Lại thấy Tô Tiểu Khuyết chớp chớp mắt lắc đầu, giơ tay vuốt ve vết đao bên má trái của mình, mục quang như sí diễm có thể làm tan chảy cả băng tuyết, nhưng ngữ khí nhu hòa mà kiên định: “Thiên Bích, ta cũng yêu ngươi.”
——
Tô Tiểu Khuyết phất tay điểm huyệt ngủ của tiểu cô nương bướng bỉnh kia, đặt nàng nằm ngay ngắn trên tuyết. Tạ Thiên Bích phối hợp cởi áo choàng lông chồn phủ lên thân nàng, vừa xoay người liền thấy Tô Tiểu Khuyết đang thập phần thưởng thức nhìn mình: “Nhìn không ra ngươi cũng biết chu đáo với nữ nhân như vậy.”
Tạ Thiên Bích phiền muộn nghĩ thầm, cư nhiên không nổi máu ghen! Có chút nóng vội nhịn không được đưa tay bắt lấy thắt lưng Tô Tiểu Khuyết, kéo hắn vào lòng, dùng chóp mũi cọ cọ đôi má mịn màng ửng hồng vì lạnh của hắn, ái muội hỏi: “Có nhớ ta không?”
Tô Tiểu Khuyết làm sao chịu yếu thế, cũng vòng tay ôm hắn, còn không an phận sờ loạn một hồi, cười giảo hoạt: “Nhìn mặt ngươi ta chỉ nhớ đến tắc muối ô mai!”
Lại nói Tạ Thiên Bích hầu như năm nào cũng hại giáo chúng lầm than gởi đến Thất Tinh Hồ một bao mứt quả to đùng, hai người khiêng không xuể, ăn mấy tháng không hết, khiến Sùng Quang cùng Hoàng Ngâm Xung oán hận không thôi, cuối cùng nhất trí kết luận cung chủ nhà mình rõ ràng đang cấu kết với ma đầu Xích Tôn Phong âm mưu đầu độc Thất Tinh Hồ bằng mứt quả! Bất quá oán hận thì oán hận, vẫn phải ngày ngày tươi cười nhấm nháp ô mai. Sùng Quang nghĩ mình sắp sinh con, Hoàng Ngâm Xung nghĩ mình sắp cưỡi hạc. Hai người chịu hết nổi phải đem đống đồ chua kia phân phát cho đám đệ tử nội ngoại đường. Dù sao có người đồng cam cộng khổ cảm giác cũng khá hơn.
Tạ Thiên Bích nghe xong cười lớn: “Ân, cho nên năm nào ta cũng gởi, buộc ngươi hễ nhìn thấy ô mai liền nhớ đến ta, miễn cho ngươi hồng hạnh xuất tường.”
Tô Tiểu Khuyết nguy hiểm nheo mắt: “Ngươi hoài nghi ta thay lòng đổi dạ?” Một tay nắm cằm Tạ Thiên Bích, đánh giá một hồi, chỉ thấy khuôn mặt này anh lãng mà quen thuộc không gì bằng, bởi vì ba ngày ba đêm sương tuyết mà có chút tái nhợt, nhưng không mất nét mị hoặc cuồng dã trời sinh, đôi mắt hẹp dài ngời sáng tràn ngập ý cười chỉ có hình bóng mình trong đó, tâm niệm chợt động, hơi kiễng chân hôn một cái lên cánh môi trên mỏng manh vô tình, lại hôn một cái lên cánh môi dưới đầy đặn gợi cảm, ngả ngớn trêu chọc: “Tiểu mỹ nhân yên tâm, bằng chút tư sắc này của ngươi, đã đủ trói chân ta cả đời.”
Hai nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, êm ái như phiến lông vũ lướt trên mặt nước, lại thành công thổi bùng ngọn lửa dục vọng âm ĩ bấy lâu trong Tạ Thiên Bích. Không nói hai lời, đôi tay dụng lực gắt gao ôm Tô Tiểu Khuyết, một thức Yến Đầu Liêm tiêu sái ngả người, chớp mắt cả hai đã lăn mấy vòng trên tuyết. Tạ Thiên Bích bá đạo áp đảo Tô Tiểu Khuyết, nhìn dung nhan như ngọc dưới thân. Từ đuôi mày khóe mắt thanh tân đến chóp mũi bờ môi nũng nịu đều là phong tình vạn chủng. Tuyết vương trên mái tóc đen dài, trên hồng y diễm lệ của hắn, càng nổi bật vẻ yêu mị đánh thẳng vào thần thức con người. Tạ Thiên Bích bất giác vươn tay, rút cây trâm phỉ thúy trên búi tóc hắn, để mái tóc tự do tản mác, có lọn như suối nước tuôn chảy trên nền tuyết, có lọn âu yếm phủ lên phần vai cùng xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên dưới cổ áo rộng mở vì một phen lăn lộn. Tạ Thiên Bích yêu nhất bộ dáng này của Tô Tiểu Khuyết, mị thái thiên thành, lại có nét hồn nhiên lười biếng như mèo con quen được đông sủng, nhất thời chỉ cảm thấy hô hấp ngưng trệ, đã triệt để bị hớp hồn. Tạ Thiên Bích cúi đầu, thanh âm trầm thấp mang theo nhiệt khí phả bên tai Tô Tiểu Khuyết, kích tình không chút che giấu: “Vậy chúng ta còn không mau tiến hành nghi thức trói buộc nhau.”
Thỏa mãn nhìn vành tai bạch ngọc của Tô Tiểu Khuyết đỏ lên, Tạ Thiên Bích vươn lưỡi liếm lớp lông tơ tinh mịn trên đó, ý do vị tận di chuyển xuống mang tai, rồi đến môi. Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng mềm mại của Tô Tiểu Khuyết, khiêu khích quấn lấy lưỡi hắn. Tô Tiểu Khuyết cật lực nghênh đón, cũng hung hăng công thành đoạt đất bên kia chiến tuyến. Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt nghẹt thở đậm chất chiếm hữu. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, động tác trên tay vẫn ác liệt chứng tỏ khát khao cháy bỏng, thoáng chốc đã cởi sạch y sam của đối phương.
Nụ hôn vong tình kết thúc, Tạ Thiên Bích quyến luyến tách ra, một sợi tơ bạc trong suốt giăng ngang giữa đôi môi hai người, hình trạng phi thường dâm mỹ. Nhìn Tô Tiểu Khuyết đang hổn hển thở dốc, chỉ thấy hắn cặp mắt xuân thủy đã sớm mơ màng phủ sương, cánh môi vì bị mình giày xéo mà trở nên đỏ mọng ướt át, da thịt toàn thân nổi lên sắc hồng tình dục, nhũ tiêm dựng đứng nổi bật giữa khuôn ngực trắng tuyết đang kịch liệt phập phồng, không nghi ngờ gì chính là loại tư thái mời mọc liêu nhân. Mỹ thực ngay trước mắt, Tạ Thiên Bích đương nhiên cũng không phải Liễu Hạ Huệ, khóe môi câu lên để lộ một nụ cười gian tà: “Tiểu yêu nghiệt, sư huynh sẽ hảo hảo yêu ngươi giữa đại tuyết!”
Tô Tiểu Khuyết tức giận trừng hắn, đáng tiếc cặp mắt kia ba quang liễm diễm, căn bản không nhìn ra được nửa điểm công kích, trái lại càng vũ mị hoành sinh, làn thu thủy chẳng những không dập tắt hỏa dục, mà còn thiêu đốt tia lý trí sau cùng của Tạ Thiên Bích. Cảm nhận được Tô Tiểu Khuyết chủ động tách hai chân, quấn lấy thắt lưng mình, tiếu ý trong đôi nhãn châu thâm thúy lại sâu thêm một tầng, Tạ Thiên Bích ôn nhu hôn lên hàng mi cong dày của hắn, thì thầm nói: “Tiểu Khuyết thật ngoan.” Cõi lòng cũng nhuyễn thành một mảnh, Tô Tiểu Khuyết như vậy khiến hắn vừa yêu thương không thể rời tay, vừa luyến tiếc không nỡ chạm tới. Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Tô Tiểu Khuyết đưa tay ôm cổ hắn, mượn lực rướn người, áp môi mút lấy hầu kết Tạ Thiên Bích phát sinh ra một tiếng thật kêu, mãi đến khi thấy nơi đó in lại một đóa hoa đào yêu dị, mị nhãn như tơ, nỉ non gọi: “Thiên Bích…”
Như được uống diệu dược thôi tình thượng hạng, Tạ Thiên Bích ghì chặt phần eo mềm dẻo của Tô Tiểu Khuyết, động thân tiến vào, một bên vỗ về khắp người hắn, giúp hắn quên đi cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm chiếm. Kỳ thực ngoài chút đau đớn ban đầu, Tô Tiểu Khuyết hầu như chỉ thấy hưởng thụ. Dâm độc trong người hắn đã được giải từ lâu, nhưng thần hiệu vẫn không mất đi linh nghiệm, nội bích tuy chặt chẽ nhưng vẫn dễ dàng dung nạp tính khí của Tạ Thiên Bích. Thân thể dưới lực đạo thúc đẩy cường liệt hơi cong lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp. Chóp mũi tràn ngập khí tức quen thuộc của hắn, bên tai là tiếng hai trái tim cùng một nhịp đập, da thịt được bàn tay kia trân trọng đến gần như tôn kính mà vuốt ve, và nơi tư mật nào đó, đang gắt gao bao phủ phần nhiệt tình đến sinh long hoạt hổ của nam nhân. Hai người họ, chân chính là một chỉnh thể. Tô Tiểu Khuyết không thể không thừa nhận mình đã vĩnh viễn trầm luân vô pháp vãn hồi. Hoặc giả, ngay từ đầu hắn đã không muốn vãn hồi. Hắn thích cảm giác được Tạ Thiên Bích yêu thương như vậy. Tạ Thiên Bích cường hãn, Tạ Thiên Bích chiếm hữu, Tạ Thiên Bích ôn nhu, Tạ Thiên Bích thâm tình. Tạ Thiên Bích là cạm bẫy là cám dỗ dụ hắn từng bước sa vào lưới, thế nhưng cho dù vạn kiếp bất phục, hắn cũng nguyện ý dấn thân. Tô Tiểu Khuyết đã sớm biết sinh mệnh mình cả đời đều hợp nhất với người này, nhưng mỗi lần hoan ái vẫn luôn ngạc nhiên vì cả hai còn có thể dung nhập vào nhau hơn cả hàm nghĩa của từ dung nhập. Mà loại dung nhập đó, giữa tuyết địa mênh mông, lại khiến người ấm áp vui sướng khôn tả.
Một cú thúc mãnh liệt vào chỗ sâu, nội bích nhạy cảm bị phân thân thô nóng không ngừng cọ xát, khoái cảm như thủy triều mãnh liệt dâng tràn, vùi lấp toàn bộ thần trí, giờ khắc này Tô Tiểu Khuyết đã không còn rảnh để miên man suy nghĩ, hắn đắm chìm trong hỷ lạc, vô thức đong đưa thắt lưng, từ trong yết hầu dồn dập bật ra từng đợt rên rỉ phóng túng, thanh tuyến trong trẻo mà dụ hoặc, cần cổ hơi ngửa ra sau, đường nét yếu đuối mà ưu mỹ.
Tạ Thiên Bích một tay kéo cằm hắn lại, nhìn vào nhãn thần nồng cháy mê loạn của Tô Tiểu Khuyết, bên dưới lớp lưu quang ngấn nước phản chiếu hình ảnh mình, tâm mãn ý túc hưởng thụ cảm giác được dũng đạo chật hẹp non mềm bao vây, nghe thấy tiếng rên vong tình của Tô Tiểu Khuyết, luật động càng thêm táo bạo mà không mất khống chế. Tô Tiểu Khuyết là bảo bối là vưu vật của hắn, hắn tuyệt không vì nhất thời cuồng hoan mà tổn thương người mình yêu, tuy rằng hắn thật hận không thể đem gia hỏa dưới thân ăn sạch sẽ vào trong bụng. Khoái cảm như cơn lốc càn quét mọi thứ, bông tuyết lác đác tung bay, cảnh sắc thâm sơn tịch tĩnh, nhưng trước mắt hắn chỉ là một mảnh quay cuồng.
Ánh trăng dát bạc rải lên hai thân thể đang triền miên, mang đến cảm giác huyễn hoặc khi xa khi gần như ảo mộng. Nhưng cả Tạ Thiên Bích lẫn Tô Tiểu Khuyết đều biết, đây tuyệt không phải ảo mộng. Độ ấm truyền từ nơi da thịt tiếp xúc vô thanh vô tức thấm vào tận tâm can, lấp đầy nỗi tương tư sau bao tháng chờ mong dài đăng đẳng. Giữa một cõi tuyết địa, nhưng chỉ cảm thấy nóng rực từ thể xác cho tới linh hồn. Dẫu biết rằng đã thuộc về nhau, nhưng thời khắc thân thể dung hòa làm một như thế, mới là phương thuốc hữu hiệu nhất để định tâm an thần, xác định đối phương là của mình, duy nhất của mình mà thôi.
Nhất thời rút ra, Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy trống rỗng, như thể linh hồn cũng đi theo Tạ Thiên Bích; nhất thời xuyên vào, cảm giác được lấp đầy chính là Tạ Thiên Bích cũng đã dâng hiến linh hồn cho hắn. Hoan ái với người mình yêu không khác gì nghi thức thiêng liêng trao đổi tâm linh, hội tụ cả hoan lẫn ái, thiếu một trong hai, tự nhiên không thể gọi là hoan ái nữa.
Một nén hương trôi qua, Tô Tiểu Khuyết run rẩy, đỉnh phân thân tú lệ phun ra một dòng dịch thể trong suốt, đồng thời nội bích ý vị tuyệt vời một trận co rút, Tạ Thiên Bích bị cắn chặt không khỏi hừ nhẹ một tiếng, hăng say rong ruổi trong cơ thể ái nhân, một bên khàn giọng hỏi: “Tiểu Khuyết… ta đã nói với ngươi rằng ta yêu ngươi đến chết đi sống lại chưa?”
Tô Tiểu Khuyết trong cơn mê ly hoang đường sau cao trào, mơ hồ nghe hắn hỏi như thế, khóe miệng vẫn thích ý mỉm cười, đứt quãng đáp: “Ân… a…. ngươi nói… không biết bao nhiêu lần rồi… ân… không thấy chán sao… A!”
Tạ Thiên Bích ngắm bộ dáng hắn sau khi phóng thích lười biếng mềm mại, toàn thân đều phó thác vào tay mình, nhẹ nhàng đưa ngón tay quấn lấy lọn tóc mai đẫm mồ hôi của hắn, xúc cảm mát lạnh êm mượt như mây. Bao nhiêu năm qua cảm tình vẫn nguyên vẹn, kích động như hoàng mao tiểu tử vừa đến với mối tình đầu, mà thật ra Tô Tiểu Khuyết đích xác cũng là mối tình đầu tiên và duy nhất của hắn, nhịn không được nhẹ giọng bày tỏ: “Ta trái lại cảm thấy nói sao cũng không đủ, Tiểu Khuyết, ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi…”
Thanh âm Tạ Thiên Bích vốn thanh lãnh hữu lực trầm ổn như thượng cổ thần binh, lúc này lại triền miên phong tình như mật ngọt rót vào tai Tô Tiểu Khuyết. Trong lúc nói vẫn không ngừng luật động, lại một phen xung kích vào nơi sâu nhất. Ngay khoảnh khắc ấy, khóe mắt Tô Tiểu Khuyết đột nhiên chảy ra một giọt lệ trong ngần. Hắn có loại ảo giác như được nhìn thấy kỳ cảnh ở Bình Tử Phong một lần nữa, khi Niếp Thập Tam và Hạ Thập Ngũ đằng không thăng tiên. Nhưng lần này thay vào chỗ họ là thân ảnh của mình và Tạ Thiên Bích. Giữa bảo quang bảy sắc rực rỡ, Tạ Thiên Bích ôm mình cùng bước vào thế giới vĩnh hằng. Tô Tiểu Khuyết theo bản năng nhận ra đó chỉ là ảo giác, nhưng vẫn không ngăn được hạnh phúc tràn ngập trong tim. Thật may, vẫn còn Thiên Bích luôn ở bên cạnh! Cho nên giọt nước mắt kia của hắn, không phải đau đớn, mà là khoái lạc. Bất quá Tạ Thiên Bích không hiểu huyền cơ, hắn hoảng hốt ôm Tô Tiểu Khuyết lên, hôn đi giọt lệ lưu ly đó, trong lòng vô hạn thương tiếc cùng hối hận, “Tiểu Khuyết, xin lỗi, ta làm ngươi đau sao?”
Nên biết trước nay mỗi lần họ hoan ái, có điên cuồng kịch liệt đến đâu, Tô Tiểu Khuyết cũng chỉ chìm đắm trong tình dục, chưa từng khóc bao giờ. Vì vậy, giọt lệ này với Tạ Thiên Bích mà nói, quả thật kinh tâm động phách khuynh thiên đảo địa. Tạ Thiên Bích từ sau khi đến Thất Tinh Hồ đã hạ quyết tâm cả đời không được có nửa phần tổn thương đến Tô Tiểu Khuyết, lúc này chỉ hận không thể tự chém mình mấy nhát để tạ tội. Lại thấy Tô Tiểu Khuyết chớp chớp mắt lắc đầu, giơ tay vuốt ve vết đao bên má trái của mình, mục quang như sí diễm có thể làm tan chảy cả băng tuyết, nhưng ngữ khí nhu hòa mà kiên định: “Thiên Bích, ta cũng yêu ngươi.”
Câu này không nghi ngờ gì chính là ngòi nổ hoa lệ để Tạ Thiên Bích bứt phá, khẽ lùi ra sau, một phen thẳng lưng, liền tống vào tận gốc. Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy một dòng nhiệt lưu nóng hổi bắn thẳng vào sâu trong cơ thể. Tạ Thiên Bích hô hấp nặng nề, đã phóng thích toàn bộ bên trong Tô Tiểu Khuyết, cả người bay bổng phiêu du.
Sắc tình qua đi, xích lõa ôm nhau nằm xuống, Tô Tiểu Khuyết lười biếng nghịch thớ tóc bạc trắng bên thái dương Tạ Thiên Bích, thấp giọng mắng: “Ngươi đúng là vô độ không biết tiết chế, cô nương người ta vẫn còn nằm bên kia!”
Tạ Thiên Bích tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Dám hỏi Tô cung chủ, là ai đã điểm huyệt ngủ của nàng?”
Tô Tiểu Khuyết ghì tóc hắn làm ra vẻ cả giận: “Ta điểm huyệt ngủ của nàng không phải để ngươi thuận tiện càn quấy!”
“Ân? Tại hạ đã làm gì càn quấy? Tô cung chủ nên giải thích tường tận a.” Tạ Thiên Bích nhìn tình tích ái ngân lưu lại trên cổ và ngực hắn, hạ thể lại một trận hỏa nhiệt, bàn tay bắt đầu không an phận nâng niu nhũ hoa đỏ tươi hương diễm.
Tô Tiểu Khuyết tà tà liếc hắn, nhưng không hất bàn tay xấu xa đó đi, mặc cho nó lộng hành trên người mình. Đột nhiên chóp mũi phảng phất một mùi hương u đạm như suối xuân, theo hương khí nhìn qua, phát hiện Dạ vị liên đã nở. Cánh hoa màu bích thủy thanh linh, mềm mại lả lướt như cánh bướm, cách mấy trượng vẫn ngửi được làn u hương kia.
Tô Tiểu Khuyết nhất thời kinh hỷ bật dậy, thần tình si mê ngắm đóa hoa vừa chớm nở. Tạ Thiên Bích trái lại đã nhìn nó suốt ba ngày ba đêm, quả thật nhìn đến phát chán, đem y phục khoác lên người hắn, ngáp dài khinh thường nói: “Thứ đó có gì đẹp? Còn không bằng ngón tay út của ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết vừa bực mình vừa buồn cười, đẹp là một chuyện, Dạ vị liên này làm thuốc đặc biệt tốt cho gân cốt, là lương dược với người luyện võ, mình muốn có nó cũng là vì bào chế linh dược bồi bổ cho hắn, thế mà gia hỏa này, không hổ là vương bát đản ăn lúa mạch còn chà đạp lương thực, món ngon dâng tới miệng còn bị hắn chê bai. Nghĩ nghĩ, không khỏi phẫn nộ thay cho thảo dược, hung hăng cốc đầu Tạ Thiên Bích một cái: “Ngươi thì biết gì, những người cỡ tuổi ngươi muốn cầu Dạ vị liên để cường kiện thân thể còn không được!”
Tạ Thiên Bích vẻ mặt bi thống, thâm thụ đả kích nói: “Ngươi đây là chê ta già sao?” Nhưng lời vừa dứt, thân như thiểm điện, bay tới vách núi, một thức Phân Hoa Phất Liễu, uyển chuyển hái xuống đóa Dạ vị liên kia, cẩn thận giữ trong tay đưa tới trước mặt Tô Tiểu Khuyết, điềm nhiên phân trần: “Ta hái nó là vì thấy ngươi thích, tuyệt không phải vì thần hiệu cường gân kiện cốt gì đó.” Dừng một chút, điềm đạm bổ sung: “Ta cũng không nghĩ mình già.”
Tô Tiểu Khuyết trong mắt lộ nét cười tinh nghịch, đón nhận đóa hoa, lại vòng tay ôm hắn, hôn hắn tỏ ý tán thưởng. Tạ Thiên Bích ngồi xuống, kéo hắn nằm trên đùi mình, vuốt toàn bộ mái tóc hắn ra sau. Mái tóc đen buông dài trên nền tuyết trắng, như dải lụa huyền sắc tuyệt đẹp. Tạ Thiên Bích động dung, không rõ có phải do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hay là Tô Tiểu Khuyết đích thực yêu mị tận xương tủy, chỉ cảm thấy chân tơ kẽ tóc hắn đều hoàn mỹ vô khuyết, nhẹ nhàng dùng trâm phỉ thúy cố định búi tóc cho hắn, mâu quang như nước ngắm nhìn ngọc nhan trong lòng. Tô Tiểu Khuyết nhu thuận mặc hắn bày bố, chỉ lo mân mê Dạ vị liên, thi thoảng đưa lên mũi ngửi ngửi, lại đưa tới mũi Tạ Thiên Bích, đắc ý cười khúc khích nhìn hắn vì chịu không nổi hương khí quá gần mà hắt hơi liên tục. Hai người cứ thế nháo một hồi, đột nhiên nghe Tạ Thiên Bích nói: “Có thể cho ta biết tại sao ban nãy ngươi lại khóc không?”
Tô Tiểu Khuyết nhất thời mờ mịt, qua một lát mới sực nhớ tới giọt nước mắt hiếm có kia, không khỏi buồn cười, hắn căn bản không cho đó là khóc, chẳng qua chỉ là một khắc xúc động rơi lệ mà thôi, nhưng có vẻ Tạ Thiên Bích rất sợ đã làm mình đau, nên cứ canh cánh trong lòng. Nghĩ đến đây, trái tim càng thêm ấm áp, nhưng lại nổi hứng đùa giỡn, vươn tay véo má hắn, nói: “Ngươi định bù đắp cho ta thế nào?”
Tạ Thiên Bích nghe xong quả nhiên tuấn dung thất sắc, ngươi thật sự đau lắm sao, Tô Tiểu Khuyết ủy ủy khuất khuất gật đầu, cẩn cẩn dực dực gợi ý, ngươi thử nằm dưới sẽ biết. Tạ Thiên Bích cũng thành thành thật thật đắn đo, cuối cùng thê thê thiết thiết thỏa hiệp, nhường ngươi một lần này vậy. Tô Tiểu Khuyết hoan hoan hỷ hỷ vứt Dạ vị liên qua một bên, hùng hùng hổ hổ cởi bỏ y sam vốn đã không chỉnh tề, Tạ Thiên Bích vì thế liền hả hả hê hê áp ngược lại hắn.
“Không ngờ Tiểu Khuyết của ta lại nhiệt tình như vậy.” Tạ Thiên Bích nhịn cười giữ chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu.
“Ngươi…” Tô Tiểu Khuyết chưa kịp đắc ý vì dụ sói vào tròng, đã bị sói cắn ngược lại, vừa thẹn vừa giận đến khuôn mặt đỏ bừng, “Ngươi không giữ lời, còn nói muốn bù đắp cho ta!”
“Bù đắp gì a? Ta hầu hạ ngươi thoải mái đến phát khóc, ngươi không bù đắp cho ta thì thôi, còn muốn ta bù đắp gì nữa?” Tạ Thiên Bích sau khi nghe hắn nói một câu “ta cũng yêu ngươi” đã biết hắn không phải vì đau mà chảy nước mắt, bất quá vẫn muốn nghe chính miệng hắn thú nhận, một mực hỏi thăm. Ai ngờ tiểu hồ ly này lại được nước lấn tới nuôi mộng điên loan đảo phượng, bèn quyết định tương kế tựu kế đến cùng.
Vì thế…
Dạ vị liên đài tương tiễu bích, xuân quang tuyết tích Nguyệt Nha Phong.
“Tạ Thiên Bích ngươi là đại hỗn đản!”
Đàn tuyết điêu trên đỉnh núi chấn kinh bay loạn xạ.
Cô Hiểu sư thái dưới chân núi chuỗi ngọc run lên.
Chỉ có A Nhan tiểu cô nương vẫn chìm trong mộng đẹp dưới lớp áo lông chồn ấm áp.
Đây đó lại vang lên một loạt thanh âm ái muội, trong nức nở pha lẫn vui sướng.
Lại một đêm hoạt sắc sinh hương.
Hừng đông hôm sau, Tạ Thiên Bích ngồi nướng một con tuyết kê, Tô Tiểu Khuyết ở một bên đẽo gọt một tượng gỗ nho nhỏ.
“Ngươi vẫn còn khí lực?” Tạ Thiên Bích ánh mắt tham lam nhìn Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết tức giận trừng hắn, “Ngươi nên lo cho mình thì hay hơn, coi chừng tinh tẫn nhân vong anh niên tảo thệ!” Động tác trên tay vẫn không ngừng, thoáng chốc một con búp bê gỗ tinh xảo đã ra hình ra dạng, mắt to mũi kiều môi chu răng thỏ, là một phiên bản sinh động của tiểu cô nương kia.
Tô Tiểu Khuyết khắc xong, nhẹ nhàng đi tới đặt bên cạnh tiểu cô nương, cười nói: “Coi như trao đổi với Dạ vị liên.”
Tạ Thiên Bích đưa cái đùi tuyết kê nướng vàng hươm thơm phức qua cho Tô Tiểu Khuyết, nhìn hắn không chút hình tượng lang thôn hổ yết một hơi, mỉm cười sủng nịch hỏi: “Bao giờ gặp lại?”
Tô Tiểu Khuyết vừa nhai ngấu nghiến vừa hàm hồ nói: “Mười lăm tháng tám, Thục Trung Đường gia bảo.”
Tạ Thiên Bích trầm ngâm: “Ngươi không ngại gặp Đường Thanh Vũ?”
Tô Tiểu Khuyết mút lấy mút để phần xương đùi còn đầy vị đạo, không chút để tâm nói: “Tại sao phải ngại? Ông ta chỉ là người xa lạ, hơn nữa ta đến để thăm đại ca đại tẩu ta.” Thần sắc có chút trông mong, “Đã lâu không gặp họ.”
Tạ Thiên Bích lại đưa qua một mẩu thịt khác cho hắn, còn lấy tay áo lau đi vết mỡ bên môi hắn, ánh mắt đã toát lên một tia quyến luyến, khẽ thở dài: “Được, mười lăm tháng tám, ta đi cùng ngươi.”
Tình yêu vẫn phải chịu sự ràng buộc của trách nhiệm. Hai người lại song song lên đường, một Thất Tinh một Xích Tôn, một thiên nam một địa bắc. Thế nhưng chỉ cần lòng hướng về nhau, khoảng cách ngàn dặm vẫn không là chướng ngại. Mặc sóng gió giang hồ vùi dập, chân ái vẫn vĩnh hằng cùng tạo hóa.
Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết đều không biết, mười năm sau họ sẽ phải vượt qua biến cố gì, nhưng kết quả viên mãn chính là cuối cùng cũng được chân chính sớm tối bên nhau. Vào thời điểm đó, Tạ Trọng Hành thống lĩnh Xích Tôn Phong, Tô Thác Đao chấp chưởng Thất Tinh Hồ; còn Tạ Thiên Bích, vẫn tay trái cầm Trường An đao, tay phải nắm tay Tô Tiểu Khuyết, tiêu dao tự tại quy ẩn giang hồ.PHIÊN NGOẠI HOÀN