Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 41: Chương 41




Trì Uyên biết Giang Nguyên ở thành phố A có nhiều chuyện phải lo, cũng không giữ anh nữa, hai người xử lí công việc xong thì tiễn anh ra khỏi Zic.

Theo dự báo thời tiết, từ tuần trước, thành phố A đã chính thức vào đông. Giang Nguyên chầm chậm đi trên đường, gió thổi có chút lạnh, anh nheo mắt nhìn lên bầu trời. Ánh mặt trời không quá ấm áp, nhưng cũng không quá chói mắt. Một cái vòng tròn trắng trắng treo trên không trung, rất đáng yêu.

Giang Nguyên kéo cái áo khoác dài trên người, chen chúc trong dòng người, đi về phía nhà hàng, tâm trạng hiếm khi bình tĩnh như thế.

Giống như một người già đã trải qua nhiều chuyện trên đời, Giang Nguyên cảm thấy, lúc này đây, bất cứ chuyện nào cũng không khiến mình dậy lên kích động. Càng nhiều vấn đề, trong lòng sẽ càng muốn đi giải quyết nó. Đợi tất cả xong xuôi, cuộc sống của mình và Cố Thanh Y cũng sẽ chậm rãi đi về hướng ngày mai tươi sáng.

Anh thấy rất may vì tất cả những gì mình nhớ được lúc này, đều là quãng thời gian tươi đẹp trong đời.

Cho nên, lúc mở ra cánh cửa, đối mặt với một đám người cung kính chào hỏi mình, anh liền tự động đạm nhạt lại.

“Tới muộn rồi, thật xin lỗi.” Anh cởi áo khoác, khoác lên sofa, đi tới cạnh bàn bắt tay mọi người.

“Giám đốc Giang nói gì vậy.” Quản lí Ngô kéo ghế cho Giang Nguyên, gọi phục vụ mang đồ lên, chính mình cũng cầm một bình trà nhỏ đi rót hết một vòng, sau đó mới ngồi xuống.

Phòng này là căn phòng đắt nhất của nhà hàng, cái bàn rộng vừa đủ hai mươi người ngồi lúc này lại chỉ có năm người, nhìn qua thấy rõ sự lạnh lẽo. Món ăn nhanh chóng được mang lên, tất cả lớn nhỏ, có hơn mười món.

Bầu không khí không giống như dùng để ăn cơm, Giang Nguyên ngồi ở ghế chủ vị, im lặng bê chén trà, lắc lắc rồi uống một ngụm, một tay tự nhiên đặt trên bàn, ngón tay dài, khớp tay rõ ràng, trên ngón vô danh đeo một chiếc nhẫn bạc, không bắt mắt nhưng vẫn nhìn ra được.

Trên bàn ăn đều là quản lí cao cấp của Giang thị, mấy năm trước đã theo Giang Nguyên. Thế nhưng Giang Nguyên không giống những người khác, có chút thú vui sở thích gì, mà có chuyện hay không có chuyện đều ở lì trong phòng làm việc, không làm việc thì ngồi ngây ra, không ngồi ngây ra thì lại làm việc. Không thích uống rượu cũng không thích uống trà, sinh hoạt còn khô cằn hơn cả sa mạc.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ thế cũng tốt, ít nhất sẽ không phải chạy qua chạy lại nịnh nọt ông chủ gì đó.

Thật không ngờ, sau khi vị giám đốc này từ chức một tháng lại quăng cho quản lí Ngô cái cục diện này.

Nơm nớp lo sợ.

Ngoài bốn chữ này, thật không còn chữ nào có thể hình dung tâm tình của bọn họ lúc này. Quả là hận không thể ôm tình hình công tác báo cáo xong thì nhanh chóng rời đi.

“Đều nhìn tôi làm gì.” Giang Nguyên đặt chén xuống, giương mắt lên “Quản lí Ngô với mọi người dùng cơm đi chứ.”

Đều là người đã thành tinh, nhìn ánh mắt cũng biết Giang Nguyên hôm nay không có ý định làm khó bọn họ, liền bật người bê bát lên hàn huyện nói chuyện, ăn cơm. Trong bữa ăn còn không quên giao lưu bồi dưỡng chút tình cảm đồng nghiệp trước đây. Chuyện kết hôn chuyện linh tinh, bốn người mà như mười mấy người đang nói.

Phần lớn thời gian, Giang Nguyên đều ngồi nghe bọn họ nói, thấy không khí trùng xuống lại gợi ra một chủ đề, sau đó lại im lặng, chống cằm ngồi suy nghĩ.

“Không còn sớm nữa, chúng ta tan tiệc thôi.”

Vừa qua bảy giờ, Giang Nguyên nhìn đồng hồ, đứng dậy uống hết ly rượu trước mặt. Hai ngón tay vân vê chân dài của chiếc ly, lắc lắc với mọi người “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Cùng lúc đó, thành phố B.

Cố Thanh Y ngáp một cái, ngồi ở trên bục giảng, chán đến mức xoay xoay điện thoại, học thuộc từ mới. Đèn huỳnh quang trong phòng rất sáng, phản chiếu vào bảng đen rồi hắt ra, khiến Cố Thanh Y nhìn không rõ lắm, đành ngồi dậy, dựng thẳng sách lên.

Khải Hành nhân dịp sắp thi cuối kì, chẳng hiểu sao lại vẽ ra chuyện tự học thêm buổi tối, khiến cho ai nghe thấy cũng lệ rơi đầy mặt. Giáo viên thay nhau trông lớp, ba tiết học, từ sáu giờ đến chín giờ.

Bài tập của lớp mười không nhiều, không ít học sinh ngồi dưới đã làm xong. Ai cũng tự giác thu dọn sách vở, mấy đứa nhỏ cũng khẽ khàng ngồi tại chỗ giải lao, vẽ tranh, đọc tiểu thuyết, v.v..

Cố Thanh Y dù không nghiêm khắc nhưng cũng là người yêu cầu kỷ luật, thái độ lúc dạy học, cho dù là ai cũng không dám nhờn. Do đó, bọn nhóc cũng không dám giương giương ra trước mặt cậu mà chỉ dám len lén lười biếng.

Có học sinh giống như không làm hết được đề, mang bài thi lên hỏi cậu.

Cố Thanh Y khép lại sách từ mới, để sang bên cạnh, nhận lấy đề thi của học sinh, giảng cho cậu nhóc “Cải cách xí nghệp nhà nước, thầy mới nói hôm nay mà? Em xem hướng đi của bảng số liệu này….”

“Thầy ơi.” Học sinh kia thật ra lại không nghe cậu nói mà nhìn chằm chằm quyển từ điển tiếng Đức bên cạnh cậu, hỏi “Thầy đang học tiếng Đức ạ?”

Cố Thanh Y không để ý, gật đầu “Ừ.”

“Thầy định làm giáo viên hướng dẫn cho đoàn du học trong kì nghỉ đông này ạ?” Cậu học sinh mở to hai mắt, giọng nói không nhỏ, nên đánh động đến một nhóm học sinh khác trong lớp. Mọi người nhanh chóng bàn tán sôi nổi, không ít người nhìn Cố Thanh Y chờ mong.

Kì nghỉ ở Khải Hành luôn tổ chức một đoàn du học đến các quốc gia. Một giáo viên quản lí một nhóm học sinh, cho nên cũng không ít giáo viên phải đi cùng. Nghỉ đông năm nay vừa hay là đi Đức, học sinh và giáo viên cũng đang chuẩn bị báo danh.

Cố Thanh Y lắc đầu cười “Lần này là tổ trưởng từng cấp học đi với các em.”

Người phía dưới á một tiếng, ồn ào không nhỏ.

Cố Thanh Y gõ gõ bút xuống bàn “Trật tự trật tự, không giáo viên phụ trách hành lang lại đến phê bình bây giờ.”

“Thầy ơi, thế thì thầy học tiếng Đức làm gì ạ? Thầy muốn dạy môn tự chọn ạ?” Cô bé ngồi bàn đầu cách cậu rất gần, nhỏ giọng hỏi.

“Sau khi nghỉ đông, thầy định ra nước ngoài du học một thời gian ngắn.” Cố Thanh Y cười cười, quay lại tiếp tục giảng bài cho cậu nhóc đứng cạnh.

Trước đây cậu cũng nghĩ, không biết nên nói chuyện này với bọn nhỏ vào lúc nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nghĩ ra được thời gian thích hợp, chỉ sợ ảnh hưởng đến cảm xúc trước khi thi của chúng. Nhưng nghĩ lại, không nói cũng sao. Thế nhưng vừa có người hỏi, mình cũng nhân cơ hội nói ra vậy.

Cậu bình tĩnh nhưng học sinh trong lớp lại không bình tĩnh được như thế.

Ai mà không biết tổ chính trị ở Khải Hành chỉ có hai thầy giáo trẻ? Cho nên lúc biết lớp mình được Cố Thanh Y – giáo viên đại biểu cho nhan sắc trong trường giảng dạy, ai ra đường cũng đều thẳng lưng bước đi. Giờ thì… Cố Thanh Y đi rồi, Lục Triếp lại lên lớp mười hai dạy, để bọn họ lại cho mấy thầy cô giáo già, bọn họ còn không bị các lớp khác cười cho thối mũi?

Hơn nữa, Cố Thanh Y thật sự là một giáo viên tốt, cậu không quá nghiêm khắc, nhưng khóa nào được cậu dạy cũng đạt thành tích cao. Bản thân cậu cũng không cầu mong điều gì, nên không muốn gây áp lực lớn lên học sinh, thầy trò ở cùng nhau, vui vẻ là chính. Cho dù mới có một năm, nhưng cũng sinh ra rất nhiều tình cảm.

Đột nhiên cậu nói phải đi như vậy, cả lớp đều im ắng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Y không nói lời nào, vẻ mặt buồn bã. Thậm chí còn có cô bé trực tiếp nhào vào lòng bạn bên cạnh khóc nức nở, lúc ngồi thẳng dậy, hai mắt hãy còn hồng hồng.

Cố Thanh Y không nghĩ bọn nhỏ sẽ có phản ứng lớn như vậy, hơi ngạc nhiên nhưng hé miệng lại không biết phải an ủi thế nào. Nghĩ nghĩ, cậu liền nói “Thế này đi, các em tự học trước đi, lát tan học, thầy mời mọi người ăn xiên nướng nhé?”

Khải Hành nằm trên một con đường thương nghiệp, buổi tối có không ít sạp hàng đồ nướng. Học sinh trong lớp tổng cộng là ba mươi mấy người, Cố Thanh Y nghĩ chắc mình cũng có thể quản lí được. Nếu không chuyện này truyền ra, cậu bị trừ lương không nói, có khi còn bị thầy phụ trách gọi xuống cằn nhằn làm khó một hồi luôn ấy.

Vất vả trấn an đám học sinh xong, cậu lại giảng bài cho cậu nhóc lên hỏi. Cố Thanh Y nhìn quyển từ đơn, chẳng còn tâm trạng học nữa, đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Nguyên.

Thời gian trước, cậu rất hay nhớ lại xem lúc mới bắt đầu mình với Giang Nguyên có nồng nàn như bây giờ không.

Bởi vì trong kí ức của cậu, cậu không phải là một người thích dính người, cho dù Giang Nguyên ra ngoài làm gì cậu cũng tin tưởng anh, cho anh không gian và thời gian cá nhân riêng.

Nhưng giờ thì mình cứ như biến thành một bà vợ nhiều chuyện, không có gì cũng chạy tới hỏi Giang Nguyên hai câu. Như trưa ăn gì, con trai đã ăn chưa, thấy bài tập khó còn chụp lại gửi qua chia sẻ với Giang Nguyên, chuyện buổi tối ăn gì cũng phải nói đến hai tiếng đồng hồ. Giang Nguyên thì tùy thời tùy chỗ đều nhanh chóng trả lời, sau đó, cuộc nói chuyện của hai người sẽ dài mãi dài mãi không dứt.

Hai ông chú với nhau rồi…. Như thế có phải không hay lắm không ta?

Cậu có chút phiền não, chau chau mày, sờ sờ cằm.

Có phải nên, ừm, bảo trì khoảng cách thích hợp để thấy nhau tốt đẹp hơn không?

Nhìn di động không ngừng nhảy ra tin nhắn của Giang Nguyên, Cố Thanh Y có chút không muốn nghĩ nữa.

Bỏ đi, có lẽ là già rồi nên hơi nhiều lời, hai ông già nói chuyện với nhau coi như trừ hại cống hiến cho xã hội đi! Cố Thanh Y nghĩ vậy, quyết định cầm điện thoại lên nói chuyện mời học sinh ăn xiên nướng với Giang Nguyên.

— Cảm thấy như bọn nhóc rất lưu luyến em.

Cố Thanh Y tổng kết.

— Hừ, lúc tốt nghiệp trung học, mấy cô nàng lớp em cũng lưu luyến em đấy thôi, sao em không mời bọn họ ăn xiên nướng đi?

Giang Nguyên cúi đầu ấn chữ, lại nghiêng đầu nghĩ gì đó, khóe miệng kéo ra một nụ cười.

Đêm tốt nghiệp đó, hí hí, hình như làm đêm đầu mà.

— Anh biến đi!

Cố Thanh Y đỏ mặt để điện thoại xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, im lặng chờ tan học.

Lúc chuông tan học buổi tối vang lên, cả tòa nhà nổ tung giống như cướp vào làng, tiếng kê bàn ghế, tiếng cười nói oang oang. Cố Thanh Y nghe tiếng động ầm ầm trên tầng, lắc đầu cười, nói với học sinh trong lớp. “Nếu muốn đi với thầy thì đợi một lát rồi ra, có được không? Bên ngoài như chạy nạn ấy, chen nhau bị lạc mất thì không hay.”

“Vâng!” Hầu như tất cả học sinh đều vẫn đứng tại chỗ, tụm lại với nhau nói chuyện. Cố Thanh Y tựa vào bảng đen, vừa nói chuyện phiếm với học sinh vừa nhìn ra ngoài.

Năm phút sau, hành lang lớp học bắt đầu yên tĩnh lại. Cố Thanh Y đếm số người, sau đó dẫn trước. Có mấy học sinh quen thân với cậu đánh bạo chạy tới hỏi cậu những vấn đề liên quan đến du học, cậu kiên nhẫn giải thích cho chúng, lát sau đã ra đến cổng trường.

“Thầy Cố hôm nay tan muộn nhỉ?” Bảo vệ nhìn cậu dẫn theo học sinh cả lớp, mở cổng lớn cho cậu, sau đó còn quay lại cười cười.

“Vâng.” Cố Thanh Y mỉm cười được một nửa thì khóe miệng cứng đờ.

Cậu cứ vậy mà nhìn bóng người thon dài lười biếng dựa trên cổng trường đang chầm chậm đi về phía mình, mang theo chút men say “Hì, thầy Cố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.