Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 3: Chương 3: Đêm kinh hoàng trong vườn trường






EDIT: CHANHH

Chương 3 Đêm kinh hoàng trong vườn trường

""Ai!"

Đại Từ khẽ quát một tiếng, hướng về phía đó từ từ đi tới, thần kinh hắn ta đã đến cực hạn...

"Ai đang ở đó!"

Đại Từ quát to một tiếng, một đường đi tới, thần kinh hắn tựa hồ đã đến cực hạn, một tiếng này như là cho chính mình thêm can đảm, lại như là tới cực hạn lúc sau gào rống.

Cùng thanh âm Đại Từ phát ra, còn có thập tự cung tên trong tay hắn đã giương lên, mũi tên mạnh mẽ bay "Vèo" phá không hướng về phía hắc ảnh.

"Đại Từ!" Cao Gia Tuấn khẽ quát, bởi vì Đại Từ quá mức kích động mà phẫn nộ.

"Aaa, đau quá!"

Hắc ảnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, đó là thanh âm của một nữ nhân, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nàng ta loạng choạng đi về phía trước một lúc, sau cùng trên mặt đất truyền đến thanh âm ngã xuống.

Cao Gia Tuấn nhíu mày, lần này mọi người đều minh bạch, làm người ta bị thương rồi. Tề Tư Nguyên trước tiên nhìn về phía Cao Gia Tuấn, cậu muốn xem Cao Gia Tuấn sẽ đưa ra quyết định gì.

Chính là Cao Gia Tuấn lại do dự, bộ dáng cũng không muốn tiến lên xem xét.

"Cứu tôi, cứu tôi với......" Hắc ảnh bị mũi tên Đại Từ bắn trúng phát ra thanh âm cầu cứu, xác thật là một nữ nhân trẻ tuổi.

Bốn người nhóm Cao Gia Tuấn vẫn như cũ không có ý tứ muốn tiến lên, lúc này Tiếu Mạc Hàng lại cười nói:

"Không đi xem sao? Hẳn cũng là đồng học, không biết cô ấy bị thương như thế nào rồi."

Y nhưng không quên, Cao Gia Tuấn lúc trước nói qua hắn muốn tập hợp các bạn học cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tề Tư Nguyên nghe vậy, dưới đáy lòng cười khẽ một tiếng, tức thì liền minh bạch dụng ý của Tiếu Mạc Hàng. Cho nên cậu cũng nhìn Cao Gia Tuấn, bộ dáng chờ hắn quyết định.

Cao Gia Tuấn tựa hồ nhớ tới chính mình đã từng nói qua như vậy, hắn có chút run rẩy, nhưng là rốt cuộc cũng dẫn đầu đi về phía nữ nhân bị thương.

Ba người bên cạnh hắn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo.

"Cứu tôi, nơi này có quái vật, hãy cứu tôi với......" Nữ nhân vẫn luôn khóc thút thít, hướng tới mọi người vươn tay cầu giúp đỡ.

Đợi bọn họ đến gần, dần dần thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia. Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vài lần tựa hồ muốn đứng dậy rồi lại ngã trở về, trên mặt trên cổ đều dính vết máu. Tay trái cô nàng cố gắng che lại vết thương trên đùi nhưng cũng không ngăn được máu tươi đang từ khe hở ngón tay không ngừng chảy ra.

"Lâm...... San San?" Người đầu tiên nhận ra nữ nhân bị thương là Hàn Ái vẫn luôn tránh ở phía sau Lý Văn Đào, rốt cuộc nữ sinh cùng nhau nhận thức rõ hơn.

"Hàn Ái? Là cậu sao, cậu mau mau giúp tớ với, tớ bị thương rồi, nơi này có quái vật, Hàn Ái cậu mau cứu tớ......" Lâm San San như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bò về phía Hàn Ái.

Có lẽ vì lúc này bộ dáng Lâm San San người đầy máu bò trên mặt đất quá mức khủng bố, Hàn Ái không chỉ không có tiến lên mà ngược lại sợ tới mức liên tục lui về phía sau, thét chói tai:

"Tránh ra, cô tránh ra, đừng tới đây!"

Cao Gia Tuấn tựa hồ cũng không nhịn được, lui một bước nhưng ngay sau đó lại nhớ tới điều gì, nhịn xuống đứng bất động tại chỗ, biểu tình trở nên do dự.

Tiếu Mạc Hàng không do dự dẫn đầu đi qua, phản ứng của những người khác tựa hồ đối với y không ảnh hưởng gì, anh ta đỡ lấy Lâm San San, sau đó xem xét miệng vết thương nói với giọng ôn hòa:

"Không có việc gì, đừng sợ, quái vật tạm thời sẽ không xuất hiện, để tôi xem vết thương của cô."

Lâm San San lập tức nắm lấy tay Tiếu Mạc Hàng, như bắt được một tia hy vọng cuối cùng, như thế nào cũng không chịu buông tay. Tiếu Mạc Hàng muốn xem miệng vết thương, cô ta cũng không nói gì, cũng không hề có bộ dạng cảnh giác.

Tề Tư Nguyên nhìn nhìn vết máu trên cổ Lâm San San, lại nhìn Tiếu Mạc Hàng, trầm mặc không lên tiếng. Thẳng đến Tiếu Mạc Hàng xem xét xong miệng vết thương lại chỉ vào mũi tên cắm trên đùi Lâm San San, ngẩng đầu nói:

"Còn tốt, không thương tổn đến động mạch chỉ là hiện tại không có điều kiện, mũi tên tạm thời vô pháp gỡ xuống, chỉ có thể trước tiên băng bó cho cô."

Anh ngừng một chút, lại nói:

"Tư Nguyên, cậu lại đây giúp tôi."

"Tư Nguyên" hai chữ ấy anh ta kêu đến cực kỳ thuận miệng, phảng phất như lão bằng hữu nhiều năm. Kêu đến Tề Tư Nguyên sửng sốt nhưng chung quy không nói gì, tiến lên hỗ trợ.

Tề Tư Nguyên dựa theo hướng dẫn của Tiếu Mạc Hàng, xé ống quần Lâm San San đem miệng vết thương băng bó lại. Bọn họ hiện tại có thể làm cũng chỉ là cầm máu, mũi tên cũng chưa dám gỡ xuống.

Đợi một hồi, Cao Gia Tuấn có chút không kiên nhẫn, mấy người trước mặt trong bóng tối tại rừng cây nhỏ này thập phần an tĩnh, làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy có vài phần quái dị, không khỏi liền có chút bực bội.

"Có ổn không?" Trong giọng nói Cao Gia Tuấn có chút không kiên nhẫn.

"Tốt." Tiếu Mạc Hàng đem Lâm San San nâng lên, nói.

"Kia chạy nhanh đi thôi, Đại Từ." Cao Gia Tuấn không chờ nổi mà nói, sau đó nghiêng đầu ý bảo Đại Từ mở đường, bốn người bọn họ dẫn đầu đi vào đệ nhị khu dạy học.

Lâm San San nắm chặt tay Tiếu Mạc Hàng, thân thể dựa hẳn trên người cậu ta, sống chết không chịu buông tay như thể sợ hắn bỏ cô lại.

Cũng may Tiếu Mạc Hàng tựa hồ cũng không có ý tứ muốn bỏ rơi Lâm San San, nâng nàng đi theo phía sau bốn người Cao Gia Tuấn, hướng về đệ nhị khu dạy học. Chỉ là thời điểm anh ta đứng dậy, cấp Lâm San San băng bó xong quay đầu lại liền vọt về phía sau Tề Tư Nguyên cười cười, sau đó mới rời đi.

Thời điểm Tề Tư Nguyên đứng lên liền tự giác mà đi cuối cùng. Cậu cảm thấy nụ cười vừa rồi của Tiếu Mạc Hàng, tựa hồ mang theo thâm ý.

Lúc trước chế tài giả truy đuổi, một màn kia trên sân thể dục phát sinh tuy rằng có chút xa, người khác nhìn rõ hay không cậu không biết nhưng Tề Tư Nguyên lại nhìn thấy rõ ràng. Hai nữ nhân cùng nhau chạy vội, một nữ nhân khác đem Ngô Tuyên Mỹ đẩy về phía quái vật, ở thời khắc mấu chốt hy sinh đồng bạn bảo toàn chính mình.

Khi đó căn bản thấy không rõ dung mạo hai nữ nhân. Người tử vong là Ngô Tuyên Mỹ, cậu thông qua di động xem tin nhắn biết đến. Như vậy một người khác hy sinh đồng bạn mà chạy thoát đuổi giết là ai?

Vừa rồi Đại Từ bắn Lâm San San làm cô ta bị thương, vết thương nằm trên đùi nhưng trên cổ cùng trên mặt cô ta vết máu là vì sao mà có? Có thể vẩy ra hình dạng vết máu như vậy càng như là bị phun đến trên người mới có.

Bởi vậy có một số việc, không cần nói cũng biết.

Mà Tiếu Mạc Hàng bên kia, thoạt nhìn như một người tốt. Nhưng Tề Tư Nguyên phát hiện, cho dù cậu nhìn xuyên đồng tử anh ta, cảm thấy chính mình cũng nhìn không thấu, thậm chí không thể cảm nhận được một chút cảm xúc biến hóa nào của người này. Tiếu Mạc Hàng rõ là một người cao thâm khó đoán.

Còn có Cao Gia Tuấn, hành vi nhưng không giống như lời hắn đã nói "Đại công vô tư". Càng không giống như là có thể lãnh đạo "Mọi người nỗ lực cùng nhau sống sót"!

Đoàn người mỗi kẻ đều mang ý riêng. Đối với đám người ngày xưa cùng trường này, Tề Tư Nguyên một chút cũng không nhìn thấu lại càng không dám thiếu cảnh giác.

Chờ Tề Tư Nguyên đuổi theo thời điểm, vài người đã muốn chạy tới phòng học thứ nhất ở đệ nhị khu dạy học lầu một phía bắc. Trên của phòng học viết "Cao tam ( 1) ban".

Nhân loại có một đặc điểm, bọn họ thích hoàn cảnh quen thuộc có thể mang đến cảm giác an toàn, cho nên vừa đến đệ nhị khu dạy học mọi người liền tự động lựa chọn lớp đã từng học.

Tề Tư Nguyên thời điểm đến nơi, mấy người Cao Gia Tuấn toàn bộ đều dừng lại trước cửa phòng học, hiển nhiên trong phòng học đã có người ở đó, bọn họ cùng người bên trong giằng co.

"Cút! Nếu không đừng trách tôi động thủ!" Bên trong một nam nhân nổi giận nói, thanh âm có chút ngang ngược.

"Tần Hải, cậu đừng không nói đạo lý, chuyện đêm nay quá quỷ dị ly kỳ, biện pháp tốt nhất chính là chúng ta liên hợp lại cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Đừng làm sự tình thêm phức tạp, đem con dao trong tay cậu buông xuống đi." Đây là Cao Gia Tuấn thanh âm.

"Ha hả, lớp trưởng đại nhân, cậu cho rằng bây giờ vẫn còn là thời điểm bảy tám năm trước lúc cậu còn làm lớp trưởng hay sao? Lão tử dựa vào cái gì phải nghe lời? Nơi này chúng tôi tới trước, các người tốt nhất lập tức cút đi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí, lão tử mấy năm nay cũng không phải không luyện tập gân cốt!" Bên trong Tần Hải nói.

Tề Tư Nguyên lúc này rốt cuộc cũng tới bên ngoài cửa nhưng không có chen vào, liền ở bên ngoài phòng học quan sát tình hình.

Cùng Cao Gia Tuấn giằng co chính là một nam nhân thân hình phi thường cao lớn, Tề Tư Nguyên nhớ rõ hắn là Tần Hải- uỷ viên thể dục. Thời kỳ học sinh hắn còn có chút dáng điệu thơ ngây, người cao to tứ chi phát triển, thuộc loại đầu óc đơn giản. Cùng các bạn học ở chung không tồi, chỉ là loại người này Tề Tư Nguyên không thích nhất nên chưa từng nói chuyện qua.

Lúc ấy Tần Hải đối với Cao Gia Tuấn vẫn rất cung kính lấy lòng, chỉ là không biết như thế nào bây giờ liền trở thành bộ dạng hung ác đến vậy.

Lại hướng bên trong nhìn, phía sau Tần Hải còn có hai người, trong đó có một nam nhân cùng Tần Hải giống nhau bộ dáng cường tráng cao lớn. Tề Tư Nguyên từ trong đầu, tìm ra tư liệu người này.

Đó là Trương Hướng Vinh, thời kỳ cao trung là bạn bè tốt với Tần Hải. Hai người cùng loại hình, thành tích thường thường, tướng mạo thường thường, trừ cái này ra Tề Tư Nguyên đối với hắn liền không có nhiều ấn tượng. Có thể thấy được hắn từ trước tới giờ không phải dạng người mang đến cảm giác tồn tại.

Lúc này, Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh trong tay đều cầm chủy thủ*, nhưng điều làm người ta không thoải mái nhất không phải vũ khí trong tay bọn họ, mà là trong tay Trương Hướng Vinh đang ôm một nữ nhân quần áo có chút hỗn độn.

*Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.



Nữ nhân vẫn luôn thấp giọng khóc nức nở, tóc rối tung, mặt đầy nước mắt làm cho Tề Tư Nguyên nhất thời không rõ bộ dáng cô ta.

Bất quá với tình trạng trước mắt, đại khái Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh muốn làm chuyện bậy bạ vừa vặn đoàn người Cao Gia Tuấn đi ngang phá hư chuyện "tốt" của bọn họ, cũng làm cho giữa hai đoàn người tràn ngập mùi thuốc súng.

"Được." Cao Gia Tuấn tựa hồ cũng không muốn cùng Tần Hải dây dưa, hắn nhìn Tần Hải biểu tình mang theo vài phần chán ghét:

"Chúng tôi sẽ rời đi nhưng các cậu phải đem Mã Tiểu Lộ thả ra, để cậu ấy đi cùng chúng tôi."

Hắn từ trong miệng kêu Mã Tiểu Lộ, chính là cô gái bị chủy thủ uy hiếp khóc thút thít.

"Cao Gia Tuấn, tôi nói cho cậu biết. Đừng lo chuyện bao đồng!" Tần Hải cả giận nói, hoàn toàn không có ý muốn thả người.

"Mọi người đều là bạn học cùng trường, các cậu vì sao có thể làm ra loại sự tình này? Đem người thả, chúng tôi liền rời đi."

Cao Gia Tuấn tỏ ra chính nghĩa, Tề Tư Nguyên kinh ngạc nhìn hắn nhưng thật ra vì vậy đối với hắn xem trọng thêm hai phần.

Tần Hải nghe vậy lại là "Ha hả a" cười châm biếm, nhìn Cao Gia Tuấn tràn ngập trào phúng:

"Ha ha, nhiều năm trôi qua, lớp trưởng đại nhân của chúng ta vẫn như vậy thích đóng vai người tốt. Ôi cậu cũng xứng nói tình nghĩa bạn học cùng trường? Cao Gia Tuấn, cậu cũng đừng quên......"

Tần Hải còn chưa nói xong, Cao Gia Tuấn bỗng nhiên quát lớn, đánh gãy lời hắn:

"Câm mồm! Tần Hải, cậu muốn chết sao!"

Lúc này đây, ngay cả Tề Tư Nguyên cách xa như vậy, đều cảm nhận được trong ánh mắt Cao Gia Tuấn có sát ý.

- -----------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.