Edit:Lưu Thủy
Beta:Phúc Vũ
Tô Tiểu Khuyết gật đầu đáp ứng, đột nhiên hỏi: “ChuyệnTạ Thiên Bích Gia định thế nào?”
Thẩm Mặc Câuxoa xoaấn đường, thần thái toát lên vẻ ung dung: “Xích Tôn Phong xa tậnmạnbắc, Thất Tinh Hồ nằm ngoài tầmvới củahắn,nếuTạ Thiên Bíchthật sự ở Thất Tinh Hồ, tuyệt đối không phải vì bá nghiệp võ lâm…”
—–
Đôi mắt mỹ diễm ma mị của Thẩm Mặc Câu như yêu thú ẩn nấp trong rừng, khí tức nóng rực nguy hiểm gần trong gang tấc, Tô Tiểu Khuyết không còn đường lui bị dồn vào tuyệt cảnh, trái tim lạnhgiáđếngầnnhư vỡ vụn rồitanbiến, nhưng sự kiên cường từ sâu trong xươngtủylại muốn bộc phát mãnh liệt, mục quangcũngkhônghoảng loạn nữa, mà mangtheomột loại bình tĩnh đã được tôi luyện.
Thẩm Mặc Câu chợt buông tay ra, Tô Tiểu Khuyết thoái lui hai bước, không nói lời nào.
Thẩm Mặc Câu thấy hắn cúi đầu, cả người ngơ ngẩn nhưcon gà gỗ, không khỏi lạnh lùng nói: “Không có tiền đồ! Sau này ngươisẽlà cung chủ Thất Tinh Hồ, địa vị thực lực có điểm nào thua kém Tạ Thiên Bích. Người trong giang hồ chỉ biết kính ngươiphụcngươi, ngươi cần gì phải sợ hắn như vậy?”
Tô Tiểu Khuyết vô cùng lãnh tĩnh nói: “Xu Cơ đã chết bao nămqua, chẳng lẽ Gia có thể quên được ả? Chấp nhận nghe người khác nhắc đến ả?”
Nhìn vết thương trên người Tống Hạc Niên: “Đây không phải sợ,màlà chán ghét. Ta chỉ… vừa nghĩ đến Tạ Thiên Bích liền cảm thấy chán ghét. Loại tư vị này, người khác khôngbiết, Gia hẳn phải hiểu rõ chứ.”
Thẩm Mặc Câu im lặngmột lát, sai người mang thi thể đian táng, nắm lấy tay Tô Tiểu Khuyết, cảm thấylòngbàn tay hắntuy lạnh băngnhưng đã không còn run rẩy, cũngthoáng yêntâm, thở dài: “Tạ Thiên Bíchlàm saogiống Xu Cơđược? Xu Cơvà tađềuhậnnhauthấu xương,cònTạ Thiên Bíchlạilà…” Lắc đầu, không nóitiếp,mà chuyển đề tài: “Mấy ngày nữata sẽ đưa ngươi đến thư các của các đời cung chủ,mọi giáovụ nhân sựởThất Tinh Hồ đều được ghilạitrong đó, ta sẽgiảnggiải một lượt cho ngươi, saunày một khita chếtđi, ngươi cũng không đếnnỗithúc thủ vô sách. Về phầnchuyện trongcungmấy nămqua, ngươi không ngại cứ thỉnh giáo Ngụy Thiên Nhất.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu đáp ứng, đột nhiên hỏi: “ChuyệnTạ Thiên Bích Gia định thế nào?”
Thẩm Mặc Câuxoa xoaấn đường,thần thái toát lên vẻ ung dung: “Xích Tôn Phong xa tậnmạnbắc, Thất Tinh Hồ nằm ngoài tầmvới củahắn,nếuTạ Thiên Bíchthật sự ở Thất Tinh Hồ, tuyệt đối không phải vì bá nghiệp võ lâm…”
Hôn lênhàngmàycủaTôTiểu Khuyết, cười nói: “Lần nàyhắnđến là vì ngươi, nếuđãnhư vậy, người Tạ Thiên Bích muốn giết nhất định là ta, ta cũng từng nếm mùiTrườngAn đao của hắn,cóluyện thêm mười năm nữa cũng không phải đối thủ của ta.”
Đôi môi Tô Tiểu Khuyết khẽmấp máy, rồi lạikhépchặt.
Thẩm Mặc Câughé vàotai hắn,cười đếnkhông chút đứng đắn: “Ta có chết cũng chỉ có thể chết trong tay Tiểu Khuyết, đúng không?”
Mấy thángchóng vánh trôiqua, khoảng thời gian này Thẩm Mặc Câu thật sựđã chuẩn bịtinh thần,hoàn toànkhôngmàng đến sự vụtrong cungnhưtrước đây, mọi việcở Thất Tinh Hồđều giảng dạy cho Tô Tiểu Khuyết, Ngụy Thiên Nhất lạisống khép kín,rất ít khilộ diện, thithoảng đến nội đường gặp Thẩm Mặc Câu một lần,nhưngchỉngắn gọnnói Tô Tiểu Khuyếttựcó kiến giải, không cầnmìnhnhúng tay.
Thẩm Mặc Câu vốnlo ngạithế lực Ngụy Thiên Nhất quá lớn,sẽ gây bất lợi chotương lai Tô Tiểu Khuyết,hiện tạithấy hắnphớt lờ mọi chuyện, cũngtrútbỏđược gánh nặng trong lòng, mặc hắn nuôi gà câu cá.
Tô Tiểu Khuyếttráilại rấtxuất chúng, lúc hắn ở Cái Bangcứ hay ngu ngơ,ngôiThiếu bang chủ kiacũngbị xemnhẹ như mộtđĩa dưa muối,nhưngchưa đến hai năm,làmThiếu cung chủ Thất Tinh Hồ lại hết sức tận tâm tận lực, ngộ tính cực cao,đầu tiênbắt tay vào nội đường,xử lýnội đường tam điệnmạch lạc rõ ràng, thưởng phạtđúng mực,thay đổitác phongtrụy lạctrước đó, ngay cả Diệp Tiểu Miên đi đứng cũng đặc biệt linh hoạt dứt khoáthẳn hoi.
Nội đường vốn không lậpchức đường chủ, Tô Tiểu Khuyết lại giao cho Bách Sanh đảm nhiệmvaiđường chủthực thụ, Bách Sanh võ công tuykém, nhưnghành sựcựckỳ cao minh, những việc lặt vặtởnội đường chỉ trong vòng nửa thángđãchỉnh đốn thành sổ sách, phân cho các điện, từ nay tiếnthoáicứ căn cứtheo đómà làm, thập phầnthanh bạch. Nhất thời ngay cả Thẩm Mặc Câu cũngtấm tắc khen tài, không ngờ nam sủng một thân phong lưutay áo luôn thoảng hương rượu nàylạicó thểhữu dụng như vậy.
Bách Sanh vừa tiếpquảnnội đường, Tô Tiểu Khuyếtliền cóthời giannhàn hạ, dù tạm thời không gặp người của ngoại đường, nhưngtừng sự vụởngoại đườngđềughilạitrong lòngthận trọngcân nhắc.
Thẩm Mặc Câu lạnh lùng bàng quan, thấy hắnxử sựcó chừng mực,banđầu cònhơitrắc trở nhưng sau đóliền trôi chảy êm xuôi, bất giácthầm vui mừng,mà bên cạnh vui mừng, như vẫn cònđiều luyến tiếc.
Võ công của Tô Tiểu Khuyết, lại càng ngày càng đột phá, Phi Hoa Trích Diệp(có bạn nào nhớ không ^^ đây là chiêu trảo của Trích Diệp lâuở chương 16)nhưcó linh tính,công phu trên ngón tayxuất thần nhập hoá, Sùng Quangnhìn trộm,trợn mắt há mồm, chỉnghĩhắn bịquỷ thầnnhậpthể,bèn năn nỉ Bách Sanh mang đến vàiquyểnsách chiêu hồn đuổima, chú tâm nghiên cứu mấy ngày, thừalúcThẩm Mặc Câu không ở đó,xối choTô Tiểu Khuyếtmột thân đầy máu chó.
Tô Tiểu Khuyết tức giận xongkhông khỏivui mừng,đãcó máu chó, thịt chó nhất địnhkhông xa,ép Sùng Quang đem con chó mựcbất hạnhkiaướpthêm ngũ vị hương, quế, hồi, tiêu nấu thành một nồi thơm phức.
Thẩm Mặc Câu biết được chuyện này, cườiầmmột trận,nhưngđãhiểu rõnguyên nhânvõ công Tô Tiểu Khuyết đột nhiêntinhtiến vượt bậc.
Niếp Thập Tam nămđónóikhông sai, Tô Tiểu Khuyết vốn là kỳtàitrời sinhđểluyện Già Lađao, cốt cách thanh kỳ, tâm tuỳ ý động, ngón taylạilinh hoạt nhạy bén vạn ngườikhó tìm,luôn phối hợp vớitâmý.
Già La Đao được xưng là đao pháp thiên hạ vô song, phức tạpcực kỳ, tổng cộng bảy mươi hai chiêu, mỗi chiêu lại có mười chín thức,một khi bắt đầubiến hoá,quảthậtcó thể khiến người bình thường nhìnđếnhộc máukhông ngừng,may là Già Lachân khíđi theo con đườngPhật môn, đơn giảntinh thuần, lấyđơn pháphức,vậnkhí theongóntay,trái lại càng phối hợpnhuần nhuyễn.
Chỉ là đao pháp không giống như nội lực, Già La Đaonếu đãchú trọng chiêu sốphức tạp, ngườiluyệntâm tưcàng tinh tế càng thâm thúy đã là thành công hơnmộtnửa,sở học càng rộngcàngsâu thìcàng đạt đến đỉnh cao lĩnh hội.
Tô Tiểu Khuyết gần đây có thể đột phá như vậy,tuyệtkhôngphải công sức trongmột sớm một chiều.
Lúc nhỏ hắn họcvõ từTố Y Linh Hồ của Thất Tinh Hồ, sauvàoCái Bang,tuykhông họcđượccông phu quan trọng gì,nhưngvõ công đệ tử Cái Bang làtập hợp từbốn phương tám hướng,trongba năm kiến thứcđãtăng thêm, lạitớiBạch Lộc Sơn,khoannóiđếnNiếp Thập Tamthânlàbậc thầyvõ họcthiên hạđệ nhất, còncócao thủthiếu niêncủacác phái cùngso chiêu,thêm quãng thời gian ởXích Tôn Phong, được Tạ Bất Độ truyền dạy đao ý,thành thửtuy tuổi còn trẻ,nhưngkiến thứcbất phàm.
Mấy thángqua, thường xuyên luận bàn với Thẩm Mặc Câu, cũng rất có tâm đắc, Thẩm Mặc Câu luyện Nhập Bát Tinh Kinh, không dùng binh khí, đôi tay tựnhiên là vũ khí của mình, âm dương tươnghỗvừachínhvừatà,vừa chặt chẽ uyển chuyểnnhưmạng nhệntơ tằm,vừa sắc bén bá đạo nhưđao kiếm.
Thành thửchỉ trongmấy tháng,lạinhư thay da đổi thịt,đã luyệnGià La Đao phát huyuy lựcđến cực đại, nếu Niếp Thập Tamtận mắt chứng kiến, cũng phảigật đầukhen hay.
Lúc ởbênThẩm Mặc Câu, cũng đặc biệt có thanh có sắc có ý có vị,mỗi lầnlên giường, Tô Tiểu Khuyết càngcảm thấyThẩm Mặc Câuhoàn toànxứng danh lão hồ lytinhlõi đờinhấtthiên hạ.
Thẩm Mặc Câu đối với Tô Tiểu Khuyết quả thật xem như trân bảo,càngkhông cómột tia haynửa điểmđốinghịch, chỉ làloại ân sủng tự ái phi ái tự tình phi tình này, khônggiốngnhư ân sủng từ trêntrờirơi xuống, cũng khôngphải dạng moi móc tâm can ra để chứng minh, chỉ như thuỷ ngânsâu thâm khó dò khó đoán,khi thì lạnh lùngnhư gần như xa, khi thì ôn nhuyêu thươngche chở,khi thì phóng túng vô songphong lưuvô hạn,khi thìthâm tìnhtriền miên lặng lẽ trông mong, có lúcnồngnhiệtthân mậthơn cảáinhânđang say men tình, có lúc lạiđoan chính khắt khe hơn cảsư tônnghiêm lệ nhất.
Tô Tiểu Khuyết đối vớichữ yêuvốn không phải nhân vật có thiên phú,bị tâm tìnhbiến ảo trămbề của hắnlàm chovừakinhvừa sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có thể gọi là lão hồ ly tinh, Thẩm Mặc Câu cũng không coihắnngỗ nghịch.
Sống chungmột quãng thời gian, Tô Tiểu Khuyết khôngthể khôngâm thầm thừa nhận lão hồ ly tinh biến tháiThẩm Mặc Câunàyquảthật là một nhân tàihiếm có,khoan nói đến kiến giảivõhọc độc đáo,mọi chuyện thế gianđều thấuhiểuphân minh, cầm kỳ thư hoạthitửu trà không gì không giỏi, dùng bút nhưmưa sa nhỏ giọt, tấu nhạc lại diệu chỉ diệu âm, lúchứng trí,ngắm trăng ngâm thơca vũ,tưtháitựathần tiên, Tô Tiểu Khuyết từng khenrằng: “Gia,mộtngày nào đó Thất Tinh Hồ sụp đổ,Giacó thểra đườnglàm ăn mày mãi nghệ kiếmcơm, có khicòn làm đến chứctrưởng lão Cái Bangcũng không chừng.”
Thẩm Mặc Câu nghe vậy rất vui vẻ, để cảm tạ lờitán thưởngnày của hắn, một phátlôiTô Tiểu Khuyếtlêngiườngngà,kéo chăngấm,hoan ái ngay thanh thiên bạch nhật, từ sáng đến tối,bao nhiêukỹ thuậttrong phòng đều thi triển, Tô Tiểu Khuyết bố thíhương sắc, Thẩm Mặc Câu dũng mãnh tiếncông,chuyên tuLục độ ba la mật,sayluyện Long Dương thập bát thức.
Diệp Tiểu Miên cô nươnglạikhông có tuệ căn, nghe thấyphạm âm tham ngộ(tiếng trời, một khái niệm trong đạo phật)trong phòng,còncho làdâm thanhlãng ngữcủa thế tục,nghe đến lòng xuândậy sóng,cuối cùng mímmôikiềm nén, rón rén tránh xagianphòng,trùng hợp bắt gặpmột đôi mèo Ba Tưbéo tốt đang làm chuyện kỳ quái gì đó dưới khómtường vi, bất giácche miệngcầm gạch ném vào chúng,đảomắtphát hiện,đóatường vi kiacũng nở thật đúng lúc, một con sâunhỏ cứ khăng khăng muốnchui vàonhụy hoa, nhất thời nhìn đến mặtđỏtai hồng, tay chânluống cuống.
Đứngngẩn ngơ quá lâukhiến haichântê dại,địnhcất bước đi, lại thấymộtthanh ynhânmang diện cụ bạcđứng trong sương, nghiêng đầunhìn,người nọthân hình cô tịch, chính là NgụyThiên Nhất.
Diệp Tiểu Miêngặphắn, vội luixuốnghành lễ, NgụyThiên Nhấtdườngnhư không thấy, tay áo nhẹ phất, đã rời đi, Diệp Tiểu Miên là một cô nương tâm tư tinh tế,cẩn thậnsuy ngẫm,liền cảm thấy kỳlạ, từ lúc Tô Tiểu Khuyết thành Thiếu chủ Thất Tinh Hồ, Thiên Nhất công tử càng ngày càng trở nênthâm trầmcổ quái.
Nhưng nghĩsâu hơn nữa,vẫnkhông hiểu được nguyên nhânngọn nguồn, chỉ đànhchán nản bỏđi.
Khoảng thời gian quabất tri bất giác NgụyThiên Nhất không những ít nói,màcònxa lạ với mình, trong lòng Tô Tiểu Khuyết như cóđiểm lạc lỏng. Mộthômnhànhạ, cùng Thẩm Mặc Câusóngvaidạo hoa viên,tròchuyện cũng rất vui vẻ. Đếnlúc mặt trời ngả vềtây,tha thẩn nửa ngày,nào ngờđã tớigầngian nhà trúc của NgụyThiên Nhấtbên rừngrậm.
Tô Tiểu Khuyết không khỏingẩn ra, Thẩm Mặc Câu thấy thần sắc hắn, cười nói: “Đã đến đây rồi, không ngạilàm phiềnNgụyThiên Nhấtmột bữa cơm chiều vậy.”
Xuyên qua rừngsâuđẩy cửa tiến vào, vừa nhìn liền thấy gà baykhắpvườn, NgụyThiên Nhấtđangđứng dướitáncây đào dùng mộtthanhđoản kiếm vót gậy trúc, nhìn thấy Thẩm Mặc Câu cũng không nóng vội,đặtgậy trúc đoản kiếm xuống,mớitiến lạiđạm đạmnói: “Cung chủ sao lại đến đây?”
Thẩm Mặc Câu liếc nhìn đoản kiếm trên ghế, nan trúcdướiđất, nói: “Lâu ngày không gặp Thiên Nhất công tử,quảthật có vài phần mong nhớ, đêm nay ta cùng Tiểu Khuyết đều khôngbận việcgì, thuận đườngghé quađây thăm một chút.”
Tô Tiểu Khuyếtrũ my,thấy thanhđoản kiếmẩn ẩn thanh quang, lưỡikiếm xanh biếc,liền biếtlàdanh đaohiếmcó, lại bị dùng để vót trúc, quảthật là phí phạm của trời.
Nhãn thần NgụyThiên Nhất khônghề lộvẻ nhiệt tình chào đón, nhưthể họchỉ là hai người xa lạ đến chơi,qua loanói: “Sắc trời đã tối, cung chủởlại dùng cơm cũng được.”
Thẩm Mặc Câu cười nói: “Quá tốt!Ta chính làcóý đó.”
Lại nói: “Gà đangchắc nịch, nấu với măng,hươngvị nhất định rất ngon.”
NgụyThiên Nhất gật đầu, tự đi bắt gà.
Hắn xưa nay thâm trầm, Thẩm Mặc Câu thấy hắnkiệm lờicũng không lấy làmlạ, nhưng Tô Tiểu Khuyết từ khi vào gian nhà trúc, cũng không nóicâu nào, càng không nhìnđếnNgụyThiên Nhất.Thẩm Mặc Câu không khỏitrong lòng chợtđộng,nhãn thần lóe lên một tia tiếuý.
Đến khithức ănđược bàyđầy bàn, ba ngườingồi xuống cầm đũa, Thẩm Mặc Câu nói: “Chỗ Thiên Nhất có rượu không? Chi bằngcạnvàichén.”
NgụyThiên Nhấtlẳnglặngđemmộtvò rượu ra, Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Gia,những thứ nhưrượu nênítuống thì tốt hơn.”
Thẩm Mặc Câukhẽ nhướn mày nhìn hắn, Tô Tiểu Khuyết nói: “Gia cũng biết, Tiểu Khuyết tửu lượng kém lại có tâm sự, mỗilầnuống rượu nhất định sẽ làm trò cười… Rượu này, uống vào bụngkhó chịu, nóichuyệnsẽ lỡ lời, đi đườngthìhụt chân, nửa đêm ngồi dậy tìm nước, sáng hôm sausẽhối hận,tóm lạikhông nên uống.”
NgụyThiên Nhất nghevậy,mục quang liền nhịnkhông được mang theo ý cườicùng chút tình tựnhìn Tô Tiểu Khuyết, không ngờ thời tiết ấm áp, cổ áo Tô Tiểu Khuyếthơi rộng mở,đểlộấn tíchhoanái dưới xương quai xanh,hệtnhư hoa đào trong tuyết,đặc biệt hútmắt.Vừaphát hiện, NgụyThiên Nhấtliềnbất động thanh sắc dời tầmnhìn sanghướngkhác,bàntay cầm vò rượu bỗng chốc trở nên trắng bệch.(ôi Bích của ta T_T)
Thẩm Mặc Câu cũng cười lớn, trong tiếng cười tràn đầysủng nịch: “Bỏ đi, rượuchỗThiên Nhấtcũng không ngon, không uống thì không uống.”
Trên đường về, hai ngườithả bộdưới trăng, Thẩm Mặc Câu đột nhiên nói: “Ngươi đối với NgụyThiên Nhấttựa hồcó chút bấtthường,màhắn đối với ngươicũngđặc biệthiếm thấy. Tacònlo hắnsẽtìmcách gây bất lợi cho ngươi,giờcó vẻ dư thừa rồi…”
Thở dài: “Xem ra Thất Tinh Hồsắp có tổng quản thiết diện, cung chủ phong lưu…”
Tô Tiểu Khuyếttrong lòng tựbiết lời này chỉ là thăm dò, lắc đầu nói: “Tasẽkhông dùngNgụyThiên Nhất, người này lòng dạ thâm sâu kinh nghiệm càng lão luyện, chỉ có Gia mới có thể chếngự, tổng quản của tasẽlà Trang Sùng Quang.”
Lời này nửa thật nửa giả, hắntuy ẩn ẩnđề phòng Nguỵ Thiên Nhất, nhưng đối với người này đíchthựccòn mangmột loạitình tự ái muộikhó có thểphân giảiđược.
Chỉ là,trải qua chuyện của Tạ Thiên Bích, đối với nhân vật như NgụyThiên Nhất, Tô Tiểu Khuyết tựnhiênsẽ không làm thiêu thân lao đầu vào lửa,màchỉ lượnvòng quanh ngọn lửa kiatìm chút hơi ấm,chứ tuyệt nhiênkhông dấn thân.
Bấtluận thế nào,giao cả trái tim lẫn tínhmạngmìnhvào tay kẻ khác,chỉ đểđổi lấy một phầncảm tìnhhoặc thật hoặc giả hoặc thuần khiết hoặc dốilừa,mất rồicũng chỉ có thểtừ bỏkhông hốihận, chếtđicũng chỉ có thểtự nhậnmình đặtcược thua,loại ái tìnhquyết tuyệt mạnh mẽ như vậy,thoạtnhìndứt khoát thực chất làthấp hèn,thoạtnhìncường hãnthực chấtlà ỷ lại.
Tô Tiểu Khuyếtcủa hiện tại, đã sớm không còn như nămđó nữa.
Thẩm Mặc Câu trầm ngâm: “Tuylànóivậy,nhưngNgụy Thiên Nhất cũng không thểxemthường,nếuhắn không muốn bỏ cuộc, ngươi cũng chưachắclà đối thủ của hắn… Ta sẽ nhanh chóng an bài cho ngươi gặp cácđường chủ ngoại đườngtrước.”
Tô Tiểu Khuyết nghe hắnnói xong,biết hắnthật sự vìmìnhmà lo nghĩ,vui vẻmỉmcười: “Đa tạ Gia!”
Thẩm Mặc Cấu thấy hắnnóicười linh động, mái tóc đen dưới ánh trăngsánglên như dải lụahuyền bílộng lẫy,cánhmôihơinhếch lên,tạothành một đường cong mềm mạithanh thoát, bất giáctrái tim tan chảy như tuyết rơi vào nước ấm,vòng tay ôm lấy Tô Tiểu Khuyết, nhẹ nhàng mà hônsâu.