Đã lâu không □□, Cố Thanh Y một đêm này chẳng biết hôn mê bao nhiêu lần.
Hôm sau, lúc bị chuông điện thoại đánh thức thì đã thấy trên màn hình hiện thời gian là năm rưỡi chiều, cậu lười biếng ngồi dậy, mở điện thoại lên “Alo?”
Người vừa tỉnh, giọng còn hơi khàn khàn, mang theo tâm tình thỏa mãn, âm cuối hơi lên cao, khiêu khích Giang Nguyên ở đầu kia tinh thần rung động.
“Tỉnh đi thôi.” Anh hạ giọng, không để ý sự chế nhạo của Phan Duy, trốn vào một góc, cẩn thận dặn dò “Anh nấu chút cháo, hâm nóng ở trong bếp đó, đợi lát nữa em ăn một chút nhé. Không được uống cafe, cũng không được uống trà, không tối lại không ngủ được. À, đúng rồi, trong cháo anh cho thịt nạc với rau xanh rồi, em đừng ăn cái khác, cay hay mặn đều không tốt, ừm, biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Thanh Y ngáp một cái, lười biếng “Anh buổi tối uống ít rượu thôi.”
“Anh biết rồi.” Giang Nguyên ghé người vào lan can trên ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới, trong ánh mắt là sự dịu dàng khó phát hiện.
Trò chuyện thêm hai câu, Giang Nguyên liền giục Cố Thanh Y đi ăn cơm, còn mình đi chuẩn bị cho bữa cơm tối.
“Ừm, vậy cúp nha?” Cố Thanh Y kẹp di động bên vai, cầm một cái thìa nếm thử cháo.
“Yêu em.” Giang Nguyên hôn hôn lên điện thoại, chờ Cố Thanh Y cúp máy.
Lúc quay lại phòng, Giang Nguyên thấy Phan Duy cả mặt đều treo lên cái dạng “ông nội cậu” mà nhìn chằm chằm anh.
Giang Nguyên không chút khách khí vỗ mạnh lên vai anh ta, ghé lại nói “Sao thế?”
“Cậu đúng là có rơi mất não thì vẫn buồn nôn như trước thôi.” Phan Duy nổi lên một thân da gà, quay sang lắc đầu với Giang Nguyên.
Giang Nguyên nghe xong, vậy mà lại nở nụ cười, dương dương đắc ý he he hai tiếng, đút điện thoại vào túi quần “Đó là sự ân ái của bọn tôi.”
“Nhưng mà nói thật” Phan Duy đi đến cạnh cái tủ lạnh nhỏ, móc ra hai lon bia, mình mở một lon, còn một lon thì ném cho Giang Nguyên “Cậu bây giờ so với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ trước đây tốt hơn nhiều lắm.”
Giang Nguyên của mấy năm trước, đâu có bộ dáng của một người đang sống?
Đừng nói đến tụ tập đàn đúm với bọn họ, ngay cả hoạt động giải trí bình thường còn không có. Nếu dùng lời của Phan Duy để nói, thì chính là, đến cả ông nội anh còn thi thoảng về lại trường cũ nghe giảng, nhưng Giang Nguyên thì lại hoàn toàn từ bỏ phản kháng. Phàm là chuyện trong công ty, đều tự thân đi làm, người khác trên dưới trong ngoài phải có đến năm sáu trợ lí, còn anh thì chỉ mời duy nhất một người là Linda về giúp mình một ít, còn đâu đều là tự thân ra mặt.
Khi đó, Giang Nguyên sợ nhất không phải là công việc, mà là không có công việc.
Phan Duy còn nhớ rõ, có một năm, Giang thị vừa kết thúc một dự án trước Quốc Khánh, tạm thời hết việc, kết hợp với ngày lễ thì vừa hay được nghỉ một kì nghỉ dài khoảng mười lăm ngày, anh khi ấy cả ngày rảnh rỗi liền muốn đến kéo Giang Nguyên vất vả đi chơi.
Giang Nguyên ở một mình, trong nhà vắng ngắt, rõ ràng thời tiết rất nóng, nhưng vừa bước vào nhà Giang Nguyên, Phan Duy liền thấy cả người lạnh run. Căn phòng rất lớn, nội thất bày đặt giống như y bản mẫu, phòng bếp không có nhân khí, còn Giang Nguyên thì mặc quần áo nằm trên sofa, tay rũ xuống, chân gập lên, hôn mê, bên cạnh đặt một chai nước còn hơn nửa.
Nếu không phải anh còn thở phì phỏ, Phan Duy thiếu chút nữa thì cho rằng đây là hiện trường giết người.
Vừa đánh thức người dậy, thì câu đầu tiên nghe được lại là “Công ty có chuyện à?”
Chuyện con mẹ cậu!
Phan Duy xoay người xách anh đi rửa mặt, chờ cho dẹp được cái vẻ ngoài luộm thuộm mới lại túm người đi ăn một bữa cơm. Một người vốn dĩ có thể xử lí hết cả một bàn tôm hùm và hai lon bia, bây giờ lại mất gần tiếng đồng hồ chỉ để ăn một tảng thịt bò to bằng bàn tay.
Ngày đó, người trong nhà hàng rất đông, thế nhưng bọn họ quen thân với ông chủ, nên được ngồi ở khu vực tư nhân, không cần vội, anh đành bất đắc dĩ ngồi đợi Giang Nguyên ăn xong. Kết quả lúc hai người xuống nhà, lại đụng ngay một đôi đồng tính đang cầu hôn, người quỳ trên mặt đất lắp bắp cả ngày cũng không thành được một câu, nhưng người đang đứng vẫn mặt đẫm nước mắt, giật lấy nhẫn đeo lên, sau đó nắm lấy người kia hôn lên.
Mọi người xung quanh ồn ào, Phan Duy sợ đến không dám quay đầu sang.
Giang Nguyên đứng cạnh anh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nhanh chóng xuyên qua đám người.
Ngày đó, hai người đi dọc theo bờ sông tản bộ, anh Giang Nguyên thiếu chút nữa thì ngã luôn xuống sông.
Nhìn Giang Nguyên hiện tại lộ ra vẻ vui tươi hoạt bát, đậm mùi yêu đương khiến người ghen tị, Phan Duy ngược lại cảm thấy, quên đi cũng tốt.
“Cắt.” Giang Nguyên cười cười, chạm lon với anh, chun mũi nhún vai.
Có thể ngã một lần này, đúng là đời trước đã tích đủ đức.
Sáu giờ mười lăm phút, hai người xuống dưới nhà.
Vốn dĩ hẹn nhóm người Trì Uyên bảy giờ, nhưng sau khi Phan Duy nhận điện thoại lại đột nhiên nói bọn họ đã tới, còn dẫn theo trẻ con.
Giang Nguyên hơi hiếu kì, lúc ở trong nhà hàng đợi người liền nghĩ, hai người đàn ông nuôi hai đứa trẻ, cuộc sống sẽ như thế nào?
“Ui da!” Vừa nghĩ, Giang Nguyên đã nghe thấy một tiếng động nhỏ ở phía sau.
Phan Duy đang ra ngoài gọi món, trong phòng chỉ còn mình anh, anh nghi ngờ quay người lại, liền thấy một bé trai mặc áo khoác bò sữa đang ngã úp sấp trên mặt thảm, đôi mắt to phản chiếu ánh đèn thủy tinh trong phòng chớp chớp, lấp lánh tỏa sáng.
Có lẽ là lúc gõ cửa bị ngã, Giang Nguyên bước nhanh đến bế nhóc lên, nhè nhẹ phủi bụi trên người nhóc “Ngã có đau không?”
“Không ạ!” Tên nhóc này là con lai, rất đẹp, cái mặt béo béo nhưng cằm vẫn thon, cả khuôn mặt nhuộm một màu hồng khỏe mạnh, giống như một cái bánh bao vừa ra lò.
“Muốn ôm!” Giang Nguyên vừa nghĩ trẻ con nhà người ta mình không nên sờ vào nhiều quá thì đã thấy tên nhóc ngồi cạnh xòe hai tay ra, ngẩng đầu, xấu hổ nhìn anh.
Giang Nguyên giống như nghe thấy tiếng tim mình bị bắn thủng, mẹ ơi, trẻ con bây giờ đứa nào cũng khiến người ta yêu như vậy sao. Vội vã ôm lấy đứa bé, để nhóc ngồi lên tay mình, Giang Nguyên còn rung rung đùa với nhóc.
“Con tên gì?” Anh giả vờ không đỡ được mà buông lỏng cánh tay, sau đó lại vững vàng đỡ lấy đứa bé, cười cười hỏi nhóc.
Đứa bé trong lòng anh cũng không sợ, khẽ kêu một tiếng, khoe hàm răng trắng đều như gạo nếp, ưỡn ngực nói “Trầm Đâu Đâu (*) ạ!”
[Đâu Đâu: 丢丢, 丢 có nghĩa là mất, thất lạc, ném đi.]
Xì!
Giang Nguyên nhìn khuôn mặt tràn đầy tủi thân của đứa nhỏ, vô pháp điều khiển nụ cười.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhóc này gọi Đâu Đâu thì một nhóc khác gọi là gì? Gọi Ném Ném à?
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đứa nhóc này thật thú vị.
Đâu Đâu tủi thân nhăn nhăn cái mặt bánh bao, khóe miệng hơi kéo xuống.
“Phù —- Trầm Đâu Đâu, con xuống đây cho ba!” Cửa vốn được Giang Nguyên hơi khép lại bị người đẩy ra, người đứng ngoài cửa hiển nhiên đã tới, chống đầu gối thở như một cái bễ, một tay chỉ vào Đâu Đâu, vừa nói vừa hụt hơi.
Đâu Đâu nhìn thấy người tới, vươn người vùi đầu vào vai Giang Nguyên, run run đến là đáng thương.
Giang Nguyên vỗ vỗ cái lưng đầy thịt của nhóc, ôm nhóc đi đến bên cửa nở nụ cười “Là… anh Trì sao?” “Phù phù, đúng, là tôi, là tôi.” Một người mặc cả thân quần áo đen, bên ngoài khoác áo khoác rằn ri quân đội cuối cùng cũng thở xong, ngẩng đầu lên, quay sang cười với Giang Nguyên, lộ ra một hàm răng trắng “Ngại quá, cái đồ chơi này gây phiền cho cậu rồi.”
Cái… đồ chơi này?
“Không sao, nhóc dễ thương lắm, anh vào trước đi.” Anh hơi nghiêng người nhường đường, vốn định thả đứa nhỏ xuống nhưng lại bị nhóc nắm chặt quần áo, chỉ đành tiếp tục chiều nhóc mà ôm lấy.
“Ngại quá.” Tri Uyên vừa vào cửa liền cởi áo khoác “Vốn định về nhà thay quần áo thôi, ai ngờ tên nhóc này lại cứ ăn vạ đòi theo.”
Hôm nay anh vốn định đưa Thẩm Quyện và bọn nhỏ đi chụp ảnh xong rồi về, sau đó mới ra ngoài xã giao, biết đâu được là đi đến nửa đường cái tên nhóc Đâu Đâu này lại một mực đòi đi theo để gặp chú đẹp trai kia.
Đẹp đẹp đẹp, đẹp cái rắm ý! Trì Uyên đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã cho nhóc xem ảnh chụp của Giang Nguyên, tên nhóc này từ nhỏ đã thích những thứ đẹp đẽ, từ các cô bé xinh đẹp ở nhà trẻ cho tới anh trai mình cho tới các cô dì chú bác đi qua đường, một người cũng không tha.
Thế nhưng, Giang Nguyên này đúng là đẹp thật, áo sơ mi màu xanh ngọc và áo vest đen, cúc áo cũng là màu xanh nước biển, cả người cao ngất anh khí, lúc cười lại mang theo nét dịu dàng.
Lúc Phan Duy và Thẩm Quyện vừa nói chuyện vừa đi tới, đã nhìn thấy hai lớn một nhỏ đang vui vẻ nói chuyện trong phòng. Đâu Đâu ngồi giữa hai người, quay sang phải được đút một ngụm trà sữa nóng, quay sang phải lại được đút một miếng bánh crepe chocolate, vô cùng hạnh phúc
Phan Duy lắc đầu, cảm thấy khung cảnh trước mắt này mà dùng để bàn chuyện làm ăn thì có vẻ quá hòa nhã rồi.
Thẩm Quyện ở một bên lại không buồn để ý, nhẹ nhàng nở nụ cười, lắc đầu dắt theo một bé trai khác “Tiểu Nhượng, con đi trông em đi.”
Một cậu bé mặc tây trang màu xám bạc nghiêm chỉnh giống cha mình, nghe vậy gật gật đầu, đi tới giữa phòng, lạnh lùng kéo Đâu Đâu ra khỏi cái ghế, ép nhóc đứng thẳng người “Thẩm Khiêm Chi, em lại chạy ra ngoài làm chuyện xấu hổ nữa sao!”
Hai cái tay nho nhỏ của Đâu Đâu lo lắng kéo kéo góc áo bò sữa, cúi đầu đứng một bên không nói lời nào.
Thẩm Quyện nhìn Đâu Đâu cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, mới đi đến trước xoa đầu hai đứa trẻ, bảo bọn chúng đi cạnh mình, còn mình thì bắt tay với Giang Nguyên vừa đứng lên “Thẩm Quyện, người yêu của Trì Uyên.”