Nhặt Được 201 Vạn

Chương 27: Chương 27




Edit: Châu Hoàng

Beta: Tịnh Yên

Sau khi Diệp Gia Dĩnh đi khỏi phòng trang điểm của Lý Hạo Nhiên thì vội vàng đi nhanh ra khỏi phim trường, đến chỗ chờ xe đưa rước diễn viên. Nhưng hôm nay đạo diễn Khương lại hào phóng, cho mọi người xong việc quá sớm, nên giờ này còn chưa có tuyến xe.

Vừa nãy chị Cố ngồi xe Tiểu Dương đi rồi, vì Diệp Gia Dĩnh còn nói mấy câu với Lý Hạo Nhiên nên không đi cùng các cô được. Phát hiện bốn mươi phút sau mới có tuyến xe, mà khoảng thời gian bốn mươi phút chờ đợi có vẻ quá lãng phí, thêm vào đó vừa rồi cô đã chọc tức Lý Hạo Nhiên thành công, nếu đi nhờ xe thì cũng không hợp lý, có khả năng còn bị cương quyết từ chối.

Diệp Gia Dĩnh tính toán một lúc, vẫn quyết định không đợi tuyến xe, tự mình đi bộ một lát, ra đến đường cái ngoài phim trường, ngồi xe buýt quay về nội thành, tiếp đó đón một chiếc xe về nhà.

Trong nháy mắt định đi ra bãi đỗ xe, từ phía sau lại truyền đến tiếng còi xe, một ô tô màu xám nhạt lái đến trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, gương mặt xinh đẹp thon gầy, có phần nữ tính của Hoắc Triệu Minh ngó ra: "Diệp Dĩnh, cô đang đi đâu vậy? Sao mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn đứng đây một mình?"

Diệp Gia Dĩnh lau mồ hôi trên trán: "Tôi về nhà, bây giờ không có tuyến xe, tôi đang định đi ra ngoài tìm xe khác về."

Hoắc Minh Triệu dừng xe lại: "Vậy cô lên đi, tôi đưa cô về."

Diệp Gia Dĩnh ngại ngùng: "Chúng ta không tiện đường với nhau."

Hoắc Triệu Minh hỏi: "Cô sống ở chỗ nào?"

Diệp Gia Dĩnh nói ra địa chỉ.

Hoắc Triệu Minh: "Quả thực không cùng đường với tôi, nhưng cũng không xa lắm. Đừng lo, bây giờ không phải thời gian tan tầm, sẽ không bị tắc đường, tôi vòng qua chỗ cô chắc chỉ tốn hơn hai mươi phút nữa thôi."

Anh nói như vậy khiến Diệp Gia Dĩnh lập tức không còn suy nghĩ khách sáo, đang định nói cảm ơn rồi lên xe. Từ phía sau có một chiếc xe khác đến gần, dừng lại trước mặt, ngay bên cạnh xe Hoắc Triệu Minh, đúng là chiếc SUV của Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên mở cửa xe, cao giọng hỏi: "Triệu Minh, anh còn chưa đi à, còn đứng đây nói chuyện gì với Diệp Dĩnh thế?"

Hoắc Triệu Minh ló đầu từ trong xe ra trả lời: "Tôi thấy cô ấy đứng một mình dưới nắng to như vậy, thì dừng lại hỏi thăm một lát, định đưa cô ấy về một đoạn."

Lý Hạo Nhiên vừa nghe lập tức nói ngay: "Vậy anh không tiện đường lắm, lần trước tôi đã từng đưa Diệp Dĩnh về chăm sóc con cô ấy, trợ lý Tiểu Lưu của tôi cũng từng qua chỗ ở của cô ấy một lần, quen đường hơn. Có lẽ cứ để tôi đưa cô ấy đi nhờ một đoạn đường đi."

Ở trong đoàn làm phim, Hoắc Triệu Minh luôn nể mặt Lý Hạo Nhiên, nghe anh nói như vậy thì lập tức tỏ vẻ đồng ý: "Được." Sau đó cười với Diệp Gia Dĩnh một cái, lái xe đi trước.

Diệp Gia Dĩnh đành phải lên xe Lý Hạo Nhiên, vừa đi lên Lý Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang nghiêm túc nói với cô: "Cẩn thận với Hoắc Triệu Minh một chút, lòng dạ tên kia quá thâm sâu, không nên quan hệ nhiều."

Trong xe mở điều hoà, trên ghế da toả ra từng hơi mát lạnh, Diệp Gia Dĩnh thoải mái dựa vào đó: "Cũng tốt, từ trước đến nay anh ta cũng không hay nói chuyện với tôi, bỗng nhiên hôm nay lại nhiệt tình như thế, làm tôi cảm thấy có phần kỳ lạ."

Lý Hạo Nhiên hừ một tiếng: "Cái này có gì kỳ lạ, chẳng lẽ cô chưa từng được người khác theo đuổi?"

"Không thể nào?" Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc, nói thật, đúng là cô chưa từng được người khác theo đuổi.

Trước khi trở thành Diệp Gia Dĩnh, cô là một cô gái có nhan sắc bình thường, bận rộn như con quay, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để chú ý ăn mặc, mặc quần áo giống như bác gái ngoài chợ; sau khi trở thành Diệp Gia Dĩnh cô lại thăng cấp nhanh chóng, trở thành một bà mẹ, mỗi ngày đều miệt mài ra sức làm việc, trừ đi làm thì cũng chỉ nấu cơm cho con. Cho nên từ trước đến nay những chuyện như tình cờ gặp gỡ, vô tình gặp được, theo đuổi linh tinh, chỉ cần là chuyện tình duyên thì cô đều không muốn dây vào.

Lý Hạo Nhiên không biết thay đổi của cô, nhưng rất không bình tĩnh dạy bảo cô: "Không cái gì! Cô đừng nghĩ bây giờ mình vẫn giống như trước, chỉ có chuyện cô chọn người khác, phải tự mình cẩn thận một chút đi!"

Diệp Gia Dĩnh cực kỳ bất mãn với thái độ của anh: "Này, sao anh không nói chuyện hoà bình một chút, hung dữ như vậy làm gì!"

Lý Hạo Nhiên bốc hoả đầy mình, nếu vừa nãy chỉ có một mình Diệp Gia Dĩnh đứng trên đường, không có xe của Hoắc Triệu Minh bên cạnh, chắc chắn anh sẽ không thèm để ý đến, trực tiếp bảo Tiểu Lưu đi khỏi đó. Bây giờ lại để người phụ nữ tức chết người không đền mạng này lên xe, trong lòng vô cùng muốn nôn ra, nhất định không thể bày ra sắc mặt hoà nhã, tiếp tục không kiên nhẫn: "Trước kia tôi vẫn thường nói chuyện như vậy với cô, cô quên à!"

Trong chớp mắt đó Diệp Gia Dĩnh dường như cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, lúc đó Lý Hạo Nhiên rất bất mãn với cô, mỗi ngày đều vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, điển hình ra vẻ ta đây không phản đối cũng không hoà nhã. Khi đó không biết đại tiểu thư Diệp thấy thế nào, cứ thích loại khẩu vị này, cũng không tức giận, nghe theo anh ta, dù sao mình cao cao tại thượng, nghĩ chỉ yêu thích loại đàn ông cá tính.

Vấn đề là bây giờ Diệp Gia Dĩnh không có sở thích này, thử đâm chọt Lý Hạo Nhiên: "Cái gì hả, bây giờ tôi thay đổi sở thích, không thích lạnh lùng, thích loại dịu dàng thân mật."

Lý Hạo Nhiên quay đầu nói vào gáy cô: "Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi!"

Diệp Gia Dĩnh im lặng dự đoán thời gian năm ngày anh ta sẽ hết giận kéo dài thành mười ngày, muốn lạnh lùng thì lạnh lùng đi, ai bảo cô nói chuyện hay kích động người khác vậy. Mặc dù tuyệt đối không phải là cố ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại câu nói kia đã giải quyết được vấn đề, Lý Hạo Nhiên có thể làm được như bây giờ cũng coi như là có phong độ.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên là bỏ thời gian nói chuyện với giúp việc theo giờ Chu Mai, có thể nhượng lại công việc của nhà khác hay không, giúp cô chăm sóc con cả ngày.

Chu Mai rất thích Diệp Ba Ni, cũng biết hoàn cảnh của Diệp Gia Dĩnh, cảm thấy cô - một người mồ côi cha mẹ, vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc con quả thật không dễ dàng, cho nên bằng lòng giúp đỡ. Lúc chiều cô ấy đã gọi điện cho vài chị em, bảo các cô đi làm thay mình cho hai nhà khác một buổi, còn cô ấy thì đến giúp Diệp Gia Dĩnh chăm sóc con trai.

Diệp Gia Dĩnh vô cùng biết ơn: "Thì ra cô cũng đã thu xếp hết rồi, thật tốt quá!" Lại nợ Chu Mai một ân tình: "Những người đi làm thay cô đó, dù sao cô cũng phải mời các cô ấy ăn một bữa cơm cảm ơn một chút, tiền này tôi sẽ chi."

Chu Mai nói khách sáo hai câu, thấy Diệp Gia Dĩnh thật lòng đưa cho, lập tức đồng ý.

Chu Mai đi rồi, Diệp Gia Dĩnh đi chuẩn bị cơm tối cho Diệp Ba Ni, bởi vì nghĩ sáng hôm nay bé là người cuối cùng ở lại nhà trẻ, không được đón, chắc chắn rất tủi thân, đặc biệt chuẩn bị một cốc sinh tố lúa mạch đen mát lạnh, định làm món khai vị cho Diệp Ba Ni ăn, để dỗ dành.

Thông thường buổi tối Diệp Gia Dĩnh sẽ không cho Diệp Ba Ni ăn đồ lạnh, thỉnh thoảng cho ăn một lần cũng cố gắng không cho quá lạnh, dùng một ít nước ấm để vào bột lúa mạch đen, sữa bột, sữa đặc khuấy đều, thêm sữa tươi và một ít vụn đá lạnh, cho tất cả vào máy xay sinh tố trộn một phút. Sau khi đổ ra còn vớt vụn đá lạnh ra, lại đổ thêm một chút mật ong và bột yến mạch lên là được.

Đợi đến khi làm xong đồ uống cho Diệp Ba Ni, thì hỏi bé một chút: "Chiều hôm nay Ba Ni cùng cậu đi đâu vậy?"

"Nhà cậu."

"Chơi ở nhà cậu có vui không?"

"Chơi rất vui, chú A Dũng còn chơi cùng con."

"Chú A Dũng à, chú ấy chơi cái gì với con vậy?"

"Chú A Dũng dạy con ngồi tấn, tập võ."

Diệp Ba Ni nói xong thì buông thìa, nhảy xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu tập cho cô xem.

Diệp Gia Dĩnh thấy cục cưng nhỏ xinh đẹp khéo léo của mình lại có khuynh hướng bạo lực, trên đầu chảy ra một giọt mồ hôi, cương quyết thay đổi đề tài: "Ba Ni à, mẹ thấy rất nhiều bạn nhỏ ở lớp con thích đăng kí học năng khiếu nghệ thuật, mẹ cũng muốn đăng kí cho con vào một lớp, Ba Ni đi học vẽ tranh có được không?"

Diệp Ba Ni nghĩ ngợi một lúc: "Được ạ."

Diệp Gia Dĩnh hạ quyết tâm, hai ngày nữa phải đi đăng kí cho bé, nghe nói học vẽ tranh là phương thức bồi dưỡng tâm hồn hiệu quả nhất, thử trước một lần xem, nếu vẽ tranh vô dụng thì lập tức đi đăng kí học múa, piano, viết thư pháp... nhất định phải uốn nắn lại khuynh hướng thích bạo lực của tiểu gia hoả này.

Cho con trẻ học các loại năng khiếu nghệ thuật là một chuyện rất tốn tiền, sau khi Diệp Gia Dĩnh gọi điện xin tư vấn thì chuyện đầu tiên chính là phải bỏ tiền ra.

Lại nói lúc kiểm tra số dư trong tài khoản thì cảm thấy không bình thường cho lắm, sao ít vậy?!.....Vậy là ông Hạ lại không đem tiền lương nửa tháng cô làm việc ở nhà họ Hạ chuyển vào tài khoản.

Diệp Gia Dĩnh cảm thấy không thể nghĩ ra nguyên do, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy ông Hạ là một người hết sức ngay thẳng thật thà, loại chuyện dây dưa tiền lương của người khác này, thật sự ông ấy không làm như thế đâu.

Lấy điện thoại gọi qua: "Alo, tôi là Tiểu Diệp, tôi phát hiện tiền lương của tôi còn chưa được gửi vào tài khoản, ông Hạ, có phải dạo này ông quá bận việc nên quên chăng."

Ở bên kia điện thoại mặt ông Hạ đỏ đến mang tai: "Cô Diệp, thật ngại quá, tôi đang chuẩn bị gọi cho cô nói về chuyện này. Hơi, tôi cũng không biết nên nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui đều khó xử, cho nên mới kéo dài mấy ngày."

"Làm sao vậy?" Diệp Gia Dĩnh nghe giọng nói của ông không được bình thường lắm, trong lòng không khỏi nhảy lên, không phải cô chưa từng đụng phải ông chủ lòng dạ đen tối viện cớ bừa bãi để giữ lại tiền lương, trải qua nhiều lần như thế lại càng thêm cẩn thận. Nhưng lúc về lại không cẩn thận chút nào, chỉ thoả thuận qua miệng với người nhà họ Hạ, ngay cả hợp đồng lao động đơn giản nhất cũng chưa ký, chủ yếu là không ngờ một nhà có tiền như nhà họ Hạ lại để xảy ra chuyện lừa người làm không công rồi không chi tiền lương.

Ông Hạ ở bên kia điện thoại ra sức giải thích: "Thật ngại quá, cô Diệp, không biết tại sao cậu Hạ của chúng tôi lại thế này, khăng khăng nói công việc của cô chưa xong, ngài ấy nói bây giờ, chỗ chúng tôi vẫn không có người nào có thể nấu cơm, cô tự quyết định bỏ đi, tiền lương này không thể trả! hơi, tôi đã nói chuyện nhiều lần với cậu ấy nhưng đều không thể hiểu được, thật không biết là chuyện gì xảy ra, tôi khó xử đến chết.... Cô Diệp, cô có thể đến đây vài ngày không, đồ ăn của Tiểu Vương làm vẫn không ăn nổi, cô đến đây chỉ bảo bà ấy lần nữa được không?"

Diệp Gia Dĩnh bực bội: "Ông Hạ, tôi đã nói trước tôi chỉ có thể làm hai tuần, sau đó còn phải quay về đoàn phim làm việc, bây giờ bộ phim mới của chúng tôi đã bắt đầu ghi hình, sao tôi có thể đi đến nhà ông dạy dì Vương nấu ăn được! Vấn đề Sally làm ra không phải chuyện tôi có thể khống chế, người sa thải cô ấy cũng không phải là tôi! Các ông không thể không phân rõ phải trái!"

"Tôi biết, tôi biết, tôi cũng nói như thế, cô đừng cáu giận." Ông Hạ ở bên kia điện thoại thở dài tuyệt vọng, cắn răng bảo đảm: "Như vậy đi, tối nay tôi lại nói chuyện với cậu Hạ một lần nữa, lúc trước là tôi tìm đến cô, tôi nhất định phải có trách nhiệm đến cùng. Nếu cậu ấy còn không hiểu, tôi lập tức dùng tiền lương của mình trả trước cho cô, cô yên tâm, chắc chắn không thể nợ cô lần nữa!"

Diệp Gia Dĩnh áp cơn tức xuống, hiểu rõ vấn đề là do chính mình trước kia đã đắc tội lớn với Hạ Vũ, không liên quan đến ông Hạ, ông ấy bị vạ lây, kẹp ở giữa. Ông Hạ cũng đã nhiều tuổi rồi, mà vẫn khiêm nhường khách sáo với mình, không có chỗ nào không tốt, mình có ra sức truy cứu ông ấy cũng vô dụng, chịu đựng tức giận nghĩ cách giải quyết: "Vậy có thể bảo dì Vương mỗi ngày đến nhà tôi một hai giờ được không, tôi làm cơm cho con trai không khác gì cách dạy Sally, thật ra rất đơn giản, dì Vương đến nhìn vài ngày chắc có thể nắm vững được một số chỗ chú ý quan trọng."

Ông Hạ vui mừng: "Được, được chứ, cô ở chỗ nào? Mỗi ngày Tiểu Vương đi khi nào thì thích hợp?"

Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tầm buổi chiều, khoảng sáu giờ đi. Với lại, làm phiền ông lần này nói rõ ràng với cậu Hạ trước, đừng để sau khi tôi đã dạy dì Vương xong anh ta lại tìm ra chỗ không vừa lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.