Nhất Đao Xuân Sắc

Chương 46: Chương 46




Edit:Phúc Vũ

Ngụy Thiên Nhất không nâng chén, chỉ thấp giọng hỏi: “Ngươi… chỉ quan tâm những người này thôi sao? Không còn ai khác?”

Tô Tiểu Khuyết hơi ngước cằm, nhãn châu trong trẻo mà lãnh tĩnh: “Không còn ai khác.”

Ngụy Thiên Nhất nâng chén cạn với hắn, một hơi uống sạch, dường như uống quá vội, cúi đầu ho khan vài tiếng, nói: “Ba tháng trước, Tạ Thiên Bích đã chết.”

——–

Tô Tiểu Khuyết hỏi: “Đường Nhất Dã và Lệ Tứ Hải, không biết bọn họ hiện tại thế nào?”

Ngụy Thiên Nhất nửa ngày không đáp, tựa hồ có chút thất vọng, cười nói: “Hai người này à?”

Nghiêng bát uống cạn, đạm đạm nói: “Lệ Tứ Hải nửa năm trước đã thành thân cùng La Như Sơn ở Phi Phượng môn, sau khi thành thân hai người không muốn bị Xích Tôn Phong quản chế, nên rời Phi Phượng môn phiêu bạt giang hồ.”

“Về phần Đường tam thiếu gia, một năm qua hào quang rực rỡ, nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của võ lâm chính đạo, rất được các đại phái coi trọng ngợi ca, đang liên thủ với các đại môn phái đối phó Xích Tôn Phong…”

Nói đến đây, lắc đầu: “Thiếu niên hành động theo cảm tính, một lòng muốn trừ gian diệt bạo, nhưng Trung Nguyên các phái đều có mưu tính riêng, sao có thể từ bỏ định kiến đồng tâm hiệp lực liên thủ? Những lời nịnh nọt trái lại nói không ít. Dấu chân Đường thiếu hiệp đã in khắp vạn dặm Trung Nguyên, thế nhưng hiện giờ chỉ có vài ba môn phái nghe theo hiệu lệnh của hắn mà thôi.”

Hai mắt Tô Tiểu Khuyết sáng lên, dưới ánh đèn vừa kiêu ngạo vừa vui sướng: “Nhất Dã không phải muốn phô trương, hắn vốn là một tên ngốc như vậy, nếu những tên ngốc thế này xuất hiện nhiều hơn, giang hồ bao năm qua cũng không náo loạn chém giết đẫm máu.”

Ngụy Thiên Nhất đảo mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, thanh âm có chút lãnh đạm: “Thật vậy sao?”

Rót một chén rượu, nói: “Vài tháng trước Nga Mi kiếm phái cũng ở đất Thục, có vị Mộc Hương Dược cô nương, vốn là thủ lĩnh tiểu thất kiếm, còn có triển vọng kế nhiệm chức chưởng môn, muốn cùng Đường tam thiếu gia kết tóc se duyên, từ đó, Nga Mi Đường môn có thể dựa vào nhau, tiến có thể công lui có thể thủ, tiến có thể tranh bá cùng Xích Tôn Phong, lui có thể cùng võ lâm Trung Nguyên giằng co không khoan nhượng.”

“Đáng tiếc Đường Nhất Dã không hiểu tại sao, lại tế nhị khước từ chuyện tốt này, Mộc Hương Dược trong lúc tức giận, đã muốn gả cho Tư Mã Thiếu Xung của Tư Mã thế gia, Tư Mã Thiếu Xung võ công cao cường lại đoan nghiêm, âu cũng là thiếu niên anh kiệt.”

Tô Tiểu Khuyết vừa nghe đến tên của Tư Mã Thiếu Xung, liền nhớ tới lúc ở đại hội võ lâm Tạ Thiên Bích đối với hắn có chút thưởng thức, nhịn không được nói: “Hỏng rồi!”

Ngụy Thiên Nhất nhãn thần ngưng trọng: “Sao lại hỏng?”

Tô Tiểu Khuyết thoáng cân nhắc, biết Thất Tinh Hồ cùng Xích Tôn Phong cũng có thể coi như tử địch, lập tức nói thẳng: “Sau đại hội võ lâm, Tư Mã Thiếu Xung rất có thể đã bị Xích Tôn Phong chiêu dụ, nếu Mộc Hương Dược gả cho hắn, phái Nga Mi e rằng sẽ bị Xích Tôn Phong không tốn chút công mà thu phục hoàn toàn, Đường môn lại chưa biết chuyện, chẳng lẽ còn không đủ hỏng?”

Vừa nghĩ đến đây, lòng như lửa đốt, nhìn Ngụy Thiên Nhất, trong mắt đã có vẻ khẩn cầu.

Ngụy Thiên Nhất cười ha ha, nâng chén một hơi uống cạn, nói: “Tiểu Khuyết đang hy vọng ta sẽ loan báo tin tức Tư Mã Thiếu Xung vốn làm tay sai cho Xích Tôn Phong?”

Thanh âm Tô Tiểu Khuyết trong tiếng mưa càng đặc biệt rõ ràng: “Thiên Nhất công tử, chuyện này với ngươi chỉ là chút việc nhỏ nhặt. Xích Tôn Phong mấy năm nay cứ từng bước lấn lướt, Thất Tinh Hồ cũng chịu thiệt không ít, vô luận Tư Mã Thiếu Xung hiện tại có phải là người của Xích Tôn Phong hay không, chỉ cần lời này lan truyền ra giang hồ, Đường gia tất nhiên càng thêm đề phòng Xích Tôn Phong, đối với Thất Tinh Hồ chỉ có lợi chứ không có hại.”

Ngụy Thiên Nhất cười to: “Chí lý! Chí lý!”

Chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết, nhãn thần cổ quái: “Giang hồ đồn đãi, Tô Tiểu Khuyết cấu kết Tạ Thiên Bích của Xích Tôn Phong, phản bội Cái Bang, không còn chốn dung thân trong võ lâm chính đạo, không ngờ nguyên lai lại hận Xích Tôn Phong thấu xương… Kẻ phao tin đồn thật đáng giết!”

Người trong giang hồ chữ “giết” không rời miệng, giống như chữ “tiền” không bao giờ rời miệng tú bà thanh lâu, nhưng người khác nói ra chữ “giết”, Tô Tiểu Khuyết chỉ coi như gió thoảng qua tai, còn Ngụy Thiên Nhất khinh miêu đạm tả một câu “đáng giết”, Tô Tiểu Khuyết nghe như phảng phất ngửi được mùi máu tươi tanh nồng, toàn thân bất giác lạnh càng thêm lạnh.

Thấy hắn ngẩn ra, Ngụy Thiên Nhất đột nhiên cười khẽ: “Tiểu Khuyết chỉ muốn nhờ ta việc này thôi sao? Còn có người nào muốn hỏi, chuyện nào muốn nghe nữa không?”

Tô Tiểu Khuyết cúi đầu chỉ lo uống rượu, một hồi lâu mới hỏi: “Năm trước Xích Tôn Phong bất ngờ tập kích Thần Châu Hoa gia, Hoa Mãn Y… còn sống không?”

Ngụy Thiên Nhất đáp đến đơn giản: “Tổ bị phá, lẽ nào trứng còn nguyên? Tất nhiên đã chết.”

Tô Tiểu Khuyết trong lòng một trận khổ sở, năm đó ở Bạch Lộc Sơn, tiểu hài tử thấp bé nhưng đầu lại ngẩng cao hơn bất kỳ ai khác, thích ngồi dưới gốc đào nhặt từng cánh hoa ủ đầy trong vạt áo, không ngờ giờ đã xuống mộ hơn một năm, Thu Ngư song đao quang mang còn sáng, không biết lại rơi vào tay ai.

Thanh âm Ngụy Thiên Nhất có chút hàn ý: “Một năm qua, Xích Tôn Phong rầm rộ nam tiến, không chỉ Thần Châu Hoa gia, Tê Hà kiếm phái cùng Thượng Quan thế gia, một quy phục, một bại vong. Tê Hà Tống Thiên Phong còn sống, nhưng Thượng Quan Vân Khởi đã chết.”

Lạnh lùng ngước mắt, tiếng cười mỉa mai băng lãnh: “Thượng Quan Vân Khởi chính là chết dưới kiếm Tống Thiên Phong.”

Thượng Quan Vân Khởi tuy hay bất hòa với Tống Thiên Phong, nhưng dù sao hai người cũng có mấy năm đồng môn, còn là đồng hương, nói cho cùng cũng không đến nỗi sinh tử giao đấu, khúc mắc trong đó, Tô Tiểu Khuyết vừa nghĩ liền ngộ ra, Tê Hà kiếm phái cùng Thượng Quan thế gia mâu thuẫn sâu sắc, Xích Tôn Phong nhất định là lợi dụng ân oán này, giết một thu một, mà muốn Tê Hà phái hoàn toàn thần phục, Thượng Quan gia tự nhiên là vật hy sinh.

Thượng Quan Vân Khởi ngạo mạn nóng nảy, Tống Thiên Phong nhưng lại hậu phát chế nhân, thủ cấp của Vân Khởi, cũng chỉ có thể hai tay dâng cho Tống sư huynh mà trước kia sớm tối bên nhau.

Kẻ mất đầu đương nhiên là quỷ, nhưng kẻ sống sót, cũng khó có thể tiếp tục làm người. Tạ Thiên Bích tâm cơ đến bậc nào, Tống Thiên Phong tạo ác như thế, tất không liên quan đến Xích Tôn Phong, truyền ra bên ngoài, sau này Tê Hà phái cho dù có muốn phản lại Xích Tôn Phong cũng không còn đường quay đầu nữa.

Tô Tiểu Khuyết nhìn chằm chằm chỗ rượu xanh đục trong chén, thấp giọng thở dài: “Vân Khởi vẫn luôn ái mộ Tứ Hải, nếu hắn biết Tứ Hải đã yên bề gia thất, dưới suối vàng cũng chúc phúc cho nàng.”

Chỉ vào đĩa bánh mè nhắm rượu, nói: “Vân Khởi mặt đầy rỗ, thật ra rất giống cái bánh mè này, dung mạo tuy xấu, nhưng tâm địa thiện lương, vốn không đáng chết.”

Ngụy Thiên Nhất thấy hắn thương tâm, dường như có chút không đành đoạn, cười nói: “Ngươi còn hai vị sư huynh, trái lại cảm tình khá tốt. Mấy tháng trước, Xích Tôn Phong biết phái Tuyết Sơn và Trích Nguyệt môn xưa nay bất hòa, áp dụng kế sách như với Tê Hà Thượng Quan, chiêu cũ thường hữu dụng, nào ngờ Thư Bắc Nhạn cùng Tang Nam Phi một phen nỗ lực hòa giải, hai phái tạm gác lại hiềm khích trước kia liên thủ kháng cự suốt hơn một tháng, tuy cuối cùng không khỏi bị Xích Tôn Phong đánh hạ, hai người vẫn có thể thoát thân, nghe nói đã đến Thục Trung, tạm cư ở Đường gia.”

Tô Tiểu Khuyết nghe xong, không khỏi mỉm cười: “Nam Phi là mặt diêm vương tâm đậu hủ, còn Bắc Nhạn là mặt đậu hủ tâm diêm vương, hai người họ ở chung, nhất định là Nam Phi chịu thiệt, bất quá Bắc Nhạn sẽ không để Nam Phi bị người khác khi dễ.”

Nói xong nâng chén: “Đa tạ ngươi đã kể cho ta những chuyện này, biết bọn họ vô sự, ta cũng yên tâm.”

Ngụy Thiên Nhất không nâng chén, chỉ thấp giọng hỏi: “Ngươi… chỉ quan tâm những người này thôi sao? Không còn ai khác?”

Tô Tiểu Khuyết hơi ngước cằm, nhãn châu trong trẻo mà lãnh tĩnh: “Không còn ai khác.”

Ngụy Thiên Nhất nâng chén cạn với hắn, một hơi uống sạch, dường như uống quá vội, cúi đầu ho khan vài tiếng, nói: “Ba tháng trước, Tạ Thiên Bích đã chết.”

Tựa hồ cười lạnh một tiếng, nói: “Chết dưới kiếm của ta.”

Tô Tiểu Khuyết ngẩn ra, lại bình tĩnh buông chén, cười nói: “Ngươi gạt ta, Tạ Thiên Bích không chết.”

Ngụy Thiên Nhất bưng chén, đốt tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên vài đường gân xanh: “Tại sao nói hắn không chết?”

Tô Tiểu Khuyết không nhìn hắn, chỉ nhìn ra bầu trời vần vũ ngoài cửa sổ, ảm đạm nói: “Tạ Thiên Bích là nhân vật nào, sao có thể vô thanh vô tức chết đi như vậy?”

Ngụy Thiên Nhất đang định mở miệng, Tô Tiểu Khuyết mang theo chút mệt mỏi cùng hận ý, ngắt lời: “Nếu hắn chết đi, ta nhất định sẽ biết. Ngươi không hiểu đâu.”

Một câu đơn giản, Ngụy Thiên Nhất như thể nghe đến ngẩn ngơ, thật lâu sau mới nói: “Người chết ở Xích Tôn Phong không phải Tạ Thiên Bích, mà là phụ thân của hắn. Tạ Thiên Bích thủ hiếu một năm, Xích Tôn Phong tạm không can thiệp vào giang hồ.”

Tô Tiểu Khuyết trầm mặc, Tạ Bất Độ qua đời cũng không quá ảnh hưởng đến Xích Tôn Phong, Tạ Thiên Bích tuy thu tay chinh phạt, nhưng e rằng võ lâm chính đạo cũng vô lực phản công, giang hồ sẽ tạm thời yên ổn.

Bưng một chén rượu đứng dậy, đi đến trước cửa rưới xuống mặt đất, nói: “Tạ thúc thúc, người một đời anh hùng, Tiểu Khuyết kính người.”

Ngụy Thiên Nhất im lặng nhìn theo, âm thầm buông một tiếng thở dài thấp đến không thể nghe thấy.

Đêm xuống, Tô Tiểu Khuyết cũng không trở về Yên Phân Kiếm Tiệt viện, ngủ lại ở gian nhà trúc.

Giữa khuya, mưa to dần tạnh, bầu trời sáng trăng.

Ngụy Thiên Nhất đáng lẽ đã ngủ say từ lâu, lại chậm rãi đi đến bên giường Tô Tiểu Khuyết, khuôn mặt không mang diện cụ, ánh trăng chiếu vào sau lưng, toàn bộ những vết sẹo chằng chịt trên mặt biến mất, đường nét anh việt như chạm khắc đều hiện ra, vô cùng rõ ràng.

Ngụy Thiên Nhất ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Tô Tiểu Khuyết, vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào, nhưng lại buông xuống giữa không trung, trong mắt tràn đầy tình tố cùng bi thương khôn kể.

Không biết tự bao giờ, Tô Tiểu Khuyết đã quen đến chỗ Ngụy Thiên Nhất qua đêm.

Ngụy Thiên Nhất mang đến vẻ quen thuộc thần bí, đồng thời lại xa lạ đến an toàn, loại cảm giác thỏa mãn khi được ở bên hắn, giống như anh túc khiến người dần dần trầm mê, tựa hồ có thể làm cho Tô Tiểu Khuyết quên đi bản thân đang ở Thất Tinh Hồ sóng quỷ mây quyệt, phớt lờ cả Thẩm Mặc Câu đang ngày càng biến ảo khó dò.

Sùng Quang không chấp nhận hành động qua đêm không về của Tô Tiểu Khuyết, lấy thân làm mồi, quyết kéo Tô Tiểu Khuyết ra khỏi loại trầm mê kia, hắn nhất thời hờn dỗi, cho Chung Du cơ hội ở chung với mình một đêm xuân, sau đó, chuyện gì đến sẽ đến, hắn bị Chung Du cường bạo.

Hôm đó Tô Tiểu Khuyết đang tắm nắng ngoài y xá, bày ra dáng vẻ của ngọc thố trên cung trăng cần mẫn giã thuốc, tối qua ngẫu hứng nhất thời, cùng Ngụy Thiên Nhất luận bàn đao thuật thâu đêm, hiện tại quá mức buồn ngủ, chày lanh canh giã thuốc, đầu cũng lanh canh gật theo, đang giã đến thích chí, một cỗ hương mực hòa lẫn mùi rượu chợt xông vào mũi, ngẩng đầu nhìn, chính là Bách Sanh.

Bách Sanh hiếm khi cuống quýt thế này, tay áo rộng thêu hoa lan bị nhánh cây tước rách, trong tay cũng không có bầu rượu, vội nói: “Sùng Quang bị thương rất nặng, ngươi mau về xem!”

Tô Tiểu Khuyết vứt cả chày, hỏi: “Sao lại bị thương? Bị thương ở đâu?”

Bách Sanh cắn môi, chần chờ một lát, nói: “Bị thương ở hai chân, là vết bỏng… Đại khái còn có… hoa cúc.”

Tô Tiểu Khuyết gấp mà không loạn, chớp mắt đã lấy ra vài thứ từ trong dược quỹ, thêm mấy bình dược cao, theo Bách Sanh trở về.

Dọc đường không khỏi hỏi Bách Sanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bách Sanh lại cứ như miệng hồ lô, không hé nửa lời, Tô Tiểu Khuyết trong cơn nóng vội, phun ra một tràng những câu thô tục như trút nước, Bách Sanh nghe đến mơ mơ hồ hồ, mở to cặp mắt hẹp dài trong ngần mà gợn sóng, biểu tình thập phần thuần khiết ta – nghe – không – hiểu, trái lại khiến Tô Tiểu Khuyết nhìn đến có chút chột dạ, nói: “Gia dâm loạn háo sắc vô sỉ đê tiện như vậy, còn ngươi sao cứ giống con chim non thế kia?”

Bách Sanh nhíu mày: “Gia không phải hạng người thấp hèn, đâu thô tục đến không thể chịu nổi như ngươi nói?”

Đang đối thoại, đột nhiên một thân ảnh thoáng qua, này gọi là mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Thẩm Mặc Câu đại khái võ công cao hơn Tào Tháo rất nhiều, cho nên lời vừa dứt, Thẩm Mặc Câu đã như kỳ hoa, nồng hương tuyệt diễm mà xuất hiện. Tô Tiểu Khuyết định thần nhìn lại, không khỏi lấy làm đau đầu.

Thẩm Mặc Câu thoạt nhìn tâm tình cực tốt, mỉm cười hỏi: “Gia dâm loạn háo sắc vô sỉ đê tiện thế nào?”(chết chửa tiểu hồ ly =))))

Tô Tiểu Khuyết cuống quýt hành lễ, ngụy biện: “Dâm loạn háo sắc chân anh hùng, vô sỉ đê tiện đại trượng phu, Gia là hào kiệt đương thời, tất nhiên so với người khác càng dâm loạn háo sắc vô sỉ đê tiện hơn một chút.”

Thẩm Mặc Câu hừ một tiếng, cũng không hơn thua với hắn(chứ không phải nói không lại người ta à =))), thấy ngực hắn căng phồng, hỏi: “Đây là thứ gì? Ngươi vội vã đi đâu?”

Tô Tiểu Khuyết lấy ra gói thuốc, nói: “Sùng Quang bị thương, ta đi trị thương cho hắn.”

Thẩm Mặc Câu gật đầu: “Ta cũng đến xem sao.”

Tô Tiểu Khuyết âm thầm trợn mắt khinh bỉ, nghĩ thầm, ngươi đi xem cái gì? Chẳng lẽ còn trông mong Sùng Quang vừa thấy ngươi liền dựng đứng lên như châu chấu?

Thẩm Mặc Câu mặc kệ Tô Tiểu Khuyết lòng như lửa đốt, suốt dọc đường, chỉ du cảnh thưởng hoa, thi thoảng dừng lại, ngắm một gốc cây đầy hoa ung dung nở rộ trong gió, có khi nghỉ chân nghe tiếng chim gọi bạn giòn tan.

Tô Tiểu Khuyết một bụng thóa mạ, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau hắn từ từ về Yên Phân Kiếm Tiệt viện, gấp đến độ hô hấp cũng nặng nề, Thẩm Mặc Câu quay đầu liếc hắn, giáo huấn: “Người luyện võ, kị nhất là tâm tính nóng nảy, mới vài bước ngươi đã thở dốc, công phu hơn mười năm biến đi đâu rồi?”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn không chút để ý đến thương thế của Sùng Quang, không khỏi tăng thêm vài phần tức giận, nghiêm mặt nói: “Cứu người như cứu hỏa, Sùng Quang là người hầu hạ Gia, bảy năm qua gắn bó với nơi này, Tiểu Khuyết không dám chậm trễ.”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Ngươi đây là trách ta vô tình sao?”

Chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết nửa ngày, hỏi: “Còn nhớ lúc mới đến ta đã nói gì với ngươi không? Có thể sống ở Thất Tinh Hồ, đều không phải nhân vật đơn giản, ngươi hảo hảo chờ xem.”

Đến khi nhìn thấy thảm trạng của Sùng Quang, Thẩm Mặc Câu cũng không khỏi kinh hãi.

Hai chân Sùng Quang biến thành màu đỏ sậm, nổi đầy bóng nước, trên người đắp một tấm chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, thần trí lại thanh tỉnh, nhìn thấy Tô Tiểu Khuyết, liền cười hì hì nói: “Ngươi tới rồi, ta chờ ngươi đã lâu.”

Chỉ tiếc thanh âm yếu ớt, nghe không hề vui sướng, chỉ cảm thấy đáng thương.

Vừa đảo mắt thấy Thẩm Mặc Câu, đôi con ngươi vốn ảm đạm của Sùng Quang càng thêm phần kinh hoảng thất thố rõ rệt, cúi đầu nói: “Gia!”

Thẩm Mặc Câu thản nhiên nhận lễ, chọn cái ghế thoải mái nhất ngồi xuống, ra lệnh: “Trà.”

Sùng Quang miễn cưỡng ném tới một phen mị nhãn, nhu thuận nói: “Gia, chút thương thế nhỏ nhặt của Sùng Quang, không dám để người nhọc lòng chiếu cố… Hay là Gia…”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Không vội, Tiểu Khuyết ban nãy nhắc nhở Gia, ngươi theo Gia cũng đã bảy năm, hiện tại trong nội đường không biết ai to gan như vậy, dám đả thương cả ngươi? Gia thật muốn hảo hảo tra hỏi.”

Sùng Quang cắn môi không đáp, Bách Sanh dâng trà, Thẩm Mặc Câu mỉm cười tiếp nhận, khẽ mím môi, đôi mắt sâu không thấy đáy, như ánh sáng giữa nơi thâm sâu nhất đáy biển, nhưng chỉ nhìn cảnh xuân diễm lệ bên ngoài, ngẫu nhiên quay đầu liếc nhìn Sùng Quang, nhãn thần ẩn chứa ý cười như thể nhìn thấu mọi chuyện, liền khiến Sùng Quang cả kinh đến hồn phi phách tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.