Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 52: Chương 52




“Lại tới nữa.” Tề Tư Nguyên có chút bất đắc dĩ nói. Lúc này đây, cậu lại không khẩn trương như vậy. Tuy rằng cậu biết những người này đã không còn là nhân loại nữa nhưng theo tình huống trước mắt mà xem, ít nhất tạm thời vẫn đang ở trong giai đoạn oan có đầu nợ có chủ. Mặc kệ tương lai sẽ phát triển thành cái dạng gì, ít nhất trước mắt uy lực của những người dù đã chết mà còn sống dậy như hoạt tử nhân này thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt lớn.

“Lần này lại là ai?” Tôn Thiến Thiến trốn sau lưng Tề Tư Nguyên, mặc dù cô vẫn sợ hãi nhưng không còn hoảng hốt nữa.

Yến Nam Thụy nhìn phương hướng hai bóng người chạy tới, sau đó mới thản nhiên nói một câu: “Người mà cô quen biết, chính là Cao Phàm. ”

Ba người Tề Tư Nguyên cũng không rời đi, ngược lại dứt khoát chờ tại chỗ. Đếm số người đã tử vong, hiện tại trong trường học cũng không có chỗ nào xem như đặc biệt an toàn.

Cái tên này khiến Tôn Thiến Thiến rùng mình một cái, Cao Phàm là bạn trai của bạn tốt Hoàng Tư Văn, quả thật là người rất quen thuộc nhưng cái chết của Cao Phàm quả thật không có chút quan hệ nào với cô, thậm chí cô còn vì Cao Phàm mà bất bình… cậu ta… không phải đến tìm cô phải không?

“Giúp tôi, mau giúp tôi với!” Lý Văn Đào vừa đến liền nhào về phía Tề Tư Nguyên, Tề Tư Nguyên né tránh không kịp, ngược lại bị hắn nhào tới, dính một thân đầy máu trước ngực.

Lý Văn Đào bị thương sao? Tề Tư Nguyên nhíu mày.

Nếu như cậu nhớ không lầm thì Lý Văn Đào hẳn là cùng Cao Gia Tuấn, Hàn Ái còn có Trình Soái và Vệ Quốc Cường ở cùng một chỗ, hiện giờ làm sao hắn lại đơn độc một mình mà còn bị thương?

Rất nhanh khi Lý Văn Đào vừa mới đến, Cao Phàm cũng đuổi theo. Lúc hắn rơi xuống đất, mặt đã chạm đất trước nên lúc này khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Lý Văn Đào không biết chuyện Yến Nam Thụy phái Cao Phàm đến tòa nhà thực nghiệm cho nên hắn căn bản cũng không nhận ra đó là ai, chỉ nhìn thấy một người huyết nhục mơ hồ đuổi theo mình, nhất thời hồn phi phách tán.

Nhưng ba người còn lại cho dù nhìn không ra khuôn mặt của Cao Phàm cũng có thể đoán ra đó là ai.

“Tại sao các người lại không cứu tôi? Tại sao lại hại tôi? Vì sao lại đóng cửa? Sao các người không để tôi trốn vào trong vậy?”Cao Phàm giơ đôi bàn tay đầy máu, liên tục hét lên với người phía trước: “Tôi rất sợ đó! Sao lại để tôi ra ngoài? Tại sao lại là tôi? ”

Nguyên bản hành động của Cao Phàm còn không có mục tiêu gì đặc thù, nhưng ngay lúc hắn nhìn thấy Yến Nam Thụy, động tác của hắn đột nhiên dừng lại một chút, sau đó, tốc độ của hắn đột nhiên trở nên nhanh chóng, trực tiếp nhào về phía Yến Nam Thụy: “Yến Nam Thụy! Tại sao! Tại sao lại là tôi? Tôi sợ lắm! Sao anh không cứu tôi? Tại sao anh lại làm hại tôi? ”

Lần này mục tiêu dời đi, những người khác có một chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng phản ứng của Yến Nam Thụy lại cực kỳ nhanh chóng, hắn đã sớm lấy ra khẩu súng lục vẫn giấu, không chút do dự bắn một phát súng vào đầu Cao Phàm.

Quả quyết như vậy, ngay cả Tề Tư Nguyên cũng kinh ngạc không thôi.

Cao Phàm sau khi trúng đạn thân thể lắc lư, nhưng cũng không vì vậy mà ngã xuống.

Thừa dịp này, Yến Nam Thụy xoay người bỏ chạy, vừa chạy còn hô một câu: “Xem ra hắn tới tìm tôi, các người đi trước đi, tự tôi có thể ứng phó. ”

Trong một thời gian ngắn, một người một quỷ đuổi theo nhau.

Tề Tư Nguyên thở dài một hơi, nói với Tôn Thiến Thiến và Lý Văn Đào: “Chúng ta mau đi thôi! ”

Sau khi nguy cơ được giải trừ, Lý Văn Đào liền xụi lơ trên mặt đất, cho đến khi Tề Tư Nguyên nói chuyện, hắn lại bỗng nhiên cảnh giác, hắn cảnh giác nhìn thoáng qua Tề Tư Nguyên và Tôn Thiến Thiến.

Bọn họ có hai người mà mình chỉ có một người, Tôn Thiến Thiến còn chưa đạt được điểm tích lũy, mà mình hiện tại lại bị thương…

Tôn Thiến Thiến không chú ý tới sự khác thường của Lý Văn Đào, toàn bộ tâm tư của cô đều đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nhưng Tề Tư Nguyên thì khác, khi ánh mắt Lý Văn Đào đảo qua cậu liền hiểu được Lý Văn Đào đang suy nghĩ cái gì.

Tề Tư Nguyên ngăn không được mà tiếp tục thở dài, sau đó mới nói: “Lý Văn Đào, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện được sao? Bây giờ nếu có thêm người chết, cứ một người chết sẽ sinh ra thêm một con quái vật như vậy! ”

“Bây giờ những người bạn cùng lớp đã chết này thoạt nhìn còn không đáng sợ lắm. Nhưng sau đó thì sao? Hiện tại ——” Tề Tư Nguyên giơ tay lên nhìn đồng hồ của mình: “Còn hơn hai giờ nữa là trò chơi kết thúc. ”

Nghe Tề Tư Nguyên phân tích, Tôn Thiến Thiến lúc này mới có chút hoàn hồn, cô nhìn thoáng qua Lý Văn Đào, cũng nhất thời hiểu rõ suy nghĩ của hắn.

Tôn Thiến Thiến tới bây giờ cũng không nhận ra được điều gì cho tới tối hôm nay, bạn học từng cùng trường ba năm, vậy mà cũng có thể trở nên đáng sợ như thế, vô luận là người còn sống hay là người đã chết.

Lý Văn Đào lúc này mới do dự đứng lên, do dự đi theo phía sau hai người, ánh mắt lóe lên bất định.

Tề Tư Nguyên không thích người như vậy, nhưng hiện tại không có cách nào, trước kia nếu như có khả năng, cậu cũng không ngại trợ giúp người khác. Mà tình huống hiện tại nếu cậu không cứu người, người này rất nhanh sẽ biến thành địch nhân đáng sợ!

“Các người muốn đi đâu?” Lý Văn Đào hỏi.

“Rừng cây nhỏ.” Tề Tư Nguyên bình tĩnh trả lời, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua lầu ba của khu dạy học thứ nhất, nơi đó tạm thời còn không có động tĩnh gì, vô luận là Phương Chi Du hay là Tiếu Mạc Hàng cũng đều không có người xuống.

“Không! Tôi sẽ không đến đó!” Lý Văn Đào cơ hồ là lập tức nhảy dựng lên! Cao Gia Tuấn chính là sau khi đi rừng cây nhỏ cũng không còn trở về! Phải có gì ẩn giấu trong đó! Hắn không có ngu mà đến đó.

Tề Tư Nguyên cũng không miễn cưỡng hắn, suy nghĩ một chút liền đề nghị: “Cũng được, nếu không thì cậu trốn ở quầy bán quà vặt đi, nơi đó chưa có người chết, tạm thời xem như an toàn! ”

“Đúng rồi, vẫn quên hỏi cậu, không phải cậu ở cùng một chỗ với Cao Gia Tuấn sao? Sao bây giờ lại đi một mình?” Tề Tư Nguyên dừng bước, quay đầu hỏi Lý Văn Đào, cũng thuận tiện chờ người trên lầu.

Lý Văn Đào chỉ là suy tư một chút, cũng không cố ý giấu diếm, nhưng hắn bỏ qua kế hoạch từng muốn săn giết Mã Tiểu Lộ, sau đó đem chuyện Cao Gia Tuấn đã mất tích trong rừng cây nhỏ cùng chuyện xảy ra trong phòng học nói một cách đơn giản.

Sau khi nghe được chuyện xảy ra trong phòng học, Tề Tư Nguyên thở dài trong lòng, quả nhiên đã đến bước này, tất cả mọi người đã bắt đầu vứt bỏ nhân tính sao? Như vậy, người giám thị trận này xem như thập phần thành công.

Hai người đang nói chuyện, Tôn Thiến Thiến ở một bên bỗng nhiên chỉ vào hướng thư viện thét chói tai: “Nhìn kìa! Cái gì ở đằng kia vậy? ”

Tề Tư Nguyên theo hướng ngón tay cô nhìn qua, trong đám cháy thư viện, lục tục lắc ra mấy bóng người, nhìn từ xa đen như mực như than, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ.

Những người đó có lẽ là những người đã chết trong thư viện! Tề Tư Nguyên bất đắc dĩ nghĩ, những con “quỷ” này không sợ súng, Yến Nam Thụy đã kiểm chứng qua; những con “quỷ” này cũng không sợ lửa, nhìn mấy vị từ trong lửa đi ra là có thể chứng minh. Ngay cả súng cũng không sợ thì Tề Tư Nguyên càng không dám hy vọng chúng nó sẽ sợ vũ khí lạnh.

Căn cứ vào nội dung của các loại tiểu thuyết và truyền thuyết trước đây, có lẽ bọn họ nên tìm những thứ như tỏi hay đại loại cái gì đó để thử xem?

“Tề… Tề Tư Nguyên, làm sao bây giờ?” Tôn Thiến Thiến nắm chặt góc áo Tề Tư Nguyên: “Tư Văn cũng ở đó, cô ấy nhất định sẽ trách tôi khi cô ấy bị trói, tôi không cứu cô ấy…” đây chính là khúc mắc của cô sau khi nhìn thấy Cao Phàm đuổi theo Yến Nam Thụy.

Tề Tư Nguyên suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy băn khoăn của Tôn Thiến Thiến là có đạo lý, những con quỷ này sau khi trở về tìm kiếm, chưa chắc đã trực tiếp “giết chết” bọn họ.

Thấy tốc độ bọn họ tới cũng không nhanh, Tề Tư Nguyên liền nói với Tôn Thiến Thiến: “Cô và Lý Văn Đào cùng nhau đi đến quầy bán quà vặt mà trốn đi. Thật sự không được thì trở về xem có thể tìm được Tiếu Mạc Hàng hay không, anh ta đối với loại chuyện này khẳng định biết cách xử lý hơn tôi. ”

“Còn cậu thì sao? Không đi với chúng tôi sao? ”

“Tôi sẽ đến rừng cây nhỏ.” Tề Tư Nguyên rất kiên trì với điều này.

Tôn Thiến Thiến cũng không rõ vì sao Tề Tư Nguyên lại phải kiên trì đi vào rừng cây nhỏ, nhưng cô cũng không dám truy vấn quá nhiều, lúc này cũng không phải là thời điểm truy vấn, vì thế đành phải nói một câu: “Vậy cậu cẩn thận một chút, tôi… tôi sẽ đi trước. ”

Tề Tư Nguyên gật đầu.

Lúc Tôn Thiến Thiến rời đi có nhìn Lý Văn Đào, do dự một chút, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn như cũ đi qua đỡ lấy hắn đang có chút mất máu.

Tề Tư Nguyên lần nữa quay đầu lại nhìn khu dạy học thứ nhất vẫn không có động tĩnh gì, rốt cục không chút do dự chạy về phía rừng cây nhỏ. Có lẽ nơi đó sẽ có câu trả lời thực sự mà cậu muốn tìm kiếm.

Hơn nữa, cậu còn phải tranh thủ thời gian tránh mấy con “quỷ” trong thư viện, dù sao Tề Tư Nguyên đã chứng kiến cái chết của bọn họ, ai biết bọn họ có thể vì lý do kỳ quái gì mà truy đuổi mình hay không.

Mà trong rừng cây nhỏ lúc này đang phát sinh một màn quỷ dị.

Mã Nhất Cường cúi cái đầu đầy máu hung hăng nhào về phía Đổng Phi, hắn há miệng, cư nhiên là miệng to như chậu máu cùng răng nanh bén nhọn, phi thường chuẩn xác cắn vào cổ Đổng Phi.

Đổng Phi lại không thấy sợ hãi, ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, hắn vẫn duy trì nụ cười tươi như trước, thậm chí là thập phần thong dong, tùy tiện đưa tay kéo Mã Tiểu Lộ tới, trực tiếp đẩy cô ta vào cái miệng to như chậu máu của Mã Nhất Cường.

Mã Tiểu Lộ bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo ra, kỳ thật cho dù cô ta phòng bị cũng vô dụng, bởi vì thẳng đến giờ khắc này, cô ta mới phát giác ra sức lực của Đổng Phi lớn vô cùng, cô ta không cách nào kháng cự nên bị Đổng Phi đưa đến trước mặt Mã Nhất Cường.

Chậu máu lập tức cắn xuống, chuẩn xác gặm lên cổ Mã Tiểu Lộ, trong nháy mắt đó, nửa cái cổ cũng không còn.

Máu tươi phun ra, lúc Mã Tiểu Lộ ngã xuống đất, còn mang theo ánh mắt khó có thể tin mà trừng Đổng Phi.

Mà Mã Nhất Cường sau khi một kích thành công cũng không dừng lại, ngay sau đó lại công kích Đổng Phi.

Đổng Phi vẫn cười cười, giơ tay về phía Mã Nhất Cường, một đạo bạch quang bay vào thân thể Mã Nhất Cường, trong nháy mắt đó, Mã Nhất Cường lại cứ như vậy đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!

Mã Tiểu Lộ mặc dù đã té xuống đất nhưng vẫn còn một tia hơi thở yếu ớt nên cũng nhìn thấy một màn này, nhưng cô ta đã mất đi cổ họng, giờ phút này lại nói không nên lời.

Đổng Phi nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh Mã Tiểu Lộ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dính máu của cô ta: “Đừng sợ, cô đã quên rồi sao? Cô có một lần miễn trừ trừng phạt nên sẽ không chết, nghỉ ngơi một chút sẽ trở lại nhanh thôi. ”

Khi Đổng Phi nói xong câu cuối cùng, Mã Tiểu Lộ đã hoàn toàn mất đi ý thức.

“A a a a!” đúng lúc này, Cao Gia Tuấn phía sau Đổng Phi bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.

Đổng Phi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ngô Mỹ Lệ vốn bị trói bên cạnh Cao Gia Tuấn vốn mất đi hơi thở đã lâu bỗng nhiên động đậy, cô ta loạng choạng từ trong bùn bò ra. Mà chuyện càng thêm quỷ dị chính là khi còn sống cô ta đã chìm vào trong bùn, mà hiện tại, cô ta đang chậm rãi bò ra khỏi vũng bùn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.