửa bát mỳ, thở dài một cái, nhìn nàng ấy ăn ngon như vậy những tưởng là món ngon nhất ở đây, không ngờ chỉ là một bát mỳ chay thông thường.

Nhưng chàng đã đói lả nên tốt hơn hết là ăn bát mỳ này thôi.

Thật đáng ngạc nhiên, hương vị rất ngon, mỳ trơn tuồn tuột, nước dùng không quá nóng, sợi mỳ rất dai. Có lẽ vì đói nên chàng thấy rất thơm ngon nhưng vẫn ăn rất nhẹ nhàng, từ tốn. Đầu tiên là uống canh rồi mới chậm rãi ăn mỳ. Hành động hoàn toàn trái ngược với cô nương kia. Lúc chàng ăn xong bát mỳ thứ nhất thì cô nương đó đã ăn hết bát mỳ thứ hai.

Tiểu nhị bước tới cười giả lả cất tiếng hỏi: “Hai vị có cần gọi thêm một bát nữa không ạ?”.

Chàng xoa xoa bụng, cảm thấy hơi no rồi nên lập tức lắc đầu.

Tiểu nhị cười theo: “Vậy có cần mang một cốc trà lên không ạ?”.

Chàng đứng dậy: “Không! Ta phải đi rồi!”.

Tiểu nhị thoáng chút do dự nói: “Vậy phiền công tử trả tiền ạ”.

“Trả tiền?”Chàng chau mày, bối rối nhìn tiểu nhị.

Tiểu nhị liền vội vàng nói: “Một bát mỳ mười lăm đồng”.

Vị công tử trẻ tuổi nhất thời bối rối, tựa hồ như chợt nghĩ tới việc hóa ra ăn cơm phải trả tiền. Tay lục trong túi, lúc rút ra đều không có gì, mặt chàng đỏ dừ, nói: “Hôm nay... ta vội ra ngoài nên quên mang theo bạc”. Nhìn sắc mặt tiểu nhị thay đổi, chàng vội vã nói: “Ta quay về kêu người lập tức đem tới”.

Tiểu nhị của quán đương nhiên có rất nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy khí chất sang trọng và cách nói năng lịch thiệp của vị công tử này, cậu ta cũng không dám khinh suất đắc tội, chỉ cười rồi nói: “Công tử nói vậy nhưng tiệm nhỏ của chúng tôi có nguyên tắc. Nếu không có tiền để trả ngay lúc này thì chi bằng hãy đặt vật gì đó ở đây để làm tin, đợi công tử mang tiền tới, nhất định sẽ trả lại đồ cho ngài”.

Chàng nhíu mày nhìn khắp người, nghĩ rất lâu rồi lấy miếng ngọc bội rồng cuộn màu xanh sẫm từ thắt lưng ra. Tay đưa ra đến nửa chừng liền thu lại, đây là tín vật quan trọng, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác cơ chứ?

Thấy hai mắt của tiểu nhị như một tên trộm nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên tay có vẻ rất thèm thuồng, chàng không thể không cảm thấy nghi ngờ. Tên tiểu nhị đưa tay ra định cầm lấy miếng ngọc thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của chàng. Khí chất nho nhã, thanh cao không biết từ lúc nào đã chuyển thành sự do dự rất lớn, mồ hôi của chàng chảy ròng ròng.

Sự giằng co này đãthu hút sự chú ý của người ngồi bên cạnh. Vị công tử thở dài, sự tức giận không biết làm thế nào đã chuyển thành sự tuyệt vọng, vẫn cần đưa ngọc bội ra.

Lúc này, bỗng có một cánh tay từ bên cạnh đưa ra. Cánh tay đó đưa ra một miếng bạc nhỏ. Tiểu nhị lau mồ hôi, nhanh chóng nhận lấy.

Cô nương đó nói: “Trả cả phần của vị công tử này”.

Chàng sững sốt nhìn vị cô nương vừa mới ngồi ăn cùng bàn với chàng. Bộ đồ màu đỏ, khuôn mặt trắng bệch nhưng lại có đôi mắt sáng long lanh như những vì sao. Cô nương ấy rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp. Những cô nương xinh đẹp thường rất chú ý tới hình tượng của bản thân, nhất định không thể tùy tiện ở nơi đông người ăn cạn uống sạch bát mỳ khiến chàng không thể nghĩ rằng đó lại là một tiểu thư xinh đẹp đến vậy. Cô nương này lẽ ra phải có một bàn tay mềm mại, mịn màng nhưng lại không phải như thế. Bàn tay ấy không những nứt nẻ mà còn có cả những vết sẹo.

Tim chàng bỗng đập dữ dội rồi ngừng lại, không biết tại sao chàng lập tức cảm thấy một dòng máu nóng chảy vào trong tim mình, chầm chậm dồn lên mặt khiến má nóng bừng.

Nàng là người trong giang hồ, suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu chàng. Không ngờ chàng cất tiếng ngăn bước chân nàng: “Cô nương chờ một lát!”.

Cô nương đó dừng bước, quay người lại, lặng lẽ nhìn chàng.

Chàng thấy nàng quay đầu lại, trong lòng vui sướng, mỉm cười và nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô nương. Không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp?”.

Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn chàng, từ từ lắc đầu rồi quay người bước ra ngoài.

Không khống chế được đôi chân, công tử đuổi theo.Nhưng bước chân của cô nương mặc đồ đỏ đó quá nhanh, chàng nhất thời không đuổi kịp.

Đột nhiên, tay áo của chàng bị ai đó kéo lại. “Tiểu vương gia!”. Giọng nói ồm ồm của một ông lão vang lên từ phía sau”.Thuộc hạ tìm đã nửa ngày trời rồi!Sao tiểu vương gia lại ở đây?”

Sực tỉnh quay đầu lại nhìn, chàng lấy lại thần hồn vừa để vào việc tìm người con gái mặc đồ đỏ đó thì chỉ nhìn thấy một đám người như dòng nước chứ chẳng thấy hình bóng sắc đỏ ấy đâu nữa.

Dương Thành. Đêm. Vương phủ Tịnh An.

Khúc tổng quản đang ngồi ngoài cửa gian Thính Vũ. Ông đã ở vương phủ mấy mươi năm, cả đời theo lão vương gia chinh chiến, còn tận mắt chứng kiến tiểu vương gia trưởng thành. Trong mắt ông, tiểu vương gia không khác gì con ruột của mình. Nhưng trong sự gần gũi, ông chưa bao giờ vượt qua ranh giới thân phận. Lúc này, ông đang tự hỏi, không hiểu tại sao tiểu vương gia lại không vui.

Thật vậy, chỉ cần nhìn là ông đã biết tiểu vương gia của ông không vui. Đầu tiên là đến Phật đường của vương phi đã khuất núi ngôi thiền nửa ngày, sau đó còn tự giam mình trong gian Thính Vũ rồi khóa cửa lại, dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy rầy. Là việc gì đã khiến tiểu vương gia không vui như vậy? Khúc Lâm Ý nghĩ mãi mà không ra. Bỗng ông nhìn thấy một bóng. Bóng người băng qua mái hiên tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng tọa trên đỉnh tháp Châu Ngọc.

Tháp Châu Ngọc theo đúng nghĩa của nó là nơi cất giữ kho báu của vương phủ Tịnh An. Ánh mắt của Khúc Lâm Ý chăm chú, sát khí bừng bừng, đã hai mươi năm nay chưa từng có ai dám xông vào vương phủ Tịnh An lấy trộm đồ.

Ông bỗng cảm thấy có chút phấn khích. Nhưng ông không động đậy, như một bức tượng trước cửa gian Thính Vũ. Có gom tất cả bạc vàng châu báu trong vương phủ Tịnh An này lại cũng không quan trọng bằng người ở trong này. Hơn nữa, tháp Châu Ngọc được các cao thủ canh gác cẩn mật, tên trộm đó có muốn ra tay cũng chẳng hề dễ dàng.

Mặc dù đứng bất động tại chỗ nhưng Khúc Lâm Ý vẫn thận trọng theo dõi động tĩnh bên tháp Châu Ngọc. Một lát sau, có tiếng vàng bạc va vào nhau vang lên. Cứ ngỡ đó chẳng qua chỉ là một tên trộm bình thường, ai dè hắn bỗng nhiên né được sự tấn công tới tấp rồi nhằm thẳng hướng gian Thính Vũ mà chạy tới. Đó là lẽ tự nhiên, muốn chạy thoát ra ngoài tất phải qua gian Thính Vũ.

Khúc Lâm Ý nhẹ nhàng vỗ tay, nhanh như chớp có hai người xuất hiện từ trong bóng tối đứng chắn đường ra của tên trộm. Đó là hai ông lão gầy guộc, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, trông giống như hai vị thần nhà trời. Xem ra tên trộm chắc chắn chỉ còn đường chết.

Chỉ nghe thấy ông lão mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Làmột con tiểu nha đầu! Thật là to gan! Dám tùy tiện vào trong vương phủ!”.

Ông lão mặc đồ trắng cười nói:“Lão Hoàng à, năm nay chúng ta chưa được “động tay động chân” rồi. Không biết con nha đầu này có thể chịu nổi một chưởng của lão không?”.

Người mặc đồ đen được gọi là lão Hoàng lạnh lùng nói: “Lão Tuyền, lão có muốn đánh cược không? Chúng ta đánh cược xem con nha đầu này có chịu nổi một chưởng của ta không đi!”.

Người được gọi là lão Tuyền cười:“Như vậy cũng hay! Đánh cược cái gì?”.

“Cược tính mạng con nha đầu này!”. Lão Hoàng cười nhạt, thân thủ như đại bàng bất ngờ gồng lên, hai tay bỗng nhiên đập vào nhau.

Hai lão là những nhân vật lớn có tên tuổi trong giới võ lâm hai mươi năm trước. Bất kể là ai, nghe thấy tên của họ thì mặt đều biến sắc. Hai người bọn họ tầm sư học đạo trên núi Thiên Sơn, sáu tuổi đã luyện kiếm pháp. Sau khi xuống núi, lưu lạc giang hồ, chính vì tính cách cổ quái, ra tay tàn nhẫn, kiếm pháp linh hoạt mà nổi tiếng. Cho đến năm mươi năm cuối đời này, với chiên tích hàng ngàn lần chiến đấu có thể nói rằng khó tìm thấy địch thủ.

Hai mươi năm trước, họ bỗng dưng biến mất. Ai ngờ lại ẩn mình ởvương phủ Tịnh An, họ chính là trở ngại đầu tiên trên con đường tháo chạy của tên trộm áo đen.

Người con gái mặc đồ đen chưa kịp phản ứng, đã dính một đòn tàn nhẫn của lão Hoàng Ngay lập tức thấy ngòn ngọt nơi cổ họng, một dòng máu trong miệng sắp phun ra, nàng cố gắng hãm lại nhưng phải lùi về sau năm bước mới có thể đứng vững, tạo ra một luồng gió.

Lão Hoàng “hừ” một tiếng cười rồi bước tới vỗ vỗ lên vai lão Hoàng: “Dùng mấy phần công lực vậy?”.

Lão Hoàng dường như vẫn chưa phản xạ kịp, cau mày lạnh lùng nói: “Năm phần”.

Lão Tuyền cười lớn: “Tiểu nha đầu này cũng không hề đơn giản nhỉ!”

Trong lúc không phòng bị, trúng một chưởng của lão Hoàng nội công thâm hậu như vậy nhưng vẫn có thể đứng vững, võ công của người con gái này đi vượt xa dự đoán của hai lão.Thật đáng để rút kiếm.

Lão Hoàng hắng giọng rút ra thanh kiếm Trầm Ngư, lạnh lùng nói: “Binh khí thật sáng!”.

Cô nương đó đã đứng vững, đôi mắt sáng lấp lánh như có sao trời, nàng cũng rút vũ khí từ bên sườn ra. Hai lão chỉ cảm thấy một tia sáng màu đỏ quét qua trước mặt. Đây là một thanh đao đẹp lạ thường. Lưỡi dao mỏng như cánh ve, cán đao màu đỏ tươi, khi chém trong không khí nó tạo nên một sắc đỏ rực rỡ. Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngân rất khẽ lay động lòng người.

“Khuynh Thành?” Lão Tuyền kinh ngạc, dường như không dám tin Khuynh Thành vang danh khắp thiên hạ lại có thể rơi vào tay cô nương trẻ tuổi này.

Trầm Ngư trong tay lão Hoàng đã được tuốt ra khỏi vỏ, kêu “u” một tiếng khe khẽ vừa giống như tiếng chim hót, vừa giống như tiếng kêu kinh ngạc của chủ nhân nó.

“Tại sao Khuynh Thành lại có thể ở trong tay ngươi?” Trong mắt lão Tuyền vằn lên một tia lửa. Đôi mắt chứa đựng sự sững sờ, kinh ngạc.

Ngay lúc đó, vị cô nương ra tay. Toàn thân nàng như một mũi đao, nhắm thẳng vào bụng kẻ địch, nhằm hướng lão Hoàng mà lao đến. Lão Hoàng sực tỉnh thì nàng đã ở ngay gần kề. Sắc đỏ trong đêm đen rực rỡ không gì sánh được. Trầm Ngư vốn là một thanh kiếm hảo hạn so với sự rực rỡ lúc này của thanh đao thì Trầm Ngư đã bị thanh đao nhất thời tước đi giá trị. Ánh sáng và tốc độ lúc đó thật không gì có thể ngăn cản được! Lão Tuyền đứng một bên, sững sờ quan sát trận giao tranh. Từ xưa đến nay, lão chưa từng nhìn thấy đường đao nào nhanh như vậy. Theo lý thuyết, đao chậm hơn kiếm, động tác của người dùng đao không nhanh như người xuất kiếm nhưng đến tận bây giờ lão cũng chưa thấy ai dùng đao nhanh như dùng kiếm đến vậy. Nhất là sao đó lại có thể là một cô nương tuổi còn rất trẻ được kia chứ?

Lúc đao và kiếm giao đấu, đáng lẽ cô nương đó phải bị lực kiếm của lão Hoàng đẩy bay ra ngoài nhưng không hề có chuyện đó.Nàng vẫn ở vị trí ngang bằng với lão Hoàng. Đây quả đúng là không tự lượng sức! Nhưng một lát sau, lão Tuyền không còn nghĩ như vậy nữa. Bởi vì cô nương này đã chịu quá ba mươi chiêu dưới tay lão Hoàng. Thân thủ của nàng biến hóa rất nhanh, bước chân vững chãi mà mạnh mẽ, lúc di chuyển đẹp mắt lạ thường giống như đang phấn khích đi lang thang dưới trời mưa gió.

Lão Tuyền kinh ngạc kêu lên: “Huyền Cơ lão nhân! Ngươi có quan hệ gì với Huyền Cơ lão nhân?”. Bước đi đó, rõ ràng là “man thiên phong vũ ngã độc bộ” [1] của Huyền Cơ lão nhân! Mắt lão Tuyền trở nên lạnh lẽo, ngay tức khắc cùng thanh kiếm Kích Nhạn tham gia trận giao tranh.

[1]: Một mình ta đi trong mưa gió đầy trời.

Hai lão Hoàng, Tuyền vốn là hai người với hai thanh kiếm, nhưng lúc này, vị cô nương trẻ tuổi chỉ cảm thấy hai thanh kiếm đã hòa làm một, hai người đó cũng như đã nhập thành một. Hai người từ những góc khác nhau cùng tấn công, phối hợp nhuần nhuyễn, hoàn hảo khiến cô nương đó dù có tránh né thế nào cũng đều bị kẹt ở giữa đường kiếm mạnh mẽ.

Thân hình nàng mắc kẹt liền bị lão Hoàng đâm trúng một kiếm, bay thẳng lên hiên nhà, ngã mạnh xuống sân, mũi kiếm sáng lóa kề vào giữa cổ.

Khúc Lâm Ý lạnh lùng nhìn tên trộm, nói với tiểu vương gia đang vội vàng bước ra vì bị kinh động: “Tiểuvương gia, đã bắt sống được rồi ạ!”. Nói rồi liền dung kiếm mở mạng che mặt của người đó ra. Mấy người đều sững sờ một hồi bởi dung nhan trắng trẻo và xinh đẹp của cô nương đó. Khúc Lâm Ý lắc đầu thở dài, một cô nương xinh đẹp như vậy mà lại vượt mái băng tường vào đây ăn trộm.

“Ngươi…” Tiểu vương gia vội vã bước mấy bước, nhìn rõ dung nhan của tên trộm, bỗng ngây người trong chốc lát. Hóa ra là cô nương mặc bộ đồ đỏ mà chàng đã gặp ở Quy Vân lâu chiều nay. Nhưng vai nàng đã trúng một nhát kiếm, môi không còn chút sắc đỏ nào, từ đầu tới cuối mím chặt kiên cường. Nàng không thèm nhìn tiểu vương gia nhưng chàng không rời mắt, chăm chú nhìn nàng.

Khúc Lâm Ý khẽ ho một tiếng, lão Hoàng và lão Tuyền bỗng nhiên biến mất. Nhưng trước khi đi, ánh mắt họ đều dừng lại trên thanh đao Khuynh Thành.Trong mắt hai bậc tiền bối võ lâm đều lộ rõ vẻ thèm muốn.

Người canh trong tháp Châu Ngọc đến báo, đã kiểm hết châu báu trong tháp, chỉ mất một thứ là cây trâm phượng lưu ly. Nhưng cây trâm phượng lưu ly đó lại là thứ không có giá trị và không được quan tâm nhất trong tháp Châu Ngọc. Cây trâm này tương truyền từng thuộc về một vị tiểu thư trong một gia đình vô cùng giàu có ở Giang Nam, nhưng không biết tại sao lại lưu lạc rơi ở trong vương phủ Tịnh An. Mặc dù lưu ly huyết yến trên cây trâm lấy từ Tây Vực vô cùng quý giá nhưng trong tháp Châu Ngọc, đây lại là thứ vô cùng bình thường, chẳng có giá trị gì.

Cô nương này không sợ nguy hiểm đột nhập vào đây, bao nhiêu châu báu trong tháp Châu Ngọc đều không ngó tới mà chỉ lấy chiếc trâm này sao? Sự thực quả là khó tin, chiếc trâm này đáng để mạo hiểm cả tính mạng ư?Lẽ nào chiếc trâm này còn có giá trị nào đó mà người trong vương phủ không biết sao?

Khúc Lâm Ý vẫy tay, thị vệ tới chuẩn bị đưa tên trộm vào nhà lao.

Đột nhiên tiểu vương gia lên tiếng. Chàng nói: “Buông nàng ra!”.

Khúc Lâm Ý dường như không tin vào tai mình.

Quả nhiên tiểu vương gia nhắc lại: “Buông nàng ra!”.

Cặp mắt của chàng chăm chú nhìn cô nương đó không rời.

Trong lòng Khúc Lâm Ý run rẩy. Không phải tiểu vương gia của vương phủ Tịnh An trúng tiếng sét ái tình với nữ tặc này chứ? Phải chăng nữ tặc này không những chỉ ăn trộm chiếc trâm phượng lưu ly mà ngay đến cả trái tim của tiểu vương gia, thị cũng đánh cắp luôn rồi? Khúc đại tổng quản sững sốt.

Nàng đứng lên, nhìn tiểu vương gia, cúi đầu nói: “Chàng để ta đi sao?”.

Vật lộn một hồi, sắc mặt nàng trắng lạ thường, cặp mắt sáng khiến người khác phải ngạc nhiên, trang phục tối màu ướt đẫm càng làm thân hình yêu kiều của nàng lộ rõ, toàn thân toát lên vẻ đẹp rung động lòng người.

Tiểu vương gia nén không được liền hỏi: “Nàng không nhớ ta sao?”.

Cô nương đó lộ vẻ bối rối.

Tiểu vương gia cảm thấy trong lòng trống rỗng. Chàng vừa mới cảm nhận được sự vui mừng ngạc nhiên vì cuộc gặp gỡ tình cờ, vậy mà cảm giác đó bỗng nhiên biến mất.

“Hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của nàng, ta mới có thể thoát thân khỏi Quy Vân Lâu”.

Sự nghi hoặc hiện lên trong mắt nàng: “Cho nên vì tiền một bát mỳ mà chàng để ta đi sao?”

Khúc tổng quản đứng bên, nghe câu chuyện. Dù sao cũng không mất thứ gì quý giá, nếu tiểu vương gia nói thả người thì thả vậy.

“Vị cô nương này, cô hãy mau đi đi, đừng hỏi nhiều như vậy nữa”. Nói xong, Khúc tổng quản lập tức có cảm giác một tia nhìn sắc nhọn lướt qua người mình, ông ngạc nhiên phát hiện ra sắc mặt của tiểu vương gia không mấy dễ coi.

Nàng cúi đầu nói: “Đa tạ!” rồi đi ngay mà không quay đầu lại.

“Nàng... Nàng tên là gì?”Tiểu vương gia bỗng hướng về phía xa, cất tiếng hỏi.

Vị cô nương đó dừng bước, không quay người lại, khẽ đáp: “Đường Duyệt”.

Đường Duyệt. Đường Duyệt. Hóa ra nàng tên là Đường Duyệt.Tiểu vương gia lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cái tên này mấy lần ở trong đầu.

“Truyền gọi lão Hoàng và lão Tuyền tới thư phòng của ta”. Mãi tới khi nàng bước ra khỏi vương phủ, tiểu vương gia vẫn trông theo bóng hình nàng.

Khúc tổng quản lau mồ hôi, đáp: “Vâng”.

Đêm đã khuya, nến trong thư phòng vương phủ Tịnh An vẫn còn được thắp sáng.

“Vậy ý của hai ngươi là vị cô nương đó có quan hệ với Huyền Cơ lão nhân phải không?”

“Tiểu vương gia, Huyền Cơ lão nhân chỉ có một nam đồ đệ và một cô cháu gái, nhưng cô nương đó bị tật nguyền bẩm sinh. Năm năm trước, hai người đó đã mất tích, cho nên cô nương đột nhập vào vương phủ đêm nay không thể là cháu gái của Huyền Cơ lão nhân được. Nhưng không hiểu tại sao lại học được bộ pháp “man thiên phong vũ ngã độc bộ”. Đáng tiếc nội công của cô nương đó còn quá non kém, kinh nghiệm đối địch còn thua xa lão. Bằng không vẫn còn chịu được hơn ba mươi chiêu nữa chứ không đến nỗi bại nhanh như vậy”.

“Chỉ có một điểm mà lão nghĩ mãi không thông.Tại sao thanh đao Khuynh Thành lại rơi vào tay cô nương đó?”. Lão Tuyền đang vuốt ve bộ râu, bỗng lên tiếng.

Lão Hoàng dừng lại, cũng lắc đầu: “Thanh đao nổi tiếng như vậy lại rơi vào tay một người không thể sử dụng nó, thực là đáng tiếc! Quá đáng tiếc!”.

Tiểu vương gia nghi hoặc nói: “Nhưng đao pháp của nàng ta cũng rất nhanh đó chứ!”.

Lão Hoàng nói: “Đúng vậy! Cô nương đó có nội lực bẩm sinh. Những cô nương bình thường khác chịu không nổi một kiếm của lão nhưng cô nương này lại sử dụng Khuynh Thành như một thanh đao bình thường thì thực là lãng phí”.

“Thanh đao Khuynh Thành?”. Trên mặt tiểu vương gia có chút thắc mắc.

“Tiểu vương gia có lẽ không biết. Thanh đao Khuynh Thành này hoàn toàn không phải vật tầm thường, độ sát thương của nó vô cùng lớn. Theo như lão biết, nó lưu lạc trong giang hồ đến nay đã hơn một trăm năm, chỉ có một người có thể sử dụng thanh đao này, cũng chỉ có người đó mới có thể phối hợp sử dụng nó. Ngoài trường hợp ngoại lệ đó ra thì còn lại đều nhận lấy thương vong. Cho nên không những không khống chế được Khuynh Thành mà ngược lại còn hại không biết bao nhiêu người. Nhưng hai mươi năm nay, không hề có bất cứ tin tức gì về thanh đao này trong võ lâm. Không hiểu hà cớ gì lại rơi vào tay vị cô nương này”, Lão Tuyền giải thích.

“Cô nương này nắm giữ thanh đao nhưng lại không có ma thuật như người đó cho nên thanh đao này vẫn không thuộc về cô ta”, lão Hoàng thở dài nói.

“Thanh đao này có sát khí nặng như vậy, liệu cô nương đó có gặp nguy hiểm gì không?”. Tiểu vương gia lo lắng hỏi.

“Về điểm này... nếu không khống chế được Khuynh Thành, cuối cùng không có cách nào trở thành chủ nhân của Khuynh Thành thì chỉ có thể biến thành vật tế đao, bị sát khí của Khuynh Thành làm cho mệt mỏi…”

“Vậy có cách nào hóa giải không?”. Tiểu vương gia không tha, tiếp tục hỏi.

Hai lão nhìn nhau, không dám trả lời.

“Hai ngươi nói chỉ có một người có thể sử dụng thanh đao này. Người đó là…”

“Người này.”.

Trong mắt hai lão bỗng xuất hiện thần sắc kỳ quái, có gì đó như sự sợ hãi tột độ mà lại vô cùng kính trọng nhưng đều không muốn nói ra.

Đường Duyệt ra khỏi vương phủTịnh An thì đến một con ngõ nhỏ, nàng cảm thấy chán nản thất vọng chưa từng thấy.

Nàng bắt đầu luyện kiếm từ năm mười hai tuổi.Mỗi ngày dành ít nhất tám tiếng trong phòng lạnh, chịu đựng sự lạnh lẽo và cô đơn mà người thường không thể chịu được, cứ thế luyện ròng trong vòng năm năm. Nhưng nàng không thể ngờ tới, một vương phủ Tịnh An mà có thể rút đến tận cùng sự tự tin trong nàng. Nàng cho rằng bản thân đã nỗ lực hết mình, đối diện với tất cả mọi việc đều không dễ đâu hàng.Thế nhưng khi giao tranh với hai lão Hoàng, Tuyền, nàng bỗng cảm thấy sợ hãi. Đó là cảm giác run rẩy khi cận kề cái chết, là cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên gặp kẻ địch mạnh như vậy.

Nàng đâu có biết mình đã đụng phải hai lão Hoàng, Tuyền sớm nổi danh trong giang hồ từ mấy mươi năm trước. Lĩnh chưởng của lão Hoàng mà nàng vẫn có thể cầm cự tới tận bây giờ đã là ngoài sức tưởng tượng. Người bị nội thương nghiêm trọng mà vẫn dám làm bừa.

Nàng có thể sống sót mà chạy thoát khỏi vương phủ Tịnh An, kể như là đã vô cùng may mắn.

Cửa chính của quán trọ đã đóng từ sớm, chỉ chừa cửa phụ cho những vị khách tới muộn, có tiểu nhị canh ở cửa.Đường Duyệt từ từ bước đến, nhưng tứ chi bất lực, chân không nhấc nổi, bị vấp ở ngưỡng cửa, toàn thân như đang đi trên nệm bông, không có cảm giác bị ngã xuống.Tiểu nhị giật mình kêu lên, vội vàng chạy lại đỡ, nhưng có một người đến trước cậu ta, kịp thời ôm lấy cô nương đó.

Tên tiểu nhị định nói điều gì, nhưng nhìn thấy vị công tử trước mắt là một người mặc áo gấm đeo đai ngọc, nhất thời không dám lên tiếng.

“Tiểu vương gia, bây giờ làm thế nào ạ?”. Một người đàn ông trung niên ở ngoài cửa bước vào, cất giọng trầm trầm hỏi.

“Đưa người về nhà”.

Đường Duyệt bị thương rất nặng, đã không nhận thức được khi vừa rời khỏi vương phủ, đằng sau nàng có người đi theo. Vốn dĩ, tiểu vương gia chỉ muốn biết nàng từ đâu đến, nhưng những câu đối thoại trong thư phòng làm chàng cảm thấy bất an, cho nên sau khi nghe mật thám báo tin, đã âm thầm đi theo sau.

Ngày hôm sau, tại vương phủ Tịnh An.

Hách Liên Minh Ngọc nhẹ nhàng mở cửa, người thị nữ hầu hạ bên trong vội vã hành lễ, chàng xua tay đuổi cô ta ra ngoài, một mình đi thẳng vào trong.

Căn phòng này được bố trí trang nhã, khác hoàn toàn so với các nơi khác. Bước vào trong phòng, chàng không dám đến gần giường, chỉ dám ngồi xa xa bên ngoài, cách một bức bình phong.

Lần đầu tiên gặp nàng, chàng không để ý đến diện mạo của nàng, chỉ chú ý đến hình dạng đáng sợ của nàng lúc ăn mỳ. Giờ đây nghĩ lại, nàng ăn như gió cuốn, nhìn dáng hình đó cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Chàng cứ nghĩ miên man, nàng ấy từ đâu tới, tại sao phải vào vương phủ ăn trộm đồ?

Đôi mắt của chàng nhìn chăm chú vào bình ngọc trên cửa sổ, khôngbiết tại sao, cuối cùng nghĩ đến làn da của nàng, còn trắng hơn mấy phần so với màu ngọc kia, lại không biết tại sao nàng thích mặc áo đỏ tươi như vậy.

Hách Liên Minh Ngọcngồi ngây ra, nghĩ mông lung, ngồi nghĩ vẫn vơ đến mức thẫn thờ.

Hách Liên Minh Ngọc thầm nghĩ, Đường Duyệt, Đường Duyệt ơi. Đường Duyệt à, chàng nên xưng hô với nàng thế nào cho phải? Xưng hô thế nào để không thể hiện sự xa cách, lại vẫn thể hiện sự tôn trọng? Đúng là một vấn đề đau đầu.

Đường Duyệt bi nội thương rất nặng, Hách Liên Minh Ngọc đã cho người đi mời danh y đến vương phủ Tịnh An để chữa trị, và mời hai lão Hoàng, Tuyền thay nhau giúp nàng điều khí, đến tối ngày thứ ba nàng mới tỉnh lại. Nhưng người nàng nhìn thấy không phải là Hách Liên Minh Ngọc mà là Khúc Lâm Ý tới để đuổi khách.

Khúc Lâm Ý nhìn nàng, trầm lặng hồi lâu,cuối cùng cũng từ từ mở miệng: “Đường cô nương, cô nương bị thương chưa khỏi, ta vốn không nên làm phiền cô nương. Nhưng ta có vài lời cần phải nói rõ ràng với cô nương”.

Đường Duyệt lặng lẽ nhìn ông ta, không nói lời nào.

Không biết tại sao, ánh mắt trong veo của nàng nhìn Khúc Lâm Ý lại khiến cho ông không nói ra được những lời muốn nói, ông ta than một tiếng, nhưng vẫn nói tiếp.

“Đường cô nương, có lẽ cô nương biết tại sao tiểu vương gia cứu cô nương?”

Đường Duyệt lắc đầu. Khúc Lâm Ý nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói: “Tiểu vương gia thích cô nương”.

Thích? Đường Duyệt hoài nghi nhìn Khúc Lâm Ý, nói: “Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. Khúc tổng quản, ông hiểu lầm rồi”.

Khúc Lâm Ý cười, không muốn tiếp tục vấn đề này: “Coi như ta nhầm. Nhưng, tiểu vương gia trẻ tuổi tài cao, chưa tiếp xúc nhiều, hơn nữa do thân phận của cậu ấy, từ trước tới giờ không giao tiếp với những người trong giang hồ. Đường cô nương, cô nương…”

Đường Duyệt khẽ nói: “Khúc tổng quản, ta hiểu ý của ông, ta đã làm phiền lâu như thế, cũng đến lúc nên đi rồi”.

Khúc tổng quản đỏ mặt, ông vốn cho rằng đối phương thực sự là một cô nương giang hồ có lai lịch bất minh, thực sự không thể kết thâm giao với tiểu vương gia. Khúc Lâm Ý tự bắt mình phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của tiểu vương gia, nếu như xảy ra chuyện gì, không biết phải ăn nói với vương gia và vương phi quá cố như thế nào? Cho nên ông đành nói: “Trời cũng đã tối, cô nương có thể ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm mai ta sẽ dùng xe ngựa đưa cô nương ra khỏi thành”.

Đường Duyệt lại lắc đầu, nói: “Không cần thiết, làm ơn cho ta gửi lời cám ơn đến tiểu vương gia, hãy nói với chàng ấy Đường Duyệt có việc gấp phải đi. Ân đức của chàng ấy, Đường Duyệt sẽ không bao giờ quên. Ngoài ra còn …”.

Đường Duyệt đột nhiên ngừng lại không nói, dường như có chút do dự, rồi rút một vật từ trong tayáo, dùng hai tay đưa cho Khúc tổng quản: “Đây là chiếc trâm phượng ta vốn không nên lấy đi, xin trả lại quý phủ”.

Khúc Lâm Ý vội vàng xua tay, đẩy vật đó trở về chỗ cũ: “Cô nương đêm hôm vào phủ đoạt bảo vật, nhưng lại không lấy đi những vật bảo bối đáng giá, chỉ lấy cây trâm phuợng này. Thiết nghĩ cây trâm này có ý nghĩa rất lớn đối với cô nương. Đường cô nương, vật này, ta có thể làm chủ. Xin cô nương hãy mang theo, coi như để cảm ơn cô nương đã lượng thứ cho lỗi lầm của ta”.

Đường Duyệt mím môi, sắc mặt thay đổi, dường như trong lòng đang có sự xáo trộn, cuối cùng cũng nắm chặt cây trâm phượng, khẽ nói: “Đa tạ ông, Khúc tổng quản”.

Đường Duyệt không do dự, không làm kinh động bất cứ ai, nàng thu dọn đồ đạc đi ngay trong đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.