CHƯƠNG 43
Edit: Tieumanulk
Nghe được Ngô Tang đưa vào liền phất tay một cái cho hai nội thị kia lui ra cũng không trách phạt bọn họ. Ngô Tang đem tiểu điện hạ vẫn còn thút tha thút thít đặt trên đầu gối, thuận tiện cầm qua một chiếc bánh gạo đút cho bé ăn.
Nhìn thấy cao điểm trước mắt, bé con lập tức ngừng khóc, cầm lấy khối bánh trong tay Ngô Tang, ngoan ngoãn tựa vào ***g ngực hắn ăn. Dùng xong miếng bánh trong tay, nhìn trên tay Ngô Tang còn dính lại một chút liền vươn lưỡi liếm liếm. Ngô Tang luôn miệng nói còn nhiều lắm, còn nhiều lắm, rồi lấy cho bé thêm một miếng.
Nhìn Ngô Tang đút từng miếng từng miếng cao điểm cho nhi tử của mình, hoàng đế không nhịn được mở miệng nói: “Trẫm cũng muốn ăn một khối.”
Ngô Tang đưa cho hoàng đế một khối, hoàng đế thuận thế cắn lấy ngón tay Ngô Tang, lực đạo không nhẹ không nặng Ngô Tang muốn rút ra lại không dám dùng sức, đành liếc ngang con ngươi trừng hoàng đế. Hoàng đế bị y trừng liền buông lỏng hàm răng. Quay đầu lại nhìn lom lom nhi tử gằng : “Ăn xong rồi trở về chỗ Minh phi.”
Bé con vừa nghe hoàng đế lớn tiếng đe dọa liền quay sang ôm cổ Ngô Tang như núm lấy cọng cỏ cứu mạng, cau miệng oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi cũng xức ở Ngô Tang trên người.
Ngô Tang quay đầu lại bất đắc dĩ nói: “Điện hạ vốn muốn đến xem ngài, vậy mà ngay cả hắn ra sao ngài cũng không nhớ. Không bằng cứ để hắn lưu lại, điện hạ cùng bệ hạ nên thân cận nhiều hơn cũng dễ dàng lắng nghe dụ huấn.”
Phàm những việc Ngô Tang mở miệng hoàng đế đều rất khó cự tuyệt. Nhưng hoàng đế nhìn thấy đứa bé này liền cảm thấy phiền lòng bởi vì nó khiến hắn nhớ lại nhiều chuyện không thoải mái.
Bất quá nghe đến Ngô Tang nói cần giáo dục đứa bé này, hoàng đế suy ngẫm một chút, trong lòng lóe ra chủ ý, nói: “Trẫm lúc nào cũng bận rộn, chánh sự lại nhiều đến đếm không xuể, đúng rồi. . . . . . không bằng ngươi đảm đương việc chỉ dạy nó đi.”
“Thần ư ?” Ngô Tang sửng sốt, lắc đầu liên tục, nói: “Bệ hạ, như vậy sao được, Ngô Tang tham gia khoa cử đạt giải chót tiến sĩ, làm sao xứng dạy học cho điện hạ?”
“Chỉ đến đốc thúc việc học chứ đâu bắt ngươi giảng dạy, không sao.”
Ngô Tang còn muốn tiếp tục giải thích, lúc này đứa bé nằm trong ngực y lại thấp thỏm nói: “Ta muốn ăn cao điểm.”
Ngô Tang quay đầu nhìn lại đĩa cao điểm, do dự một lát rồi nói: “Điện hạ, buổi chiều nay ngài đã dùng mấy khối bánh cao lê hoa rồi.” Đôi mắt trông mong chờ Ngô Tang lấy cao điểm đến bỗng rũ xuống, sắc mặt buồn bả biết không được ăn.
Lúc này phía sau ót đột nhiên bị người gõ một cái. Vừa quay đầu lại liền thấy thủ phạm phụ thân hoàng đế nhìn nó rống: “Không tuân lễ nghi, phải gọi Thái Phó!”
Bé con miệng nhếch lên lại muốn khóc nhưng cố gắng nhịn xuống, kiên trì nói: “Thái Phó, ta còn muốn. . . . . .”
Ngô Tang mềm lòng biết nó bị hoàng đế gõ một cái rất đau, dịu giọng an ủi: “Vậy điện hạ chỉ được ăn hai khối nửa thôi, lát nữa còn phải dùng bữa tối.”
Nghe thế bé con cao hứng nhảy lên cổ Ngô Tang, cả buổi chiều sau đó thái phó đều ở bên cạnh nó chơi đùa cùng nó nói chuyện, so với phụ vương trước đó nó toàn tâm toàn ý muốn gặp mặt thân thiện hơn nhiều. Đến khi dùng bữa xong tại noãn các, hoàng đế mới phái người đưa về chỗ Minh phi.
Bé con làm sao nỡ rời đi, bình thường sống trong thâm cung, mặc dù nó có thân phận hoàng tử nhưng ai cũng biết hoàng đế không muốn gặp nó, hết thảy chi phí ăn mặc của nó cũng bị giảm đi, Minh Phi lại thuộc dạng người trầm tĩnh hướng nội, dạy nó cái này không phải cái kia không được, sợ nó vô ý chọc giận hoàng đế chứ đâu có thảnh thơi như lúc này.
Hoàng đế đã sớm nhìn ra cái tính nhõng nhẽo kia, nhân cơ hội Ngô Tang không chú ý uy hiếp: “Nếu tối nay con trở về, ngày mai còn có thể tới đây chơi, còn cứ nhõng nhẽo đòi ở lại, sau này sẽ không cho con đến đây nửa!” Bé con đương nhiên hiểu ý, ăn cơm xong liền biết điều trở về, mặc dù lúc đi lê chậm từng bước. Thấy nó rốt cuộc cũng rời đi, hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, sấn đến ôm lấy cả người Ngô Tang. Lỗ mũi hít hà hết ngửi Đông đến ngửi Tây mùi vị trên người Ngô Tang.
Ngô Tang dở khóc dở cười nhìn hoàng đế: “Bệ hạ, ngài làm chuyện gì vậy?”
“Tiểu gia hỏa kia ở đây, ngươi không cho phép trẫm ôm ngươi, trẫm thật lâu chưa được ngửi mùi của ngươi rồi.”
Ngô Tang muốn nói không phải mới vừa điện để ngài ôm một hồi rồi ư, lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra, tùy ý hoàng đế chôn mặt vào cổ mình.
Thật ra hoàng đế cảm thấy chuyện vui nhất đời người là sau khi xử lý chánh sự được ôm Ngô Tang vào trong ngực, vuốt ve hôn hôn, yêu thương thân mật. Bất quá cũng biết Ngô Tang nhất định không thích bị hắn đặt ngồi trên đùi ra sức yêu thương. Cho nên chuyện vui nhất đời người này hắn chỉ dám thỉnh thoảng nghĩ chứ không dám hành động. Chẳng qua mỗi khi đối diện thân thể tuyệt đẹp chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời luôn thôi thúc hoàng đến thăm dò.
Hoàng đế ngửi một hồi lại dùng miệng cảm thụ da thịt Ngô Tang. Nhắc đến thân thể này, hoàng đế cảm giác bản thân đã hiểu rõ hơn trước kia rất nhiều, vòng eo là nơi nhạy cảm của Ngô Tang chỉ cần vuốt ve một chút thân thể sẽ nhũn ra. Vành tai Ngô Tang cũng rất nhạy cảm, đầu lưỡi vói vào trêu chọc vài cái, mặt sẽ đỏ lên nóng lên. Thân thể Ngô Tang lại như một bảo tàng khổng lồ, hoàng đế mỗi khi tiến thêm một bước sẽ phát hiện được một chuyện bất ngờ thú vị.
Đế vương trẻ tuổi trước kia không có kiên nhẫn đi tìm tòi từng góc ngách bảo tàng, không buông tha từng khoái cảm thân thể có thể đạt được. Rất nhanh trong phòng trở nên ấm áp, xuân ý dào dạt, hoà thuận vui vẻ.