Đổng Phi gật đầu, hắn dùng một ngón tay chống cằm làm bộ suy nghĩ: “Được rồi, cho dù những lời cậu nói đều đúng, tôi là nguyên nhân chính nhưng dựa vào cái gì mà cậu nhận định tôi chính là người giám thị vòng này? Tiếu Mạc Hàng nói với cậu à? Anh ta đã nói với cậu bao nhiêu thông tin về người giám thị?”
Tề Tư Nguyên lắc đầu: “Anh ấy không nói nhiều lắm nên tôi mới cần tìm cậu đến xác nhận một số chuyện. Trong suốt trò chơi, dục vọng giết người của người giám thị kỳ thật cũng không mãnh liệt, nhưng hắn giỏi đùa bỡn lòng người, mỗi một hành động của hắn đều muốn sự tín nhiệm giữa mọi người bị sụp đổ, mất cân bằng tâm lý, hắn giỏi đùa bỡn, hắn hy vọng mọi người sợ hãi, nghi kỵ, mất đi tín nhiệm, tàn sát lẫn nhau. Khoái cảm của hắn được xây dựng trên việc tùy ý thao túng lòng người mà không phải là tàn sát đẫm máu. Kỳ thật từ sớm tôi đã bắt đầu chú ý đến cậu, cậu là người giám thị phù hợp nhất mà tôi nghĩ tới.”
“Bắt đầu từ khi chúng ta gặp nhau ở quầy bán quà vặt à?” Đổng Phi nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. lúc đó, là cậu cố ý dẫn người xử phạt tới phải không? Tôi nhớ rõ, lúc tôi mở cửa cho cậu vào, đột nhiên cửa không đóng được, cuối cùng phải gọi Tiếu Mạc Hàng tới mới được. Mặc dù tôi không biết tính toán ban đầu của cậu là gì nhưng hiển nhiên sau đó cậu đã thay đổi chủ ý. Cho nên cậu đã cung cấp cho chúng tôi một máy khoan điện nhỏ khi cửa nhà kho không thể mở. ”
“Sau đó, Tiếu Mạc Hàng nói với cậu một câu rất kỳ quái mà thái độ của cậu lại giống như lúc xảy ra sự kiện ở hồ nhân tạo năm đó. Tóm lại, có rất nhiều điều kỳ lạ xung quanh cậu làm tôi phải chú ý đến. ”
Đổng Phi vỗ “Bốp bốp bốp bốp” xem như tán thưởng, sau đó mới nói: “Chỉ có cậu là cảm thấy biểu hiện của tôi kỳ quái, những người khác đều sẽ cho đó là đương nhiên. bọn họ chưa từng trải qua sự kiện hồ nhân tạo, trong mắt bọn họ, Đổng Phi vẫn là Đổng Phi năm đó. Cảm thấy sợ hãi đại khái cũng chỉ có bốn người Cao Gia Tuấn nhưng mà bọn họ kỳ thật cũng không dám khẳng định, đến tột cùng lúc trước có phải tôi đã chết hay không. ”
Tề Tư Nguyên gật đầu: “Mẹ của Cao Gia Tuấn từng tìm cậu ở trong hồ nhưng không tìm được thi thể. Tất nhiên không thể tìm thấy vì lúc ấy cậu vẫn còn ở trong nhà tôi. Nhưng sau đó mẹ của hắn nhất định đã đến nhà cậu, Cao Gia Tuấn vẫn như cũ không thể xác nhận cậu có chết hay không, như vậy đồng thời cũng thuyết minh được năm đó cậu nói muốn về nhà, kỳ thật cũng không có trở về. ”
“Có lẽ nói một cách chuẩn xác hơn, không phải là cậu không về nhà mà là không thể trở về. Có lẽ vào thời điểm đó, cậu đã tiến vào trò chơi này khi đang trên đường về. Nếu điều này là đúng thì nó có tỷ lệ rất cao để chứng minh cậu là một người giám thị. ”
Đổng Phi nghe vậy nhướng mày: “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn thông minh như vậy. Nếu thời cấp ba, cậu chuyển trường tới sớm hơn thì có thể tất cả mọi thứ bây giờ sẽ khác?” hắn dường như đột nhiên nghĩ đến vấn đề này và bắt đầu suy nghĩ.
“Phải như thế nào mới có thể chấm dứt đêm nay?” Tề Tư Nguyên cũng không đi theo suy nghĩ của Đổng Phi, cậu hỏi chuyện mình muốn biết nhất.
“Không phải đã phổ biến quy tắc rõ ràng rồi sao?” Đổng Phi ra vẻ kinh ngạc buông tay: “Trò chơi kết thúc vào tám giờ sáng, bất kể còn lại bao nhiêu người trên sân. Nếu cậu muốn kết thúc nhanh hơn thì có thể lựa chọn giết sạch những người khác. Khi chỉ còn lại một người, bất kể thời gian nào, trò chơi cũng sẽ kết thúc. Quy tắc rõ ràng, với sự thông minh của cậu hiển nhiên không thể không hiểu. ”
Tề Tư Nguyên gật đầu: “Giết sạch những người khác bao gồm cả cậu sao? ”
Đổng Phi mỉm cười: “Đúng, bao gồm cả tôi và cả Tiếu Mạc Hàng. ”
Tề Tư Nguyên nhướng mày: “Giữa tôi và Tiếu Mạc Hàng có quan hệ đặc thù nào sao?” kỳ thật cậu đã sớm nhận ra thái độ đặc biệt của Tiếu Mạc Hàng đối với mình, hơn nữa Đổng Phi còn cố ý nhắc tới Tiếu Mạc Hàng mấy lần trước mặt cậu nữa, trong lời nói tựa hồ đều ám chỉ mối quan hệ giữa Tiếu Mạc Hàng và cậu rất không bình thường.
Nhưng Tề Tư Nguyên cẩn thận nhớ lại, trong thời gian ngắn ngủi ở chung với Tiếu Mạc Hàng, giữa bọn họ cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt.
Ai biết được khi Tề Tư Nguyên hỏi như vậy, trên mặt Đổng Phi lập tức lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc, là thật sự kinh ngạc, không có cố tình giả tạo.
Nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chớp mắt đã lập tức ôm bụng cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập hương vị trào phúng: “Ha ha ha ha ha… cười chết mất, thì ra Tiếu Mạc Hàng vẫn luôn yêu đơn phương, đối phương căn bản còn không biết tình yêu của hắn! Ha ha ha…” cười cười, khóe mắt hắn bỗng nhiên có chất lỏng tràn ra, nhưng tiếng cười vẫn không ức chế được: “Thật sự quá ngu xuẩn… tình yêu của hắn như thiêu thân lao vào lửa… ngu quá đi… Tiếu Mạc Hàng cư nhiên là cái dạng này…”
Lúc trước vô luận Tề Tư Nguyên cùng Đổng Phi tán gẫu cái gì, cho dù là sinh tử đều thập phần bình tĩnh thong dong. Nhưng hôm nay, khi nghe thấy Đổng Phi cười nhạo Tiếu Mạc Hàng như thế, không hiểu sao trong lòng cậu có cảm giác không thoải mái, vì thế nhịn không được phản bác: “Anh ấy không phải thiêu thân và tôi cũng không phải là lửa! ”
Thẳng đến khi nói xong, Tề Tư Nguyên mới phản ứng lại, nguyên văn của Đổng Phi là “tình yêu như thiêu thân lao vào lửa”, khoan đã, hắn có nói lộn không, cái gì mà tình yêu ở đây??? Cậu lập tức ngu người luôn!. Ngôn Tình Hài
Tại sao lại là – tình yêu?
Tiếng cười của Đổng Phi bởi vì Tề Tư Nguyên phản bác mà dừng lại, hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó trong lòng bỗng nhiên cảm giác trống rỗng.
Nhìn thấy Tề Tư Nguyên hiện tại, Đổng Phi lúc này mới bỗng nhiên nhớ lại cảm giác mình từng thích một người, đã từng, người mà hắn thích ở trong mắt hắn, cũng từng giống như mặt trời ấm áp cùng chói mắt, hắn cũng từng toàn tâm toàn ý hâm mộ, mà hôm nay…
Đổng Phi quay đầu lại nhìn người đang ở trong vũng bùn —— bất quá hiện tại chỉ là một bãi bùn lầy ghê tởm!
Hắn từng đố kỵ Tề Tư Nguyên, hiện giờ vẫn vậy.
“Thật là, Tề Tư Nguyên. Cho dù đã trôi qua mười năm mà cậu vẫn còn may mắn như vậy? Rõ ràng tất cả mọi người đều không khác nhau.” Đổng Phi không phục nói.
Nào biết Tề Tư Nguyên lại lập tức lắc đầu phản bác: “Tôi không may mắn, hơn nữa giữa người và người làm sao mà giống nhau được.” cậu nói với giọng nghiêm túc, vẫn là loại thần thái “tôi nói đúng, mọi người vốn là không giống nhau, không tiếp nhận phản bác”, thấy vậy trong lòng Đổng Phi vừa mới dâng lên ác niệm với cậu bỗng nhiên lại biến mất.
Tề Tư Nguyên là người… đôi khi thực sự khó mà có thể đánh giá được. Từ thời học sinh, cậu ta đã nổi tiếng là mặt đơ, không nhiệt tình với tất cả mọi người, mỗi ngày đều như sống trong thế giới riêng, rất khó để giao tiếp, dường như thờ ơ với bất cứ điều gì. Thậm chí khi ở trong thư viện còn có thể nói với mọi người một cách hợp tình hợp lý “mấy người liên quan gì đến tui”.
Nhưng mà trên thực tế, cậu ta lại ở trong mưa lớn, dành một giờ đem hắn từ trong vũng bùn từng chút từng chút kéo ra. Cậu ta sẽ đem toàn bộ số tiền tiết kiệm không nhiều của mình đưa cho hắn để hắn có tiền đi xe về nhà, cho dù số tiền đó là cậu lợi dụng thời gian ngoại khóa không nhiều lắm từng chút từng chút kiếm được, cậu ta chẳng sợ chính mình sẽ có một đoạn thời gian rất dài có thể ăn không đủ no.
Lúc ở quầy bán quà vặt, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng khi hắn nói với cậu “cứu tôi với”, cậu ta vẫn vươn tay ra.
Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, chính Đổng Phi cũng sớm đã hoàn toàn thay đổi, những người khác cũng vậy, không nghĩ tới người duy nhất không thay đổi vẫn là Tề Tư Nguyên. Tuy cậu ta luôn nói “liên quan gì đến tôi” nhưng ở thời điểm mấu chốt, người muốn cứu người nhất vẫn là cậu ta.
“Quên đi.” Đổng Phi phất tay, có chút nhụt chí: “Cậu đi đi, đi tìm Tiếu Mạc Hàng, chỉ cần cậu ở cùng một chỗ với hắn, nhất định sẽ không có việc gì. Tôi có thể đảm bảo cho các người an toàn chờ đến tám giờ sáng.” đây xem như là hoàn toàn thừa nhận mình chính là người giám thị.
Nhưng cậu lại không rời đi, có chút cố chấp hỏi: “Cậu có thể dừng lại được không? Cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người sẽ chết.” bây giờ “người” trên sân đã càng ngày càng ít mà “quỷ” càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy …
“Bọn họ không nên chết sao?” Đổng Phi hỏi ngược lại.
Tề Tư Nguyên trầm mặc một hồi mới thở dài nói:“Oan có đầu nợ có chủ.” cậu không có cách nào giải vây cho Cao gia tuấn, hắn ta chính là nhân chứng và là chủ mưu của sự kiện năm đó. Nếu như đêm đó, không phải cậu phát hiện khác thường thì Đổng Phi đã chết.
Hơn nữa, người nhà Cao Gia Tuấn vẫn như cũ có thể che dấu chân tướng sự thật, hắn vẫn có thể an nhàn thoải mái kê cao gối mà ngủ. Mà Đổng Phi có khả năng sẽ mang theo oan khuất cùng sợ hãi, vĩnh viễn bị chôn vùi trong hồ nhân tạo.
Nhưng còn những người khác thì sao?
“Được.” Đổng Phi gật đầu, cảm xúc của hắn ngược lại cũng không có thập phần kích động nhưng rốt cục thu hồi nụ cười từ sau lúc ở thư viện vẫn treo trên mặt: “Vậy chúng ta cẩn thận tính toán cái gì là oan có đầu nợ có chủ. ”
Đổng Phi nói xong dựng ngón trỏ của mình lên khoa tay múa chân mà đếm: “Cao Gia Tuấn, Từ Hiểu Nghị, Hàn Ái, Lý Văn Đào đều là những người đã động thủ đêm đó, bọn họ không vô tội, không cần tôi phải nói nữa đúng không? ”
Hắn hỏi cậu nhưng cậu lại trầm mặc.
Đổng Phi không để ý thái độ của Tề Tư Nguyên, tiếp tục vươn ngón tay thứ hai nói: “Đêm đó Tần Hải cũng chứng kiến toàn bộ quá trình Cao Gia Tuấn chôn tôi, hắn không chỉ không có lựa chọn đưa tay ra cứu mà lại thay Cao Gia Tuấn giữ bí mật. Chuyện này, ngày hôm sau hắn đã vụng trộm nói cho Trương Hướng Vinh, hai người bọn họ đều lựa chọn im lặng, cho dù lúc trước bọn họ thật sự cho rằng tôi đã chết ở trong hồ nhân tạo thì cũng không muốn nói ra chân tướng với những người khác khi trường học thông báo tôi chuyển trường. Thấy chết không cứu, thay hung thủ che dấu chân tướng, bọn họ không vô tội chứ? ”
“Vệ Quốc Cường, Lý Bân, bọn họ là bạn cùng phòng với tôi, ngày cậu thả tôi ra khỏi thùng rác, chính là bọn họ vô duyên vô cớ nhét tôi vào. Nhiệt độ đêm đó dưới 10 độ, tôi chỉ mặc một chiếc áo thun. Trong thời gian dài ở chung, những chuyện như thế này bọn họ không biết đã làm bao nhiêu lần. Họ có vô tội không? ”
“Nói đến giáo viên chủ nhiệm thân yêu của chúng ta, cô Ngô Mỹ Lệ.” đến lúc này, cảm xúc của Đổng Phi mới dần dần trở nên kích động hơn: “Cậu nói tôi chưa từng tự cứu mình, tôi thật sự không có sao? Tôi cũng đã cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ giáo viên nhưng khi tôi đứng bên ngoài văn phòng của Ngô Mỹ Lệ, tất cả những gì tôi nghe thấy đều là những lời chán ghét. Cô ta nói với một giáo viên khác rằng cô ta chưa bao giờ thấy một học sinh nào ghê tởm như vậy trong số các học sinh mà cô ta từng gặp. Cô ta chế giễu tôi xuất thân từ nông thôn, trên người luôn mang theo mùi phân lợn, cô ta nói đầu óc tôi không tốt, kéo điểm trung bình của cả lớp. Cô ta cũng nói sớm muộn gì cô ta cũng phải để tôi cút đi để tránh kéo cả lớp lùi lại, nhìn thấy phiền lòng. Cô ta biết rõ bạn học trong lớp đang bắt nạt tôi nhưng lựa chọn dung túng, làm như không thấy, thậm chí âm thầm xúi giục bạn học bắt nạt tôi chỉ vì muốn đuổi tôi đi. Cô ta có vô tội không?”Chanh: mọi người nghĩ sao sau khi đọc chương này ●︿●