CHƯƠNG 5
P.S:Rốt cuộc em nó bị thị tẩm nhưng lại bắt đầu *ghi hận* vì em nó hận dai lắm nghen ^_^
Tiểu Chuẩn Tử một đường chạy thẳng trong phòng.Mở cửa phòng mang theo một luồn gió lạnh,đặt thuốc trên mặt bàn,hai tay nắm lấy vành tai,suýt xoa: “Bỏng chết,bỏng chết a!”
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tề Điềm ngồi bên cửa sổ mở toan,tuy hiện tại vào đông nhưng vẫn có ánh mặt trời,tia nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt Tề Điềm.Tiểu Chuẩn Tử nhìn lông mi Tề Điềm lấp lánh ánh nước,lại nhớ tới hồ điệp cứ mỗi hè đến đều ùa vào Lâm Uyển nô đùa,vân da trên đó bất quá cũng như vậy.Giật mình tỉnh lại,Tiểu Chuẩn Tử nhìn y chỉ mặc y phục đơn bạc liền lấy ra áo bào,nói: “Công tử,thân thể ngài vất vả lắm mới khá một chút,cứ ngoài đây lạnh thế này làm sao chịu nổi?” Giọng nói tuy ào ào nhưng tính cách lại mang theo ôn nhu.
Tề Điềm nhận lấy áo bào hắn đưa đến,nắm thật chặt cổ áo,nói: “Đã không có gì đáng ngại.”
Tiểu Chuẩn Tử nhìn Tề Điềm nhận lấy chén thuốc,một ngụm uống cạn rồi lại ngồi lẳng lặng ngẩn người.Trong lòng thở dài,công tử này có dung mạo tốt,ngay cả hầu hạ cũng tốt chỉ có mỗi tội nói quá ít,làm cho người ta nhìn thấy bỗng dưng sinh ra cảm giác đau lòng.
Đến giữa trưa,Tông thái y theo lệ tới bắt mạch.
Tề Điềm nhìn hắn mở ra hộp gỗ vuông,mở miệng nói:”Tông thái y,mẫu thân của ta không biết ta ra ngoài lâu như vậy,phiền ngài có thể giúp ta ——”
“Tề công tử.” Tông Bạc Minh không chờ y nói xong đã vội vàng cắt đứt,giọng nói cũng hạ thấp: “Nói vậy Tề tướng quân đã suy nghĩ thấu đáo.”
Tề Điềm nhớ tới đêm đó phụ thân nói chuyện muốn y,rõ ràng muốn nói lại thôi trong mắt phụ thân còn có tiếc hận bất đắc dĩ,có áy náy không đành lòng,có tia não nề kỳ lạ lướt qua,đáng tiếc lúc ấy lực chú ý của y toàn bộ bị lời hứa hẹn trân quý hấp dẫn.Thì ra ông ta đã sớm biết,tại sao không nói hay sợ y không chịu đi,mà chuyện vào cung có nguyện ý hay không cũng không phải y có thể quyết định,hiện tại lại có thêm hứa hẹn hấp dẫn y mới bất chấp nhịn xuống.
Tông thái y nhìn khóe miệng Tề Điềm nhếch lên nụ cười giễu cợt vô cùng ảm đạm,mở miệng nói: “Như vậy ta có thể yên tâm.”
Mới vừa tiễn Tông thái y đi,trong viện lại có hai người đến.Tiểu Chuẩn Tử đi ra tiếp đón,khom người cười nói: “Hai vị công công tại sao lại đến đây a?”
Trong đó có một vị công công nhướng lên lông mày vô cùng anh khí hợp với khuôn mặt có chút âm khí nhìn chẳng ra cái gì.Ông mở miệng nóí: “Bệ hạ muốn vị công tử này tối nay đến thị tẩm.”
Tiểu Chuẩn Tử ya hu một tiếng,vội vàng xoay người lại lớn tiếng thét: “Công tử mau tỉnh lại,bệ hạ muốn tối nay người đến thị tẩm!”
Đợi đến Tề Điềm ăn mặc chỉnh tề,người lông mày nhếch cao dùng ánh mắt nhìn hàng hóa đánh giá lên xuống một hồi mới mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc dù trong lòng Tề Điềm có điểm buồn bực tại sao buổi tối thị tẩm hiện tại giữa trưa đã đi.Chẳng qua y không mở miệng hỏi chỉ yên lặng theo sát.
Nhìn bọn họ muốn đi,Tiểu Chuẩn Tử không nhịn được chạy đến sợ hãi khẩn cầu vị công công kia: “Thân thể công tử mới chỉ khá hơn một chút có thể hay không để nô tài theo hầu hạ. . . . . .”
Người lông mày nhếch cao lạnh lùng quay đầu lại lườm,hừ một tiếng,nói: “Ngươi là thứ gì,y lại là thứ gì còn muốn theo hầu hạ.”
Tiểu Chuẩn Tử bị hắn lớn tiếng quát nhất thời không dám lên tiếng.
Tề Điềm không có xoay người chỉ mở miệng nói: “Trở về chờ đi,ta không sao.”
Bọn họ dẫn Tề Điềm vào mặt gian vũ phòng rộng lớn,có rất nhiều phòng ngăn cách.Sau khi hai vị công công dẫn Tề Điềm vào một phòng liền lệnh cho Tề Điềm cỡi sạch sẻ y phục.Tề Điềm cố gắng tự coi thường thân thể chính mình,đi theo đám bọn họ vào phía sau một cửa gỗ nhỏ.Trong đó một người đi ra sau chốc lát lại ôm ra một đống đồ.
Người đứng ở phía trước Tề Điềm,nói: “Quỳ xuống,để tay trên trán,eo cong xuống.”
Mặc dù Tề Điềm đã mười tám nhưng thủy chung vẫn chưa biết sự đời,tuy y cảm thấy động tác này thật nhục nhã vẫn theo chỉ thị quỳ xuống.Trong lúc đó,có người duỗi tay hoạt động trên người y sữa đúng động tác của y.Sau đó người nọ rời đi,Tề Điềm thở phào nhẹ nhỏm bỗng nhiên cảm giác có một thứ lành lạnh chui vào phía sau,y giật cả người quay đầu lại nhìn là một cái ấm đun nước.Máu xông thẳng lên đầu,y đẩy ra,không làm.
Chuyện sau nữa Tề Điềm không nhớ rõ,y chỉ biết bản thân kịch liệt giãy dụa,những người đó giữ hắn lại,sau đó bọn họ đem một tấm vải đặt ở mũi y,y hít một hơi thân thể lập tức mềm nhũn.
Kế tiếp y lại nghe được hai vị công công nói có thể bắt đầu rửa.Thật ra chỉ thanh tẩy mà thôi,từ trong ra ngoài một chút cũng không buông tha.Y cảm giác bản thân như một khí cụ cần chà lau sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi,chỉ có như vậy y mới có tư cách được sử dụng.
Chờ y bị bao vây kín mít chỉ lộ ra một cái đầu được khiêng ra quả nhiên trời đã tối.Thái giám từng bước từng bước đưa y đi,y cũng từng chút từng chút nhìn bầu trời bao la,chỉ cảm thấy những chấm nhỏ li ti đó nhìn tưởng rất gần nhưng đến khi vươn tay muốn chạm lại không thể chạm.
Tẩm điện ấm áp này là nơi Tề Điềm lần trước đã tới.Hai công công kia đặt Tề Điềm lên giường,thả màn xuống.
Không biết đợi bao lâu bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập có quy luật,tiếng quỳ lạy hành lễ thỉnh an liên tiếp nối đuôi.Mà tiếng bước chân cách Tề Điềm ngày càng gần.
“Người đâu?” Giọng nói trầm thấp lại không mất uy nghiêm,nghe không ra tâm tình ba động.
“Hồi bẩm bệ hạ,đã yên vị trên giường ạ.Vị này tính tình không đủ biết điều nên nô tài đành phải dùng chút thuốc.”
“Đi xuống.”
Thật ra dung mạo của Tề Điềm hoàn toàn không giống mấy nam sủng của hoàng thượng,không đủ ôn nhu,không đủ mị hoặc,những nam sủng kia vốn khó mà phân biệt nam nữ.Còn Tề Điềm liếc mắt một cái thôi đã biết là nam nhân hàng thật giá thật hơn nữa khóe miệng khẽ cong lên,tỏ rõ đây là người quật cường chấp nhất .
Cho nên khi màn lụa bị kéo lên,hoàng đế nhìn Tề Điềm bị quấn trong chăn vàng ngược lại sửng sốt.Sau “xì” cười ha ha nhìn Tề Điềm vừa thẹn vừa căm phẫn nhìn chằm chằm hắn,bỗng nhiên tâm tình thật tốt.
Tâm trạng hoàng đế tốt đối với Tề Điềm mà nói tuyệt đối không phải là một chuyện tốt,ít nhất trước mắt còn chưa phải…..
Bệ hạ vừa thưởng thức vẻ mặt Tề Điềm vừa chậm rãi lột y thoát khỏi thảm hoa.Tay chậm rãi tự do trên người y,từ trước đến sau,từ sau lên trước,lặp lại sờ soạng nhiều lần,nhìn thân thể y mềm nhũn trên người lại nhiễm nhạt nhạt phấn hồng .Hoàng đế biết dược đã bắt đầu phát tán.
Tề Điềm cảm thấy đây là hình phạt,tuyệt đối còn nặng hơn hình phạt.Bắt đầu từ lúc cặp tay tôn quý kia tùy ý du tẩu trên người y,trái tim của y bỗng dưng đập loạn,thân thể khó chịu mỗi một vị trí đều đang gào thét.Nhưng dùng hết sức vẫn nâng không nổi một cánh tay chỉ có thể nằm cứng ngắc,y từng nghĩ lỡ như bị chia cắt, cánh tay đó rời đi hay vẫn nằm như hiện tại.
Hoàng đế một mực quan sát kỹ phản ứng của y,khóe miệng mang theo nụ cười nhạt như mỉa mai lại như xem thương.Nếu như hắn cẩn thận nghe thì có lẽ sẽ nghe được từ trên người Tề Điềm phát ra một loại thanh âm rất nhỏ,đó là hàm răng cùng hàm răng không thể ức chế run rẩy va chạm vào nhau.Đáng tiếc giờ phút này hắn quan tâm thứ khác hơn.Hoàng đế cởi y phục trên người,từng chút từng chút đâm vào.
Nhìn con ngươi Tề Điềm đột nhiên thu nhỏ lại rõ ràng giật mình hoảng sợ nhưng thân thể một chút phản ứng cũng không có.
Khi hoàng đế chôn vào cơ thể y một hồi rốt cục bắt đầu chuyển động,rất chậm.Dĩ nhiên không phải yêu thương gì lần đầu của Tề Điềm mà chẳng qua hưởng thụ cảm giác vắn chặc đồng thời quan sát trong con ngươi xinh đẹp kia thay phiên biến đổi đủ loại màu sắc.
Hắn cúi xuống hôn lên đầu lông mày y,cắn cắn lỗ tai của y,nỉ non:”Trẫm nói rồi,chắc chắn có cách trị được ngươi.”
Nếu như giờ phút này y có thể mở miệng,y có thể làm gì,nói cầu xin tha thứ sao?”
Hoàng đế nắm hông y bắt đầu vận động.Nhưng trong lòng bắt đầu tiếc hận,nội vụ phủ hạ dược nặng quá đi.
Ngoài phòng,thái giám nghe động tĩnh bên trong dần dần yên tĩnh,xem chừng bệ hạ đã tận hứng.Lại đợi thêm hai chung trà,ở ngoài phòng quỳ xuống xin phép mới cẩn thận vén lên màn tơ,đem Tề Điềm quấn trở lại vào chăn vàng,từ trên long sàng khiêng xuống.
Dựa theo quy định từ thời tổ tiên,long sàng chỉ có thể một mình hoàng đế an giấc,dù có là phi tần được sủng ái cũng không được ở lại trên giường qua đêm.Huống chi là nam sủng ti tiện,nam sủng được may mắn lâm hạnh vốn đợi sau khi hoàng thượng phát tiết xong,tự mình quỳ cáo lui rời khỏi long sàng.Nhưng Tề Điềm bị hạ dược bản thân không thể nhúc nhích chỉ có thể mặc thái giám khiêng xuống.Những nam sủng kia trước khi đưa vào cung đã được nghiêm khác quản giáo,hiểu được làm sao quan sát sắc mặt lấy lòng người.Cần hạ thuốc đặt lên long sàng Tề Điềm vẫn là người đầu tiên.Dĩ nhiên hưởng thụ được thái giám từ trên giường khiêng xuống Tề Điềm cũng là người đầu tiên.
Toàn thân Tề Điềm thấm đẫm mồ hôi như bị lôi từ trong nước lên,cả trong quá trình y một mực giãy dụa,những khí lực tiêu hao đều hóa thành mồ hôi,chứng tỏ y từng đối mặt phản khác khuất nhục.Lại bị thái giám nâng lên mang đi,Tề Điềm nhìn bầu trời cao vời vợi,sao càng ngày càng nhiều.
Lúc này hoàng đế bệ hạ còn chưa biết Tề Điềm là người cực kỳ mang thù cũng cực kỳ biết ơn.Lúc ấy hắn bất quá chỉ nghĩ y là người nhất thời khiến hắn hứng thú mới muốn chơi đùa sao thì chơi.Chờ đến khi hắn bắt đầu ý thức chú ý Tề Điềm thì hình ảnh Tề Điềm hắn đầy ấp bén rễ trong đầu hắn,khó có thể rung chuyển.
Công việc thanh tẩy do Tiểu Chuẩn Tử giúp y.Tiểu Chuẩn Tử còn rất trẻ,thời gian vào cung cũng không dài chẳng qua được Phụng An chiếu cố mới không cần làm những việc nặng nhọc khác.
Hắn chỉ biết được bệ hạ sủng ái là một việc vô cùng vinh quang nhưng sau khi Tề Điềm bị đưa trở về,ý nghĩ của hắn bắt đầu xuất hiện tiếng vỡ tan.Hai vị thái giám chỉ dặn dò vài câu làm sao thanh tẩy rồi lập tức rời đi.
Tiểu Chuẩn Tử đem Tề Điềm đặt trên giường còn mình bận rộn chuẩn bị nước nóng,thùng gỗ.
Chuẩn bị xong đỡ Tề Điềm ngồi vào trong thùng gỗ,vì sợ y ngồi không vững,Tiểu Chuẩn Tử chuẩn bị nước nóng nhiều hơn một chút,một tay giữ cơ thể Tề Điềm một tay chà lau người y.Thời điểm rửa đến mặt sau,Tiểu Chuẩn Tử không nhịn được hít vào một hơi,có thể do sợ Tề Điềm khó chịu,y chỉ nói một câu – Công tử đắc tội. Rồi đưa hai ngón tay chen vào giúp y thanh tẩy.
Thùng gỗ không lớn,hai người ở bên trong không có không gian,vật lộn một hồi lâu mới xong.
Đợi đến Tề Điềm tỉnh lại thì đã là lúc gà gáy.
Ngày thứ hai,Tề Điềm nằm chết dí đến giờ Tỵ mới tỉnh dậy,thật ra cả một đêm y không hề chợp mắt chỉ là dược đến giờ mới tự giải.
Tiểu Chuẩn Tử giúp y ăn chút cháo,nhìn ngồi vô cùng không thoải mái liền khuyên y lên giường nằm một lát.
Đang nói thì hai vị thái giám ngày hôm qua lại đến.
Tề Điềm đứng lên theo chân bọn họ đi,Tiểu Chuẩn Tử đi theo phía sau muốn nói lại không dám mở miệng.
Lại là gian phòng lớn ấy,lại bị dẫn vào một ô vuông lại thanh tẩy như cũ rất khó chịu.
Vị thái giám lông mày nhếch cao cầm lấy một tấm vải che miệng mũi của y,thái giám bên cạnh thấy thế chen vào: “Lần trước dùng được quá nặng,bệ hạ muốn nghe giọng y.”
Bị mang đến tẩm điện,bị đặt trên long sàng,sau đó chính là chờ thiên tử sủng ái.Chờ ngón tay tôn quý giống như vuốt ve một loại khí cụ giám định và thưởng thức vật phẩm,chậm rãi từng chút một đem tôn nghiêm từ trong ra ngoài giẫm nát.