CHƯƠNG 47
Edit: Tieumanulk
Nhìn thấy Ngô Tang mở ra bức họa, hoàng đế chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt ngay lập tức tái mét, đầu óc trống rỗng. Đây chả phải bức họa trước khi Tề Điềm về nhà ba ngày, hắn buộc y nằm *** trên giường để vẽ hay sao.
“A. . . . . . Ngô Tang, ngươi sao tìm được vậy?”
Phản ứng thái quá của hoàng đế làm Ngô Tang trong lòng nguội lạnh, cười buồn nói: “Bệ hạ cảm thấy thần cùng người trong ảnh này giống nhau lắm đúng không?”
Hoàng đế cả kinh, biết Ngô Tang đang suy nghĩ gì, lắc đầu liên tục kèm theo giải thích: “Không, không, Ngô Tang, không phải như ngươi nghĩ đâu. . . . . .”
“Vậy hắn là ai, xin bệ hạ nói rõ với thần.” Ngô Tang biểu tình tĩnh táo dị thường, hai mắt như dán vào người hoàng đế. Hoàng đế thật sự rất muốn hét lớn, người trong bức họa chính là ngươi a. Nhưng lý trí khiến hắn cắn răng có chết cũng không nói y biết, những cừu hận từng xảy ra trong quá khứ, y nhất định không chịu nổi. Hơn nửa một khi thốt ra khỏi miệng, y sẽ lần nữa đẩy Ngô Tang về phía đối lập, mà công sức hắn bỏ ra bấy lâu nay cũng theo mây khói.
Hoàng đế trầm mặc không lên tiếng khiến Ngô Tang nản lòng thoái chí. Trước đó y cũng cảm thấy tình cảm hoàng đế đối với y đến quá nhanh, tuy mặn nồng nhưng không làm cho người ta thấy chân thật, bây giờ rốt cuộc đã tìm được đáp án. Y thậm chí bắt đầu cho rằng trước kia hoàng đế thích hôn lên mí mắt y chẳng qua muốn tìm một bóng hình tương tự mà thôi.
Trước buổi trưa ngày hôm nay, y tràn đầy cảm kích cùng tình ý với hoàng đế, nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy những cảm kích cùng tình ý kia thật buồn cười.
Ngô Tang mặt mũi lạnh tanh, đôi môi mân thành độ cong thanh mãnh thốt ra: “Bệ hạ, thần không phải bóng hình của ai đó, cũng không phải vật thay thế!”
“Ngô Tang, ngươi là độc nhất vô nhị, ngươi không phải bóng dáng của ai cả, càng không phải vật thay thế!”
“Thần không phải luyến sủng!”
“Trẫm chưa từng xem ngươi là luyến sủng, chỉ có yêu.”
Ánh mắt hoàng đế vô cùng lo lắng tha thiết, thốt ra lời thề son sắt làm Ngô Tang sửng sốt, giọng bỗng nhiên nghẹn ngào nức nở: “Vậy mỗi khi bệ hạ ôm thần rốt cuộc nghĩ đến người nào. . . . . .”
Hoàng đế theo thói quen đi đến ôm chặt lấy Ngô Tang, trong lòng âm thầm gãy bàn tính, lời ra khỏi miệng đau đớn khôn cùng: “Chỉ có ngươi, trong lòng trẫm chỉ có mình ngươi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi!”
“Vậy bệ hạ có thể nói cho thần biết hắn là ai không?”
“Hắn. . . . . . Là một vị cố nhân.”
Hoàng đế không thể giải thích, hắn cảm giác bản thân đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nếu hắn thừa nhận người trong bức họa là người hắn yêu, vậy Ngô Tang người giống như bức họa đương nhiên cho rằng y là vật thay thế, nhưng nếu phủ nhận người bức họa không phải người hắn yêu thì có quá nhiều nghi điểm, huống chi nhỡ hoàng đế làm trò trước mặt Ngô Tang mở miệng nói không có có yêu người nọ, vậy cũng như hắn đang giáng một Ngô Tang nói ta chưa hề yêu ngươi, thật khó mà ra quyết định.
Từng mảnh vụn hy vọng cùng chờ đợi trong mắt Ngô Tang từng chút từng chút biến mất, gương mặt chỉ còn lại sự lãnh đạm, hai tròng mắt tức giận đến hiện đầy tơ máu. Đối mặt nhiều lời chất vấn của hắn, hoàng đế vẫn lựa chọn lừa gạt.
Hoàng đế vòng tay ôm thật chặc người trong ngực, lòng bồn chồn không yên ngày càng sợ hãi như bị thứ gì kịch liệt kéo trầm xuống, tiếp theo vô số nụ hôn rơi xuống gương mặt Ngô Tang.
Ngô Tang đột nhiên dùng sức đẩy hoàng đế ra xa, thở hổn hển như mưa càng quét phong hỏa: “Đừng đụng vào mắt của ta!”
Hoàng đế không kịp chuẩn bị, ngay lập tức lùi lại mấy bước, đụng vào cạnh bàn.
“Đừng đụng mắt của ta, bệ hạ.” Cằm Ngô Tang khẽ nâng cao, giọng nghiêm nghị không cho xâm phạm: “Đừng cố ở trên người ta tìm kiếm bóng dáng của ai khác.”
Cặp mắt đẹp đến có thể đoạt hồn phách con ngươi lần nửa toát ra hàn ý khinh miệt, hoàng đế cảm thấy mình đang rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh ngắt.
Tề Điềm đã trở lại, sẽ không chịu cười với hắn, ngay cả ánh mắt cũng không nguyện nhìn lấy hắn một lần.
Hoàng đế trong lòng không khỏi dâng lên một cổ phiền não nhanh chóng bị cứng rắn ép xuống, nắm lấy tay Ngô Tang đặt ngay tại tim mình, ôn nhu nói: “Ngô Tang, ngươi sờ tim trẫm thử xem, nó chỉ đập vì ngươi. Ở trong lòng trẫm cho tới bây giờ chỉ có một người là ngươi, ngươi đừng nghe người bên cạnh bịa chuyện.”
“Thần hôm nay gặp được một người sống tại biệt viện Tây giao, gã cùng với ta đều rất giống vị cố nhân này.” Ngô Tang cố ý nhấn mạnh hai từ ‘cố nhân’, tiếp theo lãnh đạm nói: “Bệ hạ không muốn giải thích, thần cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua thần đã lưu lại ở nơi đây quá lâu, cũng nên rời đi.”
Ngô Tang kiên quyết rút lại tay mình, lui về phía sau mấy bước, phẫn nộ đi ra ngoài.
Hoàng đế chỉ cảm thấy có ai đó đang đâm vào tim hắn vừa mãnh liệt vừa đau, loại khủng hoảng đau đớn tột độ này như lúc hắn nhìn thấy Tề Điềm nhảy xuống vực, hắn tăng nhanh tốc độ, dùng sức giữ chặt eo Ngô Tang, liên tục khàn giọng nhận sai: “Ngô Tang, đừng đi, đừng đi, trẫm sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được. Trẫm lập tức xé bỏ bức tranh có được không, trẫm phân phát hậu cung, xóa bỏ biệt viện Tây giao có được không? Trẫm chỉ cần một mình ngươi, ngươi đừng đi!”
Hoàng đế biết rõ nếu hôm nay không giữ được Ngô Tang, ngày mai sẽ mất đi tất cả. Vì người trước mặt là người hắn yêu thương, nên có quyền thế ngồi ủng thiên hạ cũng không dùng được.
Hoàng đế trừ nhận sai ra, hắn không biết làm sao mới có thể để Ngô Tang tha thứ mình. Hoặc hắn đã sai từ những bước đầu tiên.
“Bệ hạ buông thần ra!”
Ngô Tang càng giãy giụa, hoàng đế ôm càng chặc.