Cố Thanh Y run rẩy kéo cửa, chân trần chạy ra ngoài cầu thang, nhưng chỗ Giang Nguyên ngồi đã sớm không còn bóng người.
“Mình đúng là điên rồi…….” Cậu vịn cầu thang ngồi xuống, hít một hơi thật sâu xong mới chậm rãi đứng dậy quay vào nhà.
Lục Triếp ngồi trên sofa kinh ngạc nhìn cậu.
“Tiếp tục đi.” Cố Thanh Y đóng cửa, ngồi xuống ghế đơn bên cạnh Lục Triếp, cầm sách lên bắt đầu so sánh với máy tính. Kinh tế xã hội bao gồm sản xuất, phân phối, trao đổi và tiêu dùng, phân phối và trao đổi chính là liên tục sản xuất…
Cố Thanh Y, anh lạnh!
Cố Thanh Y nhỏ giọng lẩm nhẩm khái niệm, trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ tới viền mắt đỏ ửng của Giang Nguyên ngày hôm qua. Kí ức… Của bốn năm trước sao? Cậu nhìn chằm chằm quyển sách, nhưng đường nhìn như nhòe ra, không kìm được mà nhớ lại đêm sinh nhật Giang Nguyên bốn năm trước.
Lúc ấy hai người sắp tốt nghiệp cao học, cậu được giáo sư đề cử đi Đức đào tạo chuyên sâu, còn công ty của Giang Nguyên thì dần dần đi vào quỹ đạo.
Những trận cãi vã là không thể tránh khỏi. Cố Thanh Y muốn từ bỏ việc học lên tiến sĩ để ở lại thành phố A cùng Giang Nguyên, thế nhưng Giang Nguyên lại dọn đồ chuyển tới công ty sống. Anh nói “Anh không phải là trẻ con, anh rời khỏi em anh vẫn sống được!” Cậu vẫn nhớ rõ bộ dạng gân cổ nghiến răng đóng sầm cửa bỏ đi của Giang Nguyên.
Đương nhiên cũng nhớ rõ âm thanh nức nở khe khẽ ngoài cửa sau khi anh đi.
Cố Thanh Y hiểu Giang Nguyên là vì không muốn cậu từ bỏ tương lai của bản thân nên mới làm như thế. Luận văn tốt nghiệp hè năm ấy của cậu đã được đánh giá cao nhất trong tất cả các luận văn…
Nếu như… Nếu như không có chuyện xảy ra sau đó…
Thôi bỏ đi, chả có gì tên là nếu như hết! Cố Thanh Y tập trung tinh thần lại một lần nữa, hai tay đặt trên bàn phím, sửa lại vài thông tin.
Lục Triếp ngồi cạnh híp mắt nghi ngờ nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.
Lúc quay lại trường học sau mấy ngày nghỉ cuối tuần, Cố Thanh Y không tránh khỏi việc đeo hai quầng mắt đen xì.
Lúc cán bộ môn mang bài tập đến báo cáo, cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp suýt chút nữa là ru cậu ngủ mất.
“Thầy Cố, hôm nay có bốn người không nộp bài.” Hai học sinh nam cao gầy đặt một chồngsách Ngũ Tam(*)xuống bàn “Một người không mang, hai người nghỉ.”
“Ừ.” Cố Thanh Y mở mắt, mỉm cười gật đầu nhận lấy danh sách nhìn lướt qua “Trần Phong và Vương Hải? Hai tên nhóc này hình như không nộp bài tập nửa tháng rồi ấy nhỉ?”
Cố Thanh Y không chắc chắn nên rút danh sách ở giá sách bên cạnh ra xem, quả nhiên thấy tên của hai người kia bị đánh một hàng dấu đỏ to đùng.
“Gì đây?” Cố Thanh Y nhướn mày “Không học? Không thi nữa à?”
“Các cậu đi tập luyện cho đội bóng rổ ạ.” Một học sinh nam trong đó đẩy gọng kính, giải thích với Cố Thanh Y “Đội của trường mình hôm nay sẽ đấu trận chung kết của thành phố.”
Cạnh tranh thể thao cũng là một trong những hạng mục tương đối quan trọng của trường học, thần thoại bóng rổ Khải Hành trăm trận trăm thắng Cố Thanh Y đã từng nghe qua. Cậu gật gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu “Được rồi, bảo hai bạn ấy bao giờ thi đấu xong thì đến tìm thầy, thầy giảng lại bài cho, bài tập trong thời gian này cũng không cần nộp nữa.”
Nếu như đoạt được giải thưởng rồi được tuyển thẳng nhờ năng khiếu thì cũng không phải là một con đường tệ.
“À đúng rồi, thầy ơi, hôm nay thầy có muốn đến xem thi đấu không?” Một học sinh nam sáp đến, nhe răng hỏi “Hay lắm luôn ý ạ!” Trong đoàn đi cổ vũ lần này của lớp bọn họ, giáo viên chủ nhiệm lớn tuổi thì lười không muốn đi, còn các giáo viên khác thì không có hứng thú, cho nên vị trí giáo viên vẫn luôn bị bỏ trống. Lại nói, trong số các giáo viên của bọn họ thì Cố Thanh Y là trẻ nhất, tính tình cũng tốt nhất, à, dĩ nhiên là cũng đẹp trai nhất. Từ trước tới nay, mối quan hệ giữa cậu và học sinh trong lớp luôn luôn hòa nhã thân thiện. Thế cho nên, hai cậu học sinh nam liền bất chấp, gánh trên vai trọng trách nặng nề do học sinh nữ cả lớp nhờ vả, đến mời Cố Thanh Y đi cùng.
Vì nguyên nhân này, bọn họ còn đặc biệt giấu đi bài tập mà hai cậu bạn vận động viên nhỏ của chúng ta phải thức đêm chép lại!!!
“Chiều nay à?” Cố Thanh Y nhận vé bọn họ đưa, suy nghĩ một chút rồi nói “Được thôi.” Cố Thanh Y tính toán một lúc liền vui vẻ nhận lời. Hôm nay cậu không cần đi họp, cả chiều đều nhàn rỗi. Cộng thêm hôm nay Lục Triếp bị cử đi dự giờ ở trường bên cạnh, cậu cũng không cần đi ăn tối hay chào hỏi gì cậu ta, nên có đi cũng không sao.
“Yes!” Hai cậu học sinh đứng sau Cố Thanh Y nhẹ nhàng chạm tay một cái, vẻ mặt cười đến là thuần khiết vô hại. Yeah, cuối cùng bọn họ cũng không cần nghe đám ngốc của trường khác cười nhạo nữa rồi!
Từ khi có danh sách tham gia trận chung kết, hai trường học đã bắt đầu giao lưu với nhau trênTieba và Weibo(hai mạng xã hội của Trung Quốc).
Thế nhưng vào thời điểm Dục Anh công khai huấn luyện viên kiêm người dẫn đội của bên mình, thì phần hảo hữu này liền nháy mắt bị chặt đứt. Dáng người 1m90 to cao, cơ bụng sáu múi, khuôn mặt đẹp đẽ giống hệt siêu sao, lại còn là con nhà giàu mới du học ở nước ngoài về. Nói gì thì nói, chứ đây đích thực là hình tượng điển hình cho một cuốn tiểu thuyết ngôn tình!
Nếu Khải Hành không tìm ra được người có thể so sánh, chẳng phải chưa gì đã thua trước một hiệp? Đây tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ!!
Kết quả, lúc Cố Thanh Y vừa vắt áo khoác lên tay bước vào sân vận động, cậu liền thiếu chút nữa bị tiếng hoan hô làm cho ngã ngửa.
“A?” Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, rồi xác định lại thời gian trên tấm vé một lần nữa.
“Không đi nhầm… Mà nhỉ?” Cậu có chút không chắc mà nhìn đám người đang khởi động làm nóng người trên sân, đi vòng ra một vị trí không khuất tầm nhìn ngồi xuống.
Thế nhưng lúc cậu định ngồi xuống, mấy học sinh nữ lại nhiệt tình gọi “Thầy ơi thầy ơi, ngồi đây đi ạ!”
Nhìn mười mấy học sinh nữ phía trước, không quản là cao thấp mập ốm xấu đẹp, tất cả đều song song quay lại vẫy vẫy mình thực đúng là có chút chấn động. Đặc biệt là khi ánh đèn ở khán đài đối diện loang loáng sáng lên.
Chuyện gì đây? Cậu kéo kéo khóe miệng, có chút hối hận vì sao mình lại đồng ý nhét người vào cái không gian ngập tràn phái nữ khi không có Lục Triếp thế này.
Nhanh nhẹn cười một cái, Cố Thanh Y ôm áo khoác đi thẳng ra phía sau ngồi xuống.
Trận thi đấu rất nhanh liền bắt đầu, đám học sinh nữ vốn vừa cầm điện thoại chụp ảnh vừa gọi cậu đến ngồi giữa bọn họ cũng bị trận đấu trên sân thu hút, hò hét cổ vũ.
Cố Thanh Y khó lắm mới được yên. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bản thân, tựa vào thành ghế xem thi đấu. Dáng người cậu khá cao, cộng thêm thần kinh vận động phát triển, nguyên bản cũng là nhân vật quanh năm lăn lộn trong đội bóng rổ của trường. Thời cấp ba, thiếu chút nữa là cậu bị giới thiệu lên đại học thể dục luôn rồi. Cơ mà chuyện này không may bị Giang Nguyên, lúc ấy đã thi đỗ vào đại học A, nghe được. Anh xông thẳng tới phòng làm việc xé tan hồ sơ của cậu, sau đó kéo cậu về lớp, dọa cho tất cả các giáo viên trong phòng đều thấy kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Thanh Y vô ý nhếch nhếch lên. Cậu hơi cúi đầu, trên mặt tràn đầy dáng cười bất đắc dĩ. Ngũ quan xinh đẹp nhu hòa, cho dù ngồi phía sâu trong góc phòng cũng khiến không ít người chú ý.
Đột nhiên, Cố Thanh Y nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng.
Khải Hành giành được ba điểm, không khí bên khán đài Cố Thanh Y ngồi high đến cực điểm, chẳng ai còn tâm chí đâu mà đi để ý hai người trong góc.
“Ê, cậu là Cố Thanh Y à?” Một thanh niên mặc đồng phục bóng rổ của đội tuyển Dục Anh khều khều lưng ghế của cậu chào hỏi.
Cố Thanh Y gật đầu, khẽ tránh sang một bên, ôn hòa đáp lại “Ừ.”
“À, tôi là giáo viên thể dục La Hi của Dục Anh, lần đầu gặp mặt.” Người thanh niên nở một nụ cười thật tươi, ngồi xuống vịn lên lưng ghế của Cố Thanh Y, tựa như rất thân thiết nói “Cậu có thể cho tôi số điện thoại, Wechat, Facebook, hay bất kì cách nào có thể liên lạc với cậu được không?” Lúc cậu ta cười, để lộ ra cái răng khểnh, trông vô cùng rạng rỡ, cả người tựa như một vật vô hại.
“Tôi…” Cố Thanh Y nhún nhún vai, cố gắng nghĩ xem làm sao để có thể từ chối một cách nhã nhặn nhất.
“Ê, có người bên khán đài bên kia tìm cậu đấy.” Một cánh tay từ phía sau yên lặng đặt lên vai La Hi.
La Hi bị dọa, “A” một tiếng quay đầu lại, hai tay vẫn tỳ vào thành ghế phía trước. Cậu ta nhìn gương mặt lạnh lùng của người kia, cả người ngốc ra.
“À… Ừ.” La Hi nhìn xung quanh, có cảm giác hình như đúng là thế thật. Cậu ta không thể làm gì khác ngoài đứng dậy rời đi “Thầy Cố, lát tôi lại tới tìm cậu nhé!”
Nói xong thì nhảy xuống chạy sang khán đài bên kia.
Cố Thanh Y bất đắc dĩ ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng lời ra đến bên miệng lại biến thành tiếng thở dài “…Giang Nguyên!”
“Nếu anh không đến, có phải em sẽ cho cậu ta số điện thoại của em không?” Giang Nguyên mặc áo khoác dài, cả người đều là khí lạnh, hoàn toàn đối lập với không khí bên trong sân vận động.
Cố Thanh Y không trả lời, chỉ xoay người nhìn ra hướng khác, tiếp tục xem thi đấu.
“Có phải không? Có phải em sẽ cho cậu ta không?” Giang Nguyên đứng sau cậu, có vẻ như không hỏi được đáp án thì sẽ không ngừng lại.
“Phải!”
Chú thích:Sách Ngũ Tam: một loại sách tham khảo của chương trình học Trung Quốc, chắc nó tương tự như mấy loại sách bài tập mà giáo viên hay yêu cầu học sinh mua để làm thêm ở Việt Nam.