Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28

Edit: Tieumanulk

Trích

Hoàng đế nở nụ cười sầu thảm, lẩm bẩm mở miệng: “Buông tha cho y? Tề Quát xin trẫm buông tha con ông ta, Phụng An cầu trẫm cho y đi, hôm nay Thái Phó cũng nói như vậy. Các ngươi muốn trẫm buông tha Tề Điềm nhưng buông ta y rồi trẫm biết tính sao, ai có thể bù đắp cho trẫm!”

Hoàng đế phất tay áo rộng thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, khuôn mặt quyết tuyệt, nói: “Thái Phó, trẫm không thể buông tha y, Tề Điềm chỉ có thể phụng bồi trẫm, y chỉ có thể trở lại đây!”

Nửa năm chỉ có dùng nửa năm thời gian mà Tề Điềm đã trở thành một phần thân thể của hắn. Tề Điềm rời đi hoàng đế mỗi lần hít thở đều cảm thấy rất khó khăn, mỗi lần nhắm mắt đều sẽ thấy được thân ảnh Tề Điềm. Thì ra thuốc an thần có khá hơn nửa cũng không bằng hơi thở trầm ổn của người nọ. Dù Tề Điềm có vô tình lạnh lùng vẫn tốt hơn chăn đơn lạnh lẻo cô quạnh.

 

“Thái Phó, tại sao y không hiểu lòng của trẫm, trẫm chỉ hận không thể móc tim ra cho y xem. . . . . .”

 

Hắn mọi chuyện đều thay y an bài thỏa đáng chỉ chờ y về cung yêu thương chìu chuộng, không làm khó cũng không bắt buộc y làm chuyện bản thân không thích, ngay cả tuyển tiểu thái giám mới hắn cũng đích thân chọn, người kia tính cách thuần hậu mặt mày sáng sủa, khi cười ánh mắt sẽ cong lên giống y đúc Tiểu Chuẩn Tử.

 

“Bệ hạ, đối với một số người mà nói được hoàng đế ân sủng không phải là chuyện tốt.” Mạnh Nguyên nhớ tới trước kia từng có một người hỏi ông, hôm nay vấn đề kia vẫn như cũ được lập lại lần nửa.

 

“Bệ hạ hãy để thần kể một câu chuyện.” Mạnh Nguyên nghiêng người, biết thiên mệnh niên kỉ kỷ vốn lại có dung nhan long chương phượng tư khiến người kinh ngạc, chậm rãi mở miệng: “Năm hai mươi Thiên Hữu, nước Thục chịu nạn lụt hoành hành, khắp nơi đều là xác người chết đói, thập vương gia từ trong đống người chết đó cứu ra một thiếu niên, thấy hắn lẻ loi cô quạnh mới sắp xếp hầu hạ bên mình.”

 

Sau nửa thập vương phụ tá tiên đế lên ngôi, lúc ấy chuyện phế thái tử bị đám dư nghiệt đông đảo phản đối khiến người ta nhức đầu, may có thiếu niên không ngại nguy hiểm hiến kế giúp bọn họ thành công lật đổ thái tử đồng thời được hoàng đế sủng ái. Thiếu niên trong lòng rất cảm kích Vương Đan Thạch, bất luận thế nào vẫn lấy thân phận chủ tớ cùng vương gia chấp lễ. Tiếp nửa tiên đế lên ngôi nhưng không không lâu sau đám người Khuyển Nhung làm loạn, thập vương được phái suất binh dẹp loạn, thiếu niên chờ lệnh cùng xuất phát, kết quả đại hoạch toàn thắng. Bỗng nhiên trên đường khải hoàn trở về, vương gia trúng tên mật thám, trên thân tên được thoa kịch độc tình hình hết sức căng thẳng, lúc thiếu niên chạy tới vương gia đã nhắm mắt. Thiếu niên nhận định người ra tay là tiên đế, từ đó về sau bắt đầu ghi hận trong lòng tiên đế, mấy lần muốn rời đi tiên đế đều không đồng ý, thiếu niên nói cuộc đời quyết không còn muốn sống như vậy nửa. Mấy lần chống đỡ Tiên đế rốt cuộc bạo phát ngày càng nguy hiểm, tuyên thiếu niên vào cung gặp hoàng đế. Thiếu niên chỉ nói, bệ hạ đã không đồng ý cho thần gặp mặt ân công lần cuối cùng, vậy thần tự nhiên cũng không muốn gặp mặt bệ hạ lần cuối.”

 

Mạnh Nguyên thản nhiên kể lại, chuyện xưa tiền triều đến nay nhân vật mờ mịt không để lại dấu vết, hết lần này tới lần khác hắn lại là người chứng kiến hết thảy: “Vị thiếu niên này chính là Đinh viễn uy vũ hộ quốc Đại tướng quân Tề Tân, tiên đế đánh giá hắn, dung mạo như ngọc, kỳ tâm như đá. Người bên cạnh chỉ nói tiên đế nể trọng quan thần, thật ra ngày trước tiên đế từng hỏi ta Tề Tân ở đâu, thần mặc nhiên không nói, tiên đế cũng đã hiểu rõ.”

 

Hoàng đế khi còn nhỏ chỉ biết phụ vương có rất nhiều tân sủng thậm chí vượt qua nhân thần thì ra lại có một đoạn tình duyên như vậy.

 

“Tề Tân đó…nếu hắn nhớ ân ngươi dù cho chịu ủy thân đến đâu thì cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, còn nếu hắn hận ngươi, dù ngươi chết ở trước mặt hắn, hắn vẫn có thể trò truyện vui vẻ cùng người bên cạnh.” Mạnh Nguyên thở nặng một hơi, lời nói xoay chuyển đưa ra dụng ý thực sự của bản thân: “”Bệ hạ, ngài hãy nói cho hạ thần biết, ngài có từng làm chuyện hoang đường với Tề Điềm không?”

 

Chuyện hoang đường, hắn đúng từng cùng Tề Điềm làm nhiều chuyện hoang đường nhưng những sự tình kia đâu chỉ hoang đường.

 

Dưới sự tra khảo của Triệu Thạch, rất nhanh lời khai được dâng tới trước mặt hoàng đế.

 

Từ ngày hoàng đế phong Tề Điềm làm xá nhân đưa công văn đến phủ tướng quân ca ca của y đã hết sức ghi hận. Ngày đó Tề Điềm trở về phủ, ca ca y không biết từ chỗ nào nghe được tin tức nói Tề Điềm tự tiến cử cái chiếu với bệ hạ còn mị hoặc chủ thượng mới được phong thưởng. Tề mẫu hỏi Tề Điềm nhưng Tề Điềm trầm mặc không nói, bắt đầu từ hôm đó hai ngày sau Tề mẫu chỉ kéo Tề Điềm ở trong gian phòng hỏi. Đến khi Tề Điềm hồi cung, Tề mẫu cũng không ra ngoài đưa tiễn, còn Tề Điềm cẩn thận mỗi bước đi .

 

Sau đó lời của Tề Quát càng làm cho hoàng đế cảm thấy lo sợ.

 

“Hôm đó ta đưa y vào cung, ta đáp ứng hắn, nếu lần này khiến bệ hạ hài lòng sẽ ban một phủ riêng cho y, để y cùng mẫu thân chuyển sang đó . . . . . .”

 

“Ta biết tâm nguyện Tề Điềm là kim bảng đề danh, lấy vợ sinh con, phụng dưỡng mẫu thân. . . . . .”

 

“Thật ra ta vốn thiết kế cho mẫu thân y chết giả, sau đó để mẫu tử bọn họ cùng nhau chạy đi.” Tề Quát khẽ nghiêng đầu, nụ cười thê lương hiện lên trên khuôn mặt, nói: “Nhưng Tông Bạc Minh tới, thiên hạ có thuốc chết giả nào giấu được quỷ thánh thủ. . . . . .”

 

Hoàng đế tay chân lạnh như băng, biểu tình sắc bén, ngồi yên trên long ỷ.

 

Đứng bên cạnh Mạnh Nguyên nhìn thoáng qua biểu tình hoàng đế liền biết giữa hắn cùng Tề Điềm nhất định xảy ra gúc mắc, thở dài khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài mặc dù rất quý Tề Điềm nhưng ta thấy đứa bé này giống gia gia của y, huống chi lại có cá tính cương liệt của mẫu thân, ban đầu nếu không phải vì mẫu thân của mình Tề Điềm sao có thể chịu thiệt?  Ngài vẫn nên thả đứa bé kia đi thôi.”

 

“Không được!” Hoàng đế vốn ngẩn người chán chường đột nhiên đứng dậy, ánh mắt điên cuồng mang theo đoạt lấy cùng cướp đoạt cơ hồ xuất từ bản năng cự tuyệt.

 

Chưa ôm qua Tề Điềm, hắn cho rằng ôm mấy thân thể khác vẫn có cảm giác, chưa từng thấy qua Tề Điềm cười, hắn có thể khen ngợi người khác cười tươi như hoa ngập tràn sắc xuân nhưng từ khi hắn gặp được Tề Điềm, vòng ôm siết chặt vào ngực, những nụ hôn hời hợt, cảm giác thỏa mãn khi đoạt được người nọ, hiện tại bảo hắn buông tay, hắn làm sao buông tay!

 

“Bệ hạ, ngài ắt hẳn biết Tề Điềm là người cố chấp mà y lại vô tâm với ngài, giữ lại bên người có một ngày tổn thương bản thân mà thôi. Ngài hãy buông tha hắn đi.”

 

Hoàng đế nở nụ cười sầu thảm, lẩm bẩm mở miệng: “Buông tha cho y? Tề Quát xin trẫm buông tha con ông ta, Phụng An cầu trẫm cho y đi, hôm nay Thái Phó cũng nói như vậy. Các ngươi muốn trẫm buông tha Tề Điềm nhưng buông ta y rồi trẫm biết tính sao, ai có thể bù đắp cho trẫm!”

 

Hoàng đế phất tay áo rộng thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, khuôn mặt quyết tuyệt, nói: “Thái Phó, trẫm không thể buông tha y, Tề Điềm chỉ có thể phụng bồi trẫm, y chỉ có thể trở lại đây!”

 

Trong mắt Hoàng đế lóe lên tia kiệt ngạo không thể rung chuyển,thanh âm cao ngất vanh vảnh trong đại điện như một lời thề sắc son.

 

……….

 

Dưới sự lùng bắt dày rạp của hoàng đế rất nhanh có tin tức truyền đến. Trên mặt thư ghi rõ ở vùng phụ cận Tiên Cư Sơn bắt được Tề Điềm.

 

Mười mấy mấy ngày gần đây hoàng đế đã nghe được quá nhiều quận huyện truyền đến tin tức như thế nhưng không có một tin nào là thật.

 

Bởi vì lúc ấy theo thông báo cùng nhau đi tra còn có một ẩn vệ quen thuộc Tề Điềm, một khi ẩn vệ không báo tin xác nhận, ý nghĩa Tề Điềm còn chưa tìm được. Song sau tin tức tại Thủy Vân Đình đưa đến, ngày thứ hai ẩn vệ Thương Châu quận một đường giục ngựa thông qua trạm dịch truyền đến cấp báo xác nhận.

 

Thủy Vân Đình trực thuộc Thương Châu quận, từ lúc phát hiện đến xác nhận mất một ngày thời gian. Ngay khi xác nhận tin tức là thật, hoàng đế hận không thể mọc cánh trên người, nào còn ngồi được lập tức xuất hành ngày đi ngàn dậm đến Thương Châu quận, chỉ để lại khẩu dụ đem quốc sự báo cho Thái Phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.