Cuối cùng, Phan Duy vẫn không hiểu được sau hai ngày kia có nghĩa là mấy ngày, liền ngay sáng hôm sau, vừa tỉnh rượu một cái là chạy đi thu dọn đồ đạc, mặc kệ thư kí phát điên oán giận, báo cho người ta một tiếng xong thì chính mình thảnh thơi lái xe đến thành phố B.
Lúc Giang Nguyên nhận được điện thoại, anh đang họp qua mạng với Trì Uyên. Nhóm người Trì Uyên ở phía bên kia, ngồi trong một căn nhỏ, đồ ăn vặt chất ở giữa bàn giống như đang mở tiệc trà, khiến Giang Nguyên cũng cảm thấy muốn ăn, bày đủ loại đồ ăn vặt ra bên cạnh, bóc một gói khoai tây chiên ăn, con mèo nhỏ thì nằm úp sấp trên đầu gối. Anh vừa bốc khoai tây vừa bàn chuyện.
Kết quả, một gói khoai tây còn chưa kịp hết, thì điện thoại của Giang Nguyên đã vang lên.
“Gì thế?” Thấy là Phan Duy gọi, anh vừa nhấc máy liền hỏi luôn.
“Ôi mẹ nó, Giang Nguyên, cậu ở đâu thế, tình hình giao thông ở đây sao nát thế, tôi còn bị xe đâm nè!!!”
…. Giang Nguyên nhìn một đám người trong máy tính phóng qua ánh nhìn nghi hoặc, cười cười xin lỗi.
“Ở đâu vậy, tôi đến đón cậu.” Tắt màn hình đứng dậy, Giang Nguyên tiện tay cầm theo áo khoác bên cạnh, một ngón tay ấn lại khóa cửa, ra ngoài.
Phan Duy ngồi ở một ngã tư xa lạ, hung hăng quệt cái mũi bị đỏ ửng chảy nước của mình.
Anh đường đường là một công tử nổi danh, đường đường là một giám đốc, đường đường là một người đàn ông nho nhã, thế mà ở trước cổng chợ bán đồ ăn, bị một chiếc xe tải chở rau cải trắng đâm nát con Maserati đắt tiền vừa mua.
Ngồi xổm trên đường, chia nhau một bao thuốc lá với người lái xe tải, Phan Duy xoa xoa mũi, vểnh mông nhìn chân, trông ngóng người anh em tốt nhà mình.
“Cái đó của cậu, muốn bao nhiêu tiền bồi thường?” Chủ xe tải là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, thẳng thắn, buồn bã thở ra một vòng khói.
“Thôi, không cần chú bồi thường đâu.” Phan Duy uể oải liếc sang “Mà chú cũng đừng đợi với tôi nữa, tôi không dám lái xe đâu, đợi anh em tôi đến đón thôi.”
Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên Phan Duy không muốn làm khó người ta. Anh dù gì cũng là con cháu nhà lắm của, loại chuyện tham ô tiền của người dân này, cũng không nhất thiết phải làm.
Chủ xe cải trắng cảm kích, nhét bao thuốc vào trong tay Phan Duy “Vậy cậu từ từ chờ, rau của tôi còn chưa giao xong, tôi đi trước nhé, có duyên sẽ gặp lại.”
Có duyên cũng đừng gặp thì hơn.
Phan Duy chán nản châm một điếu mới, nhìn dòng người qua lại chỗ ngã tư, đột nhiên sinh ra một loại lỗi giác thi ca.
Lấy điện thoại, mở ghi chú, anh ngậm điếu thuốc, bắt đầu nghĩ về việc công ty mình nên xuất bản một chút thơ ca gì đó.
Lúc Giang Nguyên phi như bay đến, liền nhìn thấy Phan Duy giống như một người công nhân khuân vác, một thân áo khoác Armani cũng chẳng buồn để ý, ngồi xổm trong đống bùn đất, bên tai giắt một điếu, miệng ngậm một điếu, vẻ mặt đau buồn vùi đầu vào di động, giống như anh ta bị táo bón, a a a a a nửa ngày cũng không thả được rắm vậy!
“Đi thôi.” Ôm chút thương hại với người anh em có trướng ngại về trí tuệ, Giang Nguyên túm cổ áo Phan Duy vất lên xe, chính mình bước sang bên ghế lại ngồi xuống, lái xe quành quành rẽ rẽ một lúc đã về được đến khu chung cư.
“Cứ thế mà về thẳng nhà á? Tôi còn chưa ăn trưa mà! Cậu tìm một cửa hàng trước đi chứ.” Đập đập cái ghế xe, Phan Duy nháy mắt liền quên béng mất cái ý định thi ca của mình, chỉ còn nhớ được hiện thực tàn nhẫn là Giang Nguyên không cho anh ăn cơm!
Giang Nguyên chuyển lái, dừng lại dưới lầu chung cư, xuống xe dẫn Phan Duy theo. Lúc leo hết mấy tầng cầu thang, mở cửa nói “Giao hàng trong phạm vi ba km, tùy cậu chọn, nhanh lên, chiều tôi còn có việc cần ra ngoài.”
Giang Nguyên mở cửa, một quả cầu lông trắng lao nhanh đến cọ cọ chân anh, giơ móng vuốt lên cào nhẹ ống quần anh.
Anh đưa tay xách quả cầu lông lên, lấy một đôi dép từ trong tủ ra đưa cho Phan Duy đang há hốc miệng “Vào đi.”
Trong nhà rất gọn gàng, có thể nhìn ra hai người đã cẩn thận thu dọn và sắp xếp như thế nào. Khắp nơi đều tràn ngập mùi ân ái, cốc tình nhân, dép tình nhân quần áo tình nhân, trong nhà toàn một màu ghi trắng và xanh xám nhưng lại giống như mọi góc gách đều hiện lên bong bóng tình yêu màu hồng phấn, khó chịu đến mức khiến Phan Duy đứng ngồi đều không thoải mái, chỉ có thể xấu hổ đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy đồ uống.
Mở ra chiếc tủ lạnh hai cánh đôi vợ chồng nhỏ mới mua, Phan Duy lần nữa sững sờ tại chỗ.
Mẹ nó, cái này quá là phong phú luôn!
Đồ ăn từ tối qua còn lại được đậy kín trong hộp, bên cạnh hộp là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, jambon, bacon, hành tây, phomat, bơ. Phía dưới còn sữa dê và sữa chua. Dưới nữa là hoa quả, mỗi quả đều tươi ngon mọng nước, khiến người động tâm. Bên cánh tủ, tầng trên xếp trứng gà và đủ loại nước tương, còn phía dưới thì xếp một loạt nước hoa quả và nước có gas. Cả tủ xếp kín không một khe hở.
Cầm một chai nước chanh, Phan Duy ánh mắt phức tạp đóng tủ lại “Thầy Cố đúng là… thục đức mà.”
Có thể cứu sống Giang Nguyên từ trong cuộc sống chỉ có nước lọc ra, không thể không thừa nhận Cố Thanh Y đúng là một nhân vật vĩ đại!
Giang Nguyên cầm sữa dê ấm đứng cạnh sofa, ngồi xuống đút cho quả cầu lông, nghe thấy Phan Duy nói vậy thì từ chối đưa ý kiến, chỉ ừm một tiếng. Quả cầu lông rất ngoan ngoãn, dẫm dẫm cái đệm thịt lên đùi anh, tự mình nằm sấp xuống liếm liếm sữa. Giang Nguyên xoa xoa lông nó, thi thoảng thì gãi gãi cằm, giúp nó lau vết sữa bên miệng.
“Ôi mẹ…..” Phan Duy ôm nước chanh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy khung cảnh dịu dàng như vậy trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy hoài nghi tính chân thật của thế giới này. Mẹ ơi, mẹ nói cho con biết cái sinh vật có vẻ mặt yêu thương săn sóc mà con không quen kia là gì vậy? Tuyệt đối không phải thằng bạn Giang Nguyên ngu ngốc của con đâu, tuyệt đối không……
Lết đến sofa bên cạnh ngồi xuống, Phan Duy lấy điện thoại ra lướt weibo một chút để bình tĩnh lại. Thấy Giang Nguyên đứng dậy thu dọn bát sữa con mèo uống xong, hoàn toàn không giống như muốn nói chuyện quan trọng gì với anh, lúc này mới nhớ ra “À, buổi chiều cậu định làm gì? Gọi tôi đến có việc gì không?”
Giang Nguyên thản nhiên xoay người, chỉ con mèo nằm ở góc sofa “Mang nó đi tiêm vacxin phòng bệnh, mua đồ ăn, đón Cố Thanh Y tan làm.”
Vốn dĩ, anh còn định đến phía nam thành phố để mua chút đồ ăn vặt cho Cố Thanh Y, thế mà lại bị Phan Duy làm phiền. Thấy thời gian không còn kịp nữa nên đành thôi vậy!
Giám đốc Phan ngồi trên sofa, đối diện với con mèo hai màu mắt. Mãi đến tận khi tên nhóc kia bò đến trên đầu gối anh, anh mới thật sự hiểu được Giang Nguyên lúc này không hề nói đùa. Nhìn bóng lưng Giang Nguyên rửa bát trong bếp, trong nháy mắt, Phan Duy liền nghĩ hình tượng của người đàn ông Giang Nguyên này, trong mắt anh lại cao lớn thêm không ít.
Đùa gì chứ, trong nhóm bọn họ, tùy ý lôi ra một người, người đó cũng sẽ không bao giờ xuống bếp! Ở nhà thì có cha mẹ cô dì chăm sóc, ra nước ngoài du học thì thuê người giúp việc nấu cơm dọn nhà, cứ cho là không có ai thì cũng có thể đi một nhà hàng nào đó ăn uống như vua.
Thế nên, trong suy nghĩ của Phan Duy, một người đẹp trai tài giỏi sao có thể đi mua thức ăn về nấu cơm cơ chứ?
Thân mặc áo khoác Armani, tay đeo đồng hồ cơ mở ra cửa xe Maserati, cầm làn đi vào chợ mua sữa và cải trắng? Cái này đã vượt quá phạm vi thơ ca rồi có được không??
“Đừng ngốc nữa, nhanh lau sạch bùn đất trên áo của cậu đi, còn ra ngoài nữa.” Giang Nguyên vẩy vẩy nước trên tay, đi vào trong phòng cầm một cái khăn choàng lên cổ, lại ôm lấy tên nhóc kia bao vào trong ngực, đứng ở cửa chờ Phan Duy đang cầm khăn lau áo.