Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32

Edit: Tieumanulk

 

Ngoài điện nước đóng thành băng, mặt trên còn đọng lại những bông tuyết của đêm qua, dưới mái hiên từng giọt nước mưa trong suốt rũ xuống cũng bị kết thành băng.

 

Lễ bộ Thượng thư Trương Độn Tuyết đứng trong gió rét dậm chân cùng hoạt động một chút các đốt ngón tay cứng ngắc, vẻ mặt nghiêm túc đứng chờ đợi. Cửa đại điện kẽo kẹt mở ra, hội nghị thương lượng quân cơ kết thúc ,trong điện tốp năm tốp ba đi ra đều là đại thần có vai vế tại triều đình.

 

Binh bộ thượng thư Phương Bác Minh tinh mắt liếc thấy Trương Độn Tuyết đứng bên cạnh, đi đến ân cần chào hỏi: “Độn Tuyết, tới bao lâu rồi?”

 

Lễ bộ thượng thư khuôn mặt vì đông lạnh mà hơi trắng bệch, nói: “Hạ thần đến được một lúc rồi.”

 

Phương Bác Minh cau mày: “Trong khi chờ đợi sao không đem theo noãn lô đến đây?” [noãn lô:Lò sưởi ấm]

 

Trương Độn Tuyết lắc đầu ngượng ngừng cười cười : “Quên.”

 

Phương Bác Minh liếc mắt nhìn trong tay người hầu đang cầm một cuốn sớ, nói: “Danh sách này muốn giao cho bệ hạ sao?”

 

Trương Độn Tuyết thành thật gật đầu,nói: “Võ khoa của các ngài cũng đã kết thúc,ta định đem văn khoa cho bệ hạ xem sơ qua,nhờ bệ hạ xem giùm nên ban thưởng bao nhiêu ngân lượng.”

 

Hai người còn đang nói chuyện thì Phụng An đã tới mời lễ bộ thượng thư vào.Sau khi Trương Độn Tuyết vào điện,hành lễ thỉnh an xong liền dâng lên thư quyển cho hoàng đế.

 

Đại điện yên tĩnh chỉ có mỗi hoàng đế ngồi trên long ỷ.

 

“Trạng nguyên là Lăng Uý chọn sao?” Hoàng đế mở miệng nghe không tâm tình bên trong.

 

Lễ bộ thượng thư vội vàng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, đích thân Lục vương lựa chọn ạ.”

 

“Chính là cái người ở trong trường thi cùng Lăng Uý nói chuyện vui vẻ  đúng không?”

 

Trương Độn Tuyết quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy bên trong điện mặc dù có lửa than nhưng còn lạnh hơn bên ngoài, nói: “Bệ hạ minh giám, xác thực cùng một người. Quan chấm thi cũng nhất trí chọn người này, hắn không chỉ có tướng mạo đoan trang mà giọng nói cung rất rõ ràng êm tai, thư pháp điêu luyện,được mọi người thượng nghị thương lượng mới cho đứng đầu bảng.”

 

Hoàng đế đem bài thi đặt tại trên bàn,hừ lạnh một tiếng: “Hiền lương Phương Chính có thừa, chẳng lẽ muốn trẫm chọn thêm một thái phó nửa sao?”

 

Trương Độn Tuyết sùy sạp trên mặt đất, dập đầu xin tội, nói: “Bọn thần sơ xuất, xin bệ hạ trách phạt.”

 

“Lục vương thân là chủ khảo vì sao không tự mình đưa đến?

 

“Bẩm bệ hạ, hôm qua Lục vương ra ngoài nhiễm phải phong hàn, hôm nay mới không đến được ạ. . . . . .” Trương Độn Tuyết càng nói càng nhỏ: “Lục vương chỉ bảo thần nói một câu. . . . . .”

 

“Nói gì?”

 

“Vị trí trạng nguyên không thể đổi.”

 

Ánh mắt hoàng đế nheo lại, Trương Độn Tuyết âm thầm kêu khổ, mỗi lần cùng Lục vương ban sai luôn cực kỳ nguy hiểm, không thuận lợi thỏa đáng, nhịn không được sống sưng ứa mồ hôi lạnh, quỳ càng thấp thậm chí không dám ngẩng lên.

 

“Bảng nhãn đổi thành trạng nguyên, cứ thế mà làm.” Ánh mắt hoàng đế khẽ quét qua tên trạng nguyên, nói: “Đem điều này nói với nhóm bọn họ.”

 

Trương Độn Tuyết dập đầu nghe lệnh.

 

“Lục Vương không để ý quy chế làm mất thể thống, tư quá năm ngày.” Hoàng đế nói tiếp: ” Phụ tá Văn khoa làm việc sơ suất, phạt trừ lương bổng tháng ba.”

 

Trương Độn Tuyết thở phào nhẹ nhỏm, phạt bổng tháng ba mà thôi.

 

Ngoài mặt cảm thấy may mắn thế nhưng trong lòng lại có chút đáng tiếc, vị trạng nguyên Lục vương chọn thật ra cũng là người hắn ưng ý nhất. Tiếc thay khí thế bức người từ quân vương khiến hắn không dám thốt thêm một từ.

 

Đến lúc này Trương Độn Tuyết vẫn còn nhớ rất rõ, bốn năm trước hoàng đế phế hậu Trương thị cùng diệt trừ phe phái bên cạnh tiếp sức, bên trong cửu tộc Trương thị kẻ nhẹ lưu vong, kẻ nặng cực hình, nam tử hầu như không còn sót lại một ai, nữ tử không được nhập tịch, tai họa môn sinh mất chức.

 

Một gia tộc thế lực hùng mạnh cứ thế nhanh chóng tiêu vong vào năm thứ chín Nguyên Phong.

 

Mấy năm sau đó, mấy đại thần trong triều đình hiểu rõ quân vương liền loại trừ phe phái kết đảng, sắp xếp ổn thỏa biên phòng , sửa đổi quân chế ,chánh sự thanh minh, lúc ấy Đại Đức gần như đạt đến đỉnh điểm cai trị.

 

Trương Độn Tuyết vừa rời đi, hoàng đế cũng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ lại lễ băng đăng năm thứ bảy Nguyên Phong, người nọ cười một tiếng khuynh thành, kiều diễm ôn nhu, mỗi cái nhíu mày,mỗi nụ cười đều như điêu khắc hằn sâu trong lòng, so với băng đăng người nọ đẹp hơn nhiều, so với lời cầu nguyện còn tuyệt mỹ hơn nhiều.

 

Bên ngoài nội thị lanh lợi thông minh cố gắng giảm âm thanh bước chân không để phát ra tiếng vang quấy rầy đến hoàng đế bệ hạ. Mỗi ngày luôn có một khoảng thời gian đế vương tàn bạo lãnh khốc để lộ biểu tình bi thương hối hận.

 

Trong lòng hoàng đế nghĩ cái gì đương nhiên đám nội thị không thể phỏng đoán, bọn họ chỉ biết đêm qua bệ hạ lại nằm mơ thấy ác mộng, hôm nay mới phiền lòng không vui.

 

“Tuyên Vô Song.” Qua một lúc lâu, hoàng đế mở miệng ra lệnh.Vô Song công tử là hai vị thiếu niên do tổng quản Phụng An bên cạnh hoàng đế tìm được từ nhân gian.

 

Khi đó suốt hai năm ròng rã bệ hạ không hề bước vào hậu cung cũng không triệu người đến thị tẩm. Dù nội cung hay trên triều đình phàm ai nhắc tới chuyện người này, nhẹ thì một bữa trượng, nặng thì đầu rơi xuống đất. Nhưng tấu chương không ngừng được dâng lên ,đủ loại khuyên ngăn đều có, cho đến Phụng An từ dân gian tìm được một đôi thiếu niên, tên gọi Vô Song, giường bệ hạ mới lại có người nằm lên.

 

Tiểu Ngũ Tử đi tới trước bàn dài, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, Vô Song công tử đã được đưa tới.”

 

Hoàng đế hoàn hồn liếc sơ hai người quỳ dưới điện.

 

Vô Song công tử là hai thiếu niên có dung mạo hoàn toàn khác nhau.

 

Một lớn lên thanh tao, mắt xếch hơi nhếch, khi mở mắt hai mắt lấp lánh hữu thần còn khi khép lại đặc biệt biết điều cùng dịu ngoan, đôi môi màu trắng nhạt trơn bóng như thoa nước lên khiến người không nhịn được muốn cắn một ngụm.

 

Người còn lại thật sự không rõ tại sao mình lại lọt vào mắt vệ hạ, nếu nói về dung mạo thì tùy tiện kéo đại một tiểu thái giám trong thâm cung cũng dễ nhìn hơn hắn, còn nếu nói về giọng thì không rõ giòn, không ngọt, không vui tai còn đặc biệt khàn khàn, không biết làm sao có thể được phụng dưỡng quân vương .

 

“Tới đây.” Hoàng đế đơn giản ra lệnh.

 

Hai người hiểu ý khom người tiến lên. Theo quy cũ, một người chỉ ló mặt không nói lời nào, một người chỉ nói chuyện không để lộ mặt.

 

Bên trong trướng, Lưu Tô dao động, áo ngủ bằng gấm tiên diễm. Chỉ tiếc thiếu niên phía dưới đầu đã đầy mồ hôi ,thở hổn hển liên tục, tròng mắt lạnh băng liếc nhìn thiếu niên giãy dụa nhấp nhô lên xuống.

 

“A. . . . . .” Thiếu niên không nhịn nổi bật ra rên rỉ khe khẽ, sau đó sợ hãi ngậm miệng, co lại một chỗ, hai mắt điềm đạm đáng yêu xen lẫn cầu khẩn nhìn hoàng đế.

 

Hoàng đế đưa tay siết chặc cằm hắn, lực đạo mạnh đến khuôn mặt thiếu niên nhíu cùng một chỗ, không dám tiếp tục mở miệng.

 

“Muốn trẫm cắt phăng đầu lưỡi của người sao?”

 

Thiếu niên run lập bập, không ngừng lắc đầu, nước mắt lên lán khắp khuôn mặt.

 

“Bệ hạ, bệ hạ, đệ đệ biết sai rồi, sau này không dám nửa, xin bệ hạ tha đệ ấy đi. . . . .” Mở miệng chính là thiếu niên nằm ngay phía sau. Thiếu niên vòng qua thắt lưng tinh tráng có lực của hoàng đế, vẫn đứng im từ phía sau mở miệng: “Đệ đệ biết sai rồi, xin bệ hạ tha đệ ấy. . . . . .”

 

Thanh âm khàn khàn mang theo sợ hãi xen lẫn nức nỡ, hắn biết rõ tất cả chỉ là ảo giác, biết rõ người nằm dưới người mình cùng thiếu niên mở miệng cầu tình hoàn toàn hư ảo lại một mực muốn giữ lại.

 

Hoàng đế nhắm mắt, từ trên người thiếu niên tìm kiếm sự nhung nhớ bất giác bật thốt khỏi miệng. “Tề Điềm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.