Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 46: Chương 46




Đợi mọi người ăn uống no say, Giang Nguyên mới đứng dậy đi tính tiền, Cố Thanh Y đứng kiểm tra lại nhân số “Có cha mẹ chờ thì nhanh về đi, về đến nhà thì thông báo một tiếng trên nhóm lớp nhé.”

Nhìn mấy người đứng dậy đi về phía cổng trường, Cố Thanh Y yên lặng chờ cho bọn chúng sang đường an toàn xong mới thu lại ánh nhìn, quay người nói với những học sinh khác “Đến đây đi, thầy với sư nương tiễn mấy đứa ra trạm xe.”

Giang Nguyên vừa lúc vắt áo khoác lên tay, nghe vậy thì khúc khích cười.

Dẫn theo mấy đứa con ghẻ đi ra trạm xe, hai người đều bị mấy đứa nhóc vây lấy, từng giây từng phút đều ồn ào náo nhiệt.

Chờ đến khi đứa cuối cùng lên xe, ngồi vào chỗ phất phất tay tạm biệt, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ôi, đúng là mệt chết anh rồi.” Giang Nguyên mạnh mẽ nhào lên lưng Cố Thanh Y, ôm lấy cậu từ sau, đầu gác lên vai cậu, hai người duy trì tư thế kì dị như vậy về nhà. Trên người cả hai đều là mùi thịt nướng, không thể coi là dễ ngửi. Nhưng ai cũng không thể ghét ai, chỉ có thể kìm nén mà ôm nhau, ngẩng đầu hít thở chút không khí trong lành, buồn bực nói chuyện.

“Ai bảo anh không báo một tiếng đã về?” Cố Thanh Y ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn xót anh, xoa xoa tóc “Về nhà trước đợi em có phải tốt không.” Mười mấy đứa học sinh cấp ba ồn ào, đúng là không phải trình độ mà người thường có thể chịu nổi.

“Tới cũng được mà, chí ít cũng quen mặt học sinh của em trước, sau này đỡ thấy rồi lại sợ. Nhưng mà anh tới, thật sự không sao chứ?”

Tốt xấu gì cũng còn làm giáo viên trong hơn một tháng tới, nếu như có tin đồn gì không hay thì thật phiền.

“Không sao đâu.” Cố Thanh Y lắc đầu “Khả năng chấp nhận của bọn trẻ bây giờ cao lắm, mấy cô nhóc đó nghe đâu còn vẽ em với người khác thành truyện tranh up trên mạng ấy, có vẻ cũng nổi lắm.”

Cố Thanh Y đã từng thu được bản vẽ của cô nàng, lật lật hai trang thôi mà cằm đã sợ đến rơi đầy mặt đất. Nhìn đủ loại tư thế, cậu thật sự có thể đem lương tâm mình ra đảm bảo, đến người bình thường còn không bao giờ làm được những động tác khó như thế chứ đừng nói đến người không có khả năng uốn dẻo như cậu.

Giang Nguyên đen mặt, nghĩ hôm nay đến đúng là chuyện tốt. Nếu không mỗi ngày vợ mình đều bị người bên ngoài…. thì đúng là anh có oan cũng không biết đi đâu mà kêu.

Lúc qua đường, hai người rốt cuộc không chịu nổi cái tư thế bất tiện này nữa, đành đổi thành sóng vai nhau cùng đi. Người trên đường không nhiều lắm, Giang Nguyên đụng đụng tay Cố Thanh Y thấy không bị đánh, liền vui vẻ nắm tay cậu ủ trong tay mình.

Buổi tối gió có chút lạnh, hai người nắm tay nhau cũng ấm hơn.

Lúc về đến nhà không còn sớm nữa. Hai người đang mở cửa thì nghe thấy tiếng cười vang của Lục Triếp và tiếng ư ử đầy tội nghiệp của Tiểu Bát Ca (tên con chó nhà Lục Triếp).

“Cảm thấy như sát vách nhiều hơn một miệng ăn, động tĩnh cũng nhiều hơn nhỉ.” Giang Nguyên móc chìa khóa ra, liếc mắt nhìn.

Cố Thanh Y nở nụ cười “Trước kia anh không ở đây, em cũng không có động tĩnh gì đâu.” Về nhà làm việc, đọc sách, yên tĩnh vô cùng.

Giang Nguyên mở cửa, sau khi vào nhà còn chưa kịp buông chìa khóa, định bụng quay lại ôm Cố Thanh Y, thì bị một cái nắm đấm màu trắng tinh lao vào trong lòng.

“Trời ạ, cha mi bị mi hù chết rồi.” Giang Nguyên nâng cái mông của con mèo trắng nhỏ, chau mày nhìn nó.

“Nó bây giờ đã hình thành thói quen, đến giờ mà em chưa về thì sẽ ghé vào cạnh cửa chờ em.” Cố Thanh Y từ sau đi lên, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ.

“Đúng là không có tí đàn ông nào mà.” Giang Nguyên đầy miệng ghét bỏ, nhưng tay vẫn ôm chặt tên nhóc kia, đặt lên vai mình.

“Qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta lại mang thêm một con về, có được không?” Tắm sạch mùi thịt nướng trên người, hai người vất quần áo vào trong máy giặt, Cố Thanh Y mặc quần áo ngủ ôm con trai ngồi trên sofa, nghiêng đầu hỏi Giang Nguyên “Qua khoảng thời gian này là em được ở nhà rồi, em sẽ chăm sóc.”

“Có phải hơi vất vả không?” Giang Nguyên khom lưng đứng bên cạnh gãi bụng con mèo, nghe Cố Thanh Y nói vậy, ngẩng đầu hỏi cậu “Em còn phải học nói mà?”

“Không đâu.” Cố Thanh Y lắc đầu “Chỉ sợ sau khi em đi, không biết anh có bận không thôi.”

Giang Nguyên vuốt bụng mèo một trận, lắc lắc đầu, giọng nói hơi cao “Không sao.”

Từ khi anh biết Cố Thanh Y đang chuẩn bị một lần nữa để đi du học, liền ôm thái độ ủng hộ một trăm phần trăm, không chỉ tham khảo nhà trọ bên Đức, chạy đến nhà sách mua một loạt sách hiếm cho Cố Thanh Y mà còn chỉnh đồng hồ thành múi giờ bên đó cho cậu quen dần. Lúc nhắc tới chuyện này cũng rất vui vẻ, chưa từng nói qua một câu không nỡ rời xa nào.

Nhưng Cố Thanh Y sao mà không biết đây?

Ấn vai Giang Nguyên để anh ngồi hẳn xuống, Cố Thanh Y ôm mèo dựa vào trong ngực anh, đầu gối lên vai anh, tay thì ôm lấy eo anh.

Giang Nguyên gần đây chạy bộ ở phòng tập thể hình tương đối chăm chỉ, cơ bụng săn lại giống như từng khối chocolate. Cố Thanh Y tiện tay sờ sờ, đến khi nghe thấy Giang Nguyên không hài lòng hừ hừ, mới chịu dừng lại.

“Em đi… ít nhất cũng phải hai năm.” Giọng Cố Thanh Y rất nhẹ, giống như phụ huynh vừa mắng xong quay lại dỗ con, trong lời nói có chút sợ to tiếng một chút thì đứa bé sẽ khóc.

“Nhưng lần này đối với em mà nói, không có khó khăn hay đáng lo gì cả.” Nói đến đây, Cố Thanh Y có chút tự tin mỉm cười “Em có kì nghỉ, có nhiều lắm.”

“Không cho em về, học hành tử tế đi.” Giang Nguyên nghiêm mặt, giả bộ nghiêm khắc vỗ người trong lòng một cái, dọa con mèo sợ đến nhảy dựng lên, trốn đến sau lưng ghế, hai chân trước vồ lấy đầu Giang Nguyên, vẻ mặt lo lắng.

“Em không về thì anh nhớ phải qua đó đấy.” Cố Thanh Y ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp khóa chặt lấy Giang Nguyên, cười ngọt như mật “Đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi tàu hỏa đi dạo hết nước Đức, sang nước Pháp, rồi đi nước Anh, đâu đâu cũng phải đi.”

Cả quá trình, Giang Nguyên thật ra lại chỉ chăm chăm nhìn mắt Cố Thanh Y, ngay từ đầu đã chẳng nghe rõ cậu nói gì. Một câu đáp lại cũng phải đợi rất lâu mới đáp, nhưng cũng không đáp thành cái gì.

“…..Ừ…..Ừ?! Được, được, được.” Anh nhìn Cố Thanh Y, nhịn không được ghé đến sát môi cậu “Anh nhất định, nhất định sẽ theo sát em.”

Đất khách, tính là gì!

Không phải chỉ là chuyển từ ngồi xe sang ngồi máy bay sao, anh đây còn thiếu chút ít tiền vé ư?

Nghĩ vậy, Giang Nguyên liền cảm thấy cả người tràn đầy động lực kiếm tiền nuôi gia đình, đi thăm vợ.

Mấy phút sau.

Tầng 28 chung cư trung tâm thành phố A, Trì Uyên đang ôm Tiểu Nhượng cùng nhau chơi game thì bị Thẩm Quyện đập lên ót một cái, thuận tiện tắt đầu đĩa.

“Là Giang Nguyên.” Thẩm Quyện thở dài, tiếp đó ấn điện thoại lên trán Trì Uyên, một ngón tay chỉ Đâu Đâu đang ngồi cào cửa “Đi làm bài tập, hôm nay không làm xong thì con đừng ăn kem nữa.”

Trong nhà có ba đứa trẻ con, Thẩm Quyện nghĩ nghĩ, mỗi ngày đều thấy nhức đầu.

Trì Uyên nghe thấy là Giang Nguyên, mới ném tay chơi điện tử cho Thẩm Quyện, mở ra tin nhắn của Giang Nguyên. “Mẹ ơi, tối thế này rồi mới tìm tôi bàn công việc..”

Hạng mục trang web bán hàng này của Trì Uyên và Giang Nguyên không gặp phải khó khăn gì về kĩ thuật, chỉ cần thời gian là sẽ ổn. Ngược lại, phương diện quan trọng nhất chính là mở rộng và quảng bá.

Tuy nhiên, có Zic, có Giang thị của Giang Nguyên, chuyện này cũng không đến nỗi là chuyện lớn gì.

Cho nên hai người đều ôm tâm trạng bình tĩnh mà làm.

Thế nhưng…. Cái chuyện đột ngột xảy ra này là sao chứ.

Trì Uyên ghé vào trên ban công, vừa uống sữa vừa nói chuyện với Giang Nguyên. Hai người nói nói một lúc liền nói đến ngoài phạm vi công việc từ lúc nào không hay.

“Tình trạng Giang thị gần đây không ổn lắm, cậu có biết không?” Trì Uyên nhàn nhã uống một ngụm sữa “Giám đốc đại diện mới đến sợ trước sợ sau, cứ như một cô tiểu thư ấy.”

Sau khi Giang Nguyên từ chức, Giang thị theo lí, tìm đến một CEO có bằng cấp cao. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cho dù tật xấu trong công ty có bị Giang Nguyên trị cho một trận thì cũng không thể trị được đến tận gốc, nên giờ đây, một người quản lí trẻ tuổi mới đến, không trách được việc không được người coi trọng.

Giang Nguyên chỉnh lí qua tư liệu mấy năm qua, lại cùng mấy người quản lí kia ăn một bữa cơm, cũng tự nhiêu hiểu những người này sẽ không chịu phục tùng chủ mới.

“Nhưng mà, hôm qua hình như tôi thấy cậu.” Trì Uyên hơi nhớ lại, kéo dài giọng “Có điều cậu đi nhanh quá, tôi không kịp gọi.”

“Hả?” Giang Nguyên nghiêng đầu, cố nghĩ xem hôm qua mình đã ở đâu.

“Cậu ở cùng mẹ cậu ấy.” Trì Uyên có chút không chắc lắm “Tôi dẫn hai đứa đi dạo, Đâu Đâu bảo thấy cậu, ở đường dành riêng cho người đi bộ.”

“Chắc là… nhận nhầm người rồi.” Giang Nguyên chau mày, xác định mình còn chưa từng xuất hiện ở gần đó chứ đừng nói đến ở đó với mẹ mình.

“Có lẽ vậy, trẻ con nhìn không rõ lắm.” Trì Uyên gật đầu, cũng không để ý.

Thế nhưng sau khi cúp máy, Giang Nguyên lại rất để tâm chuyện này.

Đường dành riêng cho người đi bộ kia.. hình như Linda đã nói anh từng mua cho mẹ một căn nhà ở đó. Tài sản của cha để lại không nhiều lắm, rất nhiều bất động sản đều bị mẹ cầm cố, kể cả căn nhà cũ của nhà họ Giang mà mẹ anh vốn rất chấp nhất, thì sau khi anh quay về Giang thị, bà cũng không còn thiết tha nữa mà chuyển ra ngoài ở.

Quay điện thoại trên tay một vòng, Giang Nguyên nhìn Cố Thanh Y đang đọc sách trong phòng một chút, kéo cửa ban công, bấm một số điện thoại.

“Tra giúp tôi một chút, xem trong hộ khẩu nhà Liễu Trí có đời sau không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.