Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 2: Chương 2




Vào một buổi sáng nhìn qua có vẻ bình thường ở thành phố A, tất cả các bác sĩ trong và ngoài bệnh viện thành phố đều được triệu tập đến để mở một cuộc hội nghị to nhất từ trước đến nay.

Tài liệu liên quan đến sức khỏe của Giang Nguyên trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời cùng với tình trạng biến chuyển hơn nửa tháng qua được in thành từng tập từng, sau đó phân phát cho mỗi vị bác sĩ đến họp. Vị bác sĩ phụ trách chính, chính là cái vị bác sĩ già hơn bảy mươi tuổi hôm trước, đứng ở vị trí trên cùng của bàn họp hình tròn, vẻ mặt nghiêm túc phân tích bệnh trạng. Giang Nguyên ôm cánh tay ngồi trong góc phòng, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ mím môi. Còn đám người đứng sau lưng anh thì nơm nớp lo sợ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, hai đùi run rẩy.

Trong phòng họp mở điều hòa, tấm vải đỏ dưới cửa gió bị thổi bay qua bay lại, tự nhiên trở thành âm thanh duy nhất trong căn phòng im ắng.

Cùng lúc này…

Trong một trường cấp ba ở ngay thành phố B bên cạnh, Cố Thanh Y sau khi tan lớp liền đi tới căng tin.

Khải Hành là trường cấp ba tư nhân tốt nhất của thành phố B, học sinh toàn là những nhân vật xuất sắc con nhà có gia thế. So với đồng lương của một giáo viên thì gia sản của họ nhiều hơn rất nhiều rất nhiều. Trường học có thành tích tốt nên ở một vài khía cạnh tương đối thả lỏng, ví dụ như buổi trưa sẽ mở cổng trường cho đám học sinh tiện ra ngoài nhà hàng ăn uống.

“Thầy Cố, hôm nay trong tổ liên hoan, cậu có gì không ăn được không?” Trong phòng ăn trống trải, Lục Triếp – một giáo viên cùng tổ, miệng ngậm đũa, bê đồ ăn ngồi xuống đối diện Cố Thanh Y.

“Hửm? Sao lại hỏi tôi?” Cố Thanh Y khó hiểu. Tổ chính trị từ trước đến nay vốn khan hiếm đàn ông, cả tổ mà chỉ có mỗi hai người Lục Triếp với Cố Thanh Y là phái mạnh. Cho nên liên hoan hàng tháng, hai người hầu như đều là thuận theo các cô các chị đi nhà hàng nào thì đi nhà hàng đó, chưa bao giờ có ai quan tâm hỏi xem bọn họ muốn ăn gì.

Bây giờ đột nhiên có nhân quyền, quả là không quen lắm!

Lục Triếp liếc mắt “Còn không phải vì muốn chúc thọ lão nhân gia người sao!” Ða số giáo viên trong tổ chính trị đều là người trẻ tuổi, bình thường quan hệ cũng tốt, cho nên mấy cô nàng trong tổ đã sớm thương lượng xong việc tổ chức sinh nhật cho Cố Thanh Y.

“Tôi ăn gì cũng được.” Cố Thanh Y cười cười, dùng đũa khều cơm đưa vào miệng “Mọi người cứ quyết thôi.” Cậu không để ý lắm mấy chuyện ăn uống này, vì dù sao mấy năm nay, cậu đều đón sinh nhật cùng đồng nghiệp. Cậu cảm thấy chỉ cần được ở cùng mọi người thì đến đâu cũng như nhau.

Lục Triếp chống cằm, nheo mắt, đẩy đẩy Cố Thanh Y “Ê, chúng ta đi uống rượu đi, vừa hay bạn tôi mở một quán bar nhỏ ở gần đây.”

Cố Thanh Y gật gật đầu, biểu thị mình không có ý kiến gì.

Kỳ thật, nếu nhóm người Lục Triếp không nói, cậu cũng không nhớ hôm nay chính là sinh nhật mình. Khái niệm ngày tết hay mấy ngày kỉ niệm gì đó đối với cậu mà nói, cũng trôi qua giống như ngày thường vậy. Thế nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của những người xung quanh, cậu lại không thể từ chối hết lần này đến lần khác. Cho nên đôi bên qua lại vài lần, bạn bè quanh cậu tính ra cũng nhiều thêm mấy người.

“Vậy để tôi nói với các cô ấy nhé.” Lục Triếp bê bát canh uống một ngụm, rồi trở tay cầm lấy điện thoại, í ới gọi đám người trong nhóm chat chung.

Cố Thanh Y là một giáo viên chính trị ở Khải Hành. Tuy đây là trường điểm đào tạo ra cơ số học sinh giỏi của thành phố, nhưng với hệ thống giảng dạy chú trọng phần lớn vào việc bồi dưỡng các môn khoa học tự nhiên, thì số lượng học sinh đăng kí học ban xã hội rất ít. Lúc được phân công, Cố Thanh Y chỉ phải nhận một lớp chọn khối mười, còn Lục Triếp thì nhận hai lớp thường khối 11. Do cả hai chỉ là giáo viên bộ môn nên công việc cũng không quá vất vả, không phải giải quyết mấy chuyện nhỏ nhặt này nọ của lớp như giáo viên chủ nhiệm. Sau khi lên lớp buổi sáng xong, cả hai thường chẳng còn việc gì. Nhắm thấy cả chiều cũng chỉ ngồi đờ ra trong phòng làm việc, Cố Thanh Y liền dứt khoát ở lại căng tin ăn cơm cùng Lục Triếp.

“Hay là buổi chiều chúng ta trốn trước đi.” Sau khi dọn khay xong, Lục Triếp liền lôi kéo Cố Thanh Y đến cửa bên cạnh mua cafe. Lúc quẹt thẻ, Cố Thanh Y vừa chậm mất hai giây, Lục Triếp đã giành trả trước “Cốc này tôi mời.”

Cố Thanh Y không mặn không nhạt liếc Lục Triếp một cái, cất thẻ trong tay mình đi. Lục Triếp thấy thế thì hề hề nở nụ cười.

“Ừm.” Cố Thanh Y nghĩ đến đống bài tập hai ngày mới giao hôm qua, hôm nay không cần chữa, giáo án thì viết gần xong, cộng thêm chiều nay học sinh có buổi sinh hoạt chung, cậu có ở lại, có lẽ cũng chẳng ai đến tìm cậu hỏi bài, liền đồng ý.

Kể ra, hai tên đàn ông mà cứ ngồi nghe bảy tám cô nàng thảo luận vấn đề vì sao mình còn độc thân, rồi thẩm mỹ của đàn ông càng ngày càng đi xuống, cũng có đôi chút xấu hổ.

Hai người cầm theo cafe, chậm rãi đi bộ từ căng tin về khu dạy học. Ánh mặt trời mùa thu trải đầy đất. Trên con đường chưa kịp quét sạch lá ngô đồng, tiếng bước chân vội vã của học sinh vang lên giòn tan, đánh thức chú mèo lười ngủ quên dưới gốc cây. Sau khi biếng nhác mở mắt, gạt đi mấy chiếc lá bên người, chú ta lại gục xuống ngủ tiếp. Lục Triếp nheo mắt hưởng thụ, khoát tay lên vai Cố Thanh Y gọi “Lão Cố à.”

“Hửm?” Cố Thanh Y nghiêng đầu.

“Tôi không đi Mỹ nữa đâu.” Lục Triếp nhún vai, cười cười “Người đó về rồi, hai ngày nữa sẽ dẫn đến ra mắt cậu.”

Lục Triếp và Cố Thanh Y thuê nhà đối diện nhau, cả hai căn nhà đều không nhỏ, tiền thuê cũng đắt. Lúc đầu, khi biết đối phương vừa ý cùng một khu trọ, cả hai đã từng muốn thuê chung. Nhưng do bạn trai của Lục Triếp ở Mỹ cứ ậm ừ đòi về nước, cho nên chuyện này cứ vậy mà kéo dài đến tận bây giờ.

“Chúc mừng cậu nhé.” Cố Thanh Y cười, sự vui vẻ hiện rõ nơi đáy mắt.

“Hì hì.”

Hai người trốn việc hết sức thành thạo.

Sau khi cất đồ vào túi, Cố Thanh Y không chỉ xếp lại chồng giáo án trên bàn, đổ nước trong cốc đi, mà thậm chí, cậu còn tỉ mỉ đến mức đóng nắp bút đỏ đặt ngay ngắn lên bìa sách xong, mới đứng dậy, ra vẻ “tôi đi vệ sinh” để bước ra ngoài. Trên đường đi, lúc vô tình chạm mặt vị tổ trưởng lâu năm, cậu hơi xoay người hòng giấu đi chiếc túi, rồi lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Lục Triếp thì trực tiếp hơn, đeo túi lên cái là vịn khung cửa sổ nhảy ngay ra ngoài. Sau khi tiếp đất thành công, cậu ta còn không quên với tay vào trong lấy cốc cafe hãy còn bốc hơi nóng của mình.

Hai người thuận lợi gặp nhau ở cổng phụ của trường học. Lục Triếp cầm cốc cafe, không buồn để ý đến biểu tình bất lực của Cố Thanh Y, mà tự nhiên khoát vai cậu cùng đi ra trạm xe bus.

Căn phòng bọn họ thuê nằm ngay cạnh quảng trường trung tâm thành phố, cách Khải Hành khoảng hai mươi phút đi xe. Còn quán bar của bạn Lục Triếp mở thì lại ở ngay con phố M gần ấy. Ðó là con phố sầm uất nhất của nơi này, cơm nước xong hai người có thể thuận tiện đưa mấy cô nàng đi mua sắm. Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, không cần đi làm sớm, cho nên hôm nay cũng không cần vội.

Kể ra, làm giáo viên dạy chính trị cũng có chút phiền não, chính là học sinh buồn ngủ, bản thân mình cũng buồn ngủ theo. Nhất là những người dành cả thanh xuân để ngủ trong lớp như Lục Triết, thì lần nào nói đến công việc của mình, cậu ta cũng rơi lệ đầy mặt!

“Về ngủ một giấc, hơn bốn giờ tôi qua gọi cậu đi ăn, được không?” Sau khi lên xe bus, do hai người một trước một sau, nên Lục Triếp liền vịn vào thành ghế của Cố Thanh Y, dướn đầu lên nói chuyện.

Cố Thanh Y bị mặt trời chiếu vào, khép hờ mắt, gật đầu. Màu mắt của cậu là màu trà, một màu rất hiếm thấy ở người Châu Á. Dưới ánh mặt trời, màu mắt nhạt nhòa gần như biến thành trong suốt, che khuất đi một tầng tình cảm. Lục Triết một mình chờ lâu, có chút buồn chán khó nhịn mà giơ tay kéo lông mi của Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y: …

“Thầy Cố, có phải cậu đi nối mi Hàn Quốc không?” Lục Triếp tay tiện xong thì miệng cũng tiện nói “Sao dài thế?” Không phải cái loại cong cong như các bà các mẹ mà là tự nhiên rũ xuống, cũng không sợ che hết tầm mắt!

Cố Thanh Y nghiêng người tránh đi sự nghịch ngợm của Lục Triếp, cầm túi lên, hếch hếch cằm về phía cửa, ý bảo nên xuống xe.

Xe còn chưa dừng hẳn, giọng nữ thông báo đã vang lên “Ðiểm dừng tiếp theo: Vườn hoa trung tâm, hành khách xuống xe xin mời…”

Lục Triếp không cam lòng bĩu môi, bám vào cột bên cạnh nhảy xuống. Cố Thanh Y thì dụi mắt theo sau.

Lông mi của Cố Thanh Y thật sự rất dài, điểm này cùng với màu mắt của cậu hoàn toàn được di truyền từ mẹ. Có vẻ như là do tổ tiên mang huyết thống ngoại quốc, nên gen mắt nhà cậu trước giờ đều khác xa với những người khác. Thậm chí nếu nhìn kĩ, lông mi của Cố Thành Y còn dày và dài hơn cả lông mi của con gái. Lúc còn nhỏ, cậu rất ghét bộ lông mi nữ tính này, thường lấy kéo cắt phăng đi, thế nhưng kết quả thì chỉ một thời gian sau, lông mi lại càng mọc ra nhanh hơn.

Cố Thanh Y đút hai tay vào túi quần, híp mắt nhìn mành rèm nhỏ che che trước mắt.

Hai người chậm rãi đi bộ về phòng trọ, một trái một phải bước vào cửa nhà mình. Cố Thanh Y không có thói quen ngủ trưa, mà tắm xong thời gian hãy còn chưa tới hai giờ, cho nên sau khi đi một vòng quanh phòng khách thấy không có gì cần dọn, cậu liền ngồi lên khung cửa sổ phiêu phiêu gió, với lấy một quyển sách trong ngăn tủ, lơ đãng lật giở.

Cuộc sống của cậu vẫn luôn không có được sự vui vẻ thoải mái như Lục Triếp nói.

Cậu sống một mình, gần như ba bữa đều ăn ở căng tin, trong tủ lạnh thì chứa đầy nước khoáng và bánh chẻo – đống đồ dự trữ để tồn tại qua những ngày cuối tuần. Trong phòng ngoại trừ giường và tủ quần áo thì chính là sách, cuối tuần nào nổi hứng, cậu mới mở máy tính xem vài ba bộ phim.

Lục Triếp từng kéo cậu qua nhà cậu ta vài lần.

Cùng một cấu trúc không gian, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Vừa vào cửa là có thể thấy ngay thảm nhung mềm mại trải trên nền nhà, máy phun sương đặt ở góc phòng, trong phòng còn bày một bộ loa âm và đầu LCD cao cấp, trên khung cửa sổ thì tràn ngập các loại hoa hoa cỏ cỏ.

Ðúng rồi, cậu ta còn nuôi một con chó!

Nếu so ra thì phòng của cậu chắc chỉ có thể dùng cụm từ “nhà có bốn bức tường” để hình dung!

Yên yên lặng lặng, thậm chí đến ti vi cũng không có…

Sau khi dọn vào, cậu có chút ngại phiền, nên dù chủ nhà nói có thể sửa sang theo ý mình một chút nếu thuê lâu, cậu cũng không động đến bất kì một vật trang trí cũ nào trong nhà. Thậm chí, bình thường, cậu cũng không có thói quen ngó đông ngó tây các góc ngách trong nhà. Cứ cho là đã ở đây bốn, năm năm, thì cậu cũng có thể ngay lập tức đóng gói sạch sẽ hành lí, rời đi trong vòng chưa đầy nửa tiếng.

Thói quen sinh hoạt mà thôi, cậu cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.