Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 8: Chương 8: Đêm kinh hoàng trong vườn trường




EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 8: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Hai người nhìn nhau, cứu người thật sự có bất ngờ sao? Đây đâu chỉ đơn giản là một cái máy khoan mà là cọng rơm cứu mạng!

Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng đồng thời nhìn người đàn ông phát hiện thứ mà hắn ta đang cầm là một chiếc máy khoan điện nhỏ, lớn hơn súng lục một chút, rõ ràng đó là loại có thể sạc pin được.

  

Hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ cứu người thật sự có bất ngờ?

Tiếu Mạc Hàng vội vàng lấy chiếc máy khoan điện nhỏ từ tay người đàn ông, mũi khoan vẫn còn nguyên vẹn, công tắc khởi động bình thường với trọng tâm ổn định đủ công suất. Trong cuộc chạy trốn chật vật này, thứ này hắn cư nhiên không ném cũng coi như mệnh bọn họ vẫn chưa đến đường cùng.

Tiếu Mạc Hàng ngay lập tức túm lấy người phụ nữ đang chặn cửa và ném ra phía sau, tránh để cô ta cản trở công việc. Cũng không biết anh ta lấy sức lực lớn ở đâu mà tóm một người phụ nữ thật dễ dàng nhẹ nhàng không chút nào giống như cố sức.

  

Nữ nhân xem bộ dáng hai người biết được cứu rồi, lần này cũng không tiếp tục gây ồn ào cũng chưa từng đến cản trở họ.

"Nếu ổ khóa hai bên đối xứng, chỉ cần ổ khóa được khoan ra chúng có thể từ bên này mở cửa."

Tiếu Mạc Hàng một mặt giải thích, một mặt lập tức bắt tay vào làm.

"Oanh ——"

Có một trận đá vụn tung tóe, cửa nhỏ trên mảnh tường bị thổi bay, khói bụi mù mịt khắp nơi.

"Anh phải nhanh lên, tôi đoán không tới một phút nữa nó sẽ vào được."

Tề Tư Nguyên nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa nhắc nhở Tiếu Mạc Hàng.

"Tôi sẽ sớm xong ngay."

Tiếu Mạc Hàng vững vàng nói cũng không nhìn lại.

Vừa dứt lời, cánh cửa bị khóa đã được mở ra.

"Oanh ——"

Có một tiếng động lớn khác ở cửa, bức tường nứt toác đủ để chế tài giả bước vào.

Tiếu Mạc Hàng mở cửa, thay vì là người đầu tiên đi qua đó anh kéo Tề Tư Nguyên, người đang nhìn chằm chằm vào cửa nhỏ nơi chế tài giả đang ra sức phá, trực tiếp kéo cậu qua.

Sau đó, có lẽ vì mũi khoan điện của người đàn ông đã cứu mạng mọi người, anh cũng không bỏ rơi người đàn ông mà nắm lấy cánh tay của người đàn ông và kéo hắn sang phía đối diện.

"Nhanh lên! Cô định làm gì?"

Tề Tư Nguyên vừa đi qua cửa đã kinh hãi hét lên với người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cửa.

Tuy nhiên, đã quá muộn!

Trong nháy mắt như vậy, chế tài giả đã tới trước mặt người phụ nữ, giơ cây côn sắt to trong tay lên cao...

Cảnh tượng trên sân thể dục dường như tái diễn, đối với một người bình thường mà nói như vậy máu tươi luôn không chịu được. Tề Tư Nguyên mở to hai mắt nhìn, hô hấp gần như đình trệ.

"Phanh ——"

Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng cửa sắt. Tiếu Mạc Hàng giành trước một bước đóng cổng sắt trước khi cảnh tượng khủng khiếp kia xảy ra.

Bởi vì khoá cửa đã bị phá hư, Tiếu Mạc Hàng đẩy ngã hàng hóa trong kho ngay lập tức để chặn cửa. Sau đó, anh nắm tay Tề Tư Nguyên nói:

"Đi!"

Trong khi hai người đồng thời chạy về phía trước, tay còn lại của Tiếu Mạc Hàng vẫn đang kéo người đàn ông nhát gan với cái chân bị thương, mặc kệ hắn bị kéo lăn trên mặt đất.

Chạy trốn thời điểm, cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

Kho hàng nhà ăn cũng không lớn lắm, một lát sau ba người đã tới cửa ra, lần này không có khóa, cửa thuận lợi mở ra.

"Đinh!"

Thời điểm ánh đèn mờ ảo trên lối đi bên ngoài chiếu vào mắt ba người, một giọng nói lanh lảnh vang lên, hai người đang chạy rốt cuộc cũng dừng lại.

  

Tề Tư Nguyên lập tức giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: 02:20. Cậu hít một hơi thật sâu, cơ bắp căng thẳng trên toàn thân khẽ thả lỏng, kết thúc rồi!

Vòng trừng phạt thứ hai đã kết thúc! Mặc dù chỉ tạm thời an toàn.

Vừa rồi thật sự là nghìn cân treo sợi tóc!

Tiếu Mạc Hàng cũng trước tiên lấy ra di động của mình.

Hai dòng ký tự lớn trên điện thoại hiển thị rực rỡ:

Đợt trừng phạt thứ hai đã kết thúc!

Xin chúc mừng những chạy trốn giả vẫn còn sống! Cơ hội chiến thắng của bạn đã tăng lên nha!

Bấm vào điện thoại, lật trang, bên trên hiển thị:

Thời gian xử phạt đợt 2: 15 phút

Kết thúc

Chạy trốn giả 005 hào Cao Phàm bị loại

Tổng thời lượng của trò chơi: 150 phút

Thời gian hiện tại: 02: 20 phút

Số người tham gia trò chơi: 22 người

Số người sống sót còn lại: 18 người

Vòng trừng phạt thứ hai đã kết thúc, tiến vào vòng thứ ba của trò chơi. Chúc đại gia may mắn!

Tiếu Mạc Hàng bấm vào điện thoại của mình một lần nữa, mặt sau cư nhiên còn một trang:

Trứng Phục Sinh nhỏ ở cuối:

Chỉ có một người sống sót bị loại trong đợt trừng phạt thứ hai cho thấy mọi người đã trở nên mạnh mẽ hơn, xin chúc mừng!

Vì vậy - vòng thứ ba các quy tắc về thời gian trừng phạt sẽ được nâng cấp, chúc đại gia may mắn!

Lật trang một lần nữa, nó là một trang đếm ngược tương tự như đã thấy ở hiệp thứ hai của trò chơi:

Hiệp thứ ba thời gian trò chơi: 50 phút.

Thời gian hiện tại: 02:05:26

00:49:34 Sau khi hiệp 3 của trò chơi kết thúc, sẽ bước vào chế tài giả thời gian.

Thời gian dành cho chế tài giả ở hiệp 3: 20 phút.

Chúc đại gia chơi game vui vẻ!

Hai thời gian trên trang này vẫn luôn di chuyển xung quanh, một cái tăng nhiều, một cái giảm bớt.

Rõ ràng, Tề Tư Nguyên giống Tiếu Mạc Hàng cũng đọc điện thoại di động sau khi xem đồng hồ.

  

"Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy chế tài giả đến nhà ăn, vẫn có một người hy sinh."

Tề Tư Nguyên nói.

Từ thời điểm chế tài giả đến phá cửa nhà ăn trong vòng năm phút đồng hồ vẫn có một nạn nhân, chính là vị đồng học tên Cao Phàm kia.

May mắn thay khoảng hơn mười phút sau, chế tài giả bị cửa sắt nhà ăn chặn lại, sau đó truy sát bốn người phía mình nên không có nạn nhân nào khác.

Tuy nhiên sau khi não phân tích một vòng, bản thân Tề Tư Nguyên ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn sau khi nói ra điều này!

Đúng rồi! Phản ứng đầu tiên của cậu là cú knock out hiển thị trên điện thoại đã bị giết bởi chế tài giả trước khi bốn người họ bị truy đuổi.

Khi đó bởi vì cậu biết trong cánh cửa phía sau kia, người phụ nữ có thể bị chế tài giả giết chết không phải là Cao Phàm.

Cao Phàm là một bạn học nam trong lớp bọn họ nhưng người phụ nữ ngay sau cánh cửa kia lại là giáo viên chủ nhiệm lớp.

Đúng vậy, trên thực tế Tề Tư Nguyên đã nhận ra cô ấy sớm khi cô ta đột nhập vào cửa, cô ấy là Ngô Mỹ Lệ, giáo viên chủ nhiệm ban nhất.

Ngoại hình, khí chất và quần áo của các bạn cùng lớp có chút thay đổi sau khi trưởng thành nhưng cô không thay đổi nhiều. Tề Tư Nguyên nhận ra trong nháy mắt. Chỉ là trong ấn tượng của cậu, Ngô lão sư khôn khéo giỏi giang, chú trọng dáng vẻ mỗi ngày đều đem chính mình sửa sang. Năm đó khi huấn luyện các bạn trong lớp cũng là một bộ thay một bộ nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy trông có vẻ vội vàng, hưng phấn, ích kỷ và chật vật như đêm nay.

Về phần người đàn ông trên mặt đất, lúc đầu Tề Tư Nguyên cũng không nhận ra hắn ta chỉ là qua từng động tác của hắn mới dần dần nhớ ra.

  

Người đàn ông đó là Đổng Phi, người cao gầy khô khan, trên người luôn có một cỗ khí lực nhút nhát, ánh mắt lúc nào cũng đáng thương khẩn cầu. Dùng các từ thông dụng của Internet hiện nay chính là yếu ớt, bất lực lại đáng thương.

Một người như vậy, tính tình như vậy, đơn giản chỉ là bao cát đi dạo, dường như đang dùng tế bào toàn thân nói với người khác, "Ta rất dễ bắt nạt, các ngươi đều tới bắt nạt ta đi!"

  

Chính vì vậy Tề Tư Nguyên mới có thể nhớ kỹ hắn. Rốt cuộc, không bao lâu sau khi Tề Tư Nguyên chuyển tới, nghe nói hắn chuyển trường từ đó đến nay chưa từng gặp lại. Đây cũng là lý do tại sao lần đầu tiên Tề Tư Nguyên thấy lại không nhận ra hắn ta đêm nay.

Giờ phút này, Đổng Phi vẫn còn sống, ngồi dưới đất phía sau bọn họ. Mà Ngô Mỹ Lệ - họ thực sự không tận mắt chứng kiến cái chết của cô ấy! Nói cách khác...

Đổng Phi lúc này đang ngồi dưới đất thở hồng hộc, ánh mắt có chút mông lung, không nhìn điện thoại, hồn nhiên không biết mọi thứ xung quanh hiển nhiên là chưa giảm bớt nỗi sợ vừa nhặt được mạng sống trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc lúc nãy.

Chân hắn bị thương không đi lại được, một đường bị Tiếu Mạc Hàng tùy ý mà kéo, giờ phút này chật vật bất kham, vết máu trên chân kéo thành vài vết dài trên mặt đất lúc này dưới ánh đèn hành lang mờ ảo hiện ra có vài phần ghê người.

Tề Tư Nguyên nhìn thoáng qua Đổng Phi, lại cùng Tiếu Mạc Hàng nhìn nhau, cả hai người họ đều nhìn ra suy đoán chung trong mắt nhau.

  

Đúng lúc này, một tiếng đập và tiếng cào nhẹ phát ra từ cửa nhà kho đối diện. Loại thanh âm này dường như đặc biệt rõ ràng khi cả ba người đều im lặng chỉ thở dốc, có vẻ phá lệ rõ ràng, làm người ta da đầu tê dại.

Đổng Phi gần như lập tức chấn động tinh thần:

"Kia... là cái gì vậy?"

Hắn sợ hãi run rẩy hỏi.

Tề Tư Nguyên trong lòng hơi kinh hãi, cậu có chút do dự nhìn Tiếu Mạc Hàng. Thực ra theo tình hình lúc đó, Ngô Mỹ Lệ hẳn là dữ nhiều lành ít mới đúng nhưng danh sách người bị đào thải trên điện thoại vừa rồi không có tên cô!

Thời gian của chế tài giả đã trôi qua, chế tài giả ở nhà kho đối diện lẽ ra đã biến mất. Thanh âm vừa rồi... Là của cô ấy sao?

"Tôi đi qua xem."

Tiếu Mạc Hàng nói với vẻ mặt bình thản, đưa tay vỗ nhẹ bụi trên quần áo trong suốt quá trình chạy trốn vừa rồi.

  

"Tôi đi cùng anh."

Tề Tư Nguyên cũng nói, tóm lại vẫn là muốn đi xem một cái mới an tâm.

  

Tiếu Mạc Hàng không phản đối, hai người đi về phía cửa, Đổng Phi đang ngồi dưới đất hét lên "Đừng đi" nhưng họ hoàn toàn không để ý đến.

Khi họ đang chạy trốn cố tình làm đổ rất nhiều hàng hóa, lúc này trở thành chướng ngại vật phải vượt qua, hai người cùng nhau dọn dẹp một lúc rồi mới quay lại cửa.

Sau khi chướng ngại vật được thu dọn, mở cửa chỉ cần đưa tay ra nhưng lúc này hai người nhìn nhau cũng không vội mở cửa.

"Chi a......"

Hai người không có mở cửa mà cửa từ từ tự mở ra, sau đó một tiếng "bang", một bàn tay tái nhợt đột nhiên đưa ra qua khe cửa...

  

Tề Tư Nguyên không khỏi lui về phía sau một bước. Tiếp theo bàn tay là một nửa cơ thể... và sau đó, cả một người hoàn chỉnh bò vào.

  

"Số mệnh thật lớn như vậy cư nhiên chưa chết."

Tiếu Mạc Hàng ở một bên cảm thán một tiếng, trên mặt biểu tình cười như không cười.

Tề Tư Nguyên cảm giác thực nhạy bén, khi Tiếu Mạc Hàng nói chuyện cậu cảm thấy Tiếu Mạc Hàng có vẻ rất không thích người phụ nữ này, nhìn thái độ trước đây của anh ấy đối với các bạn học khác, thậm chí với Lâm San San cũng không như vậy.

Tuy nhiên, xác thực Ngô Mỹ Lệ thật sự chưa chết, hai người cũng coi như bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.

Tiếu Mạc Hàng bắt đầu bày ra thái độ ta là người đứng ngoài cuộc nhưng Tề Tư Nguyên thì không. Cậu bước tới đỡ người phụ nữ đang bò trên mặt đất với khuôn mặt xám như tro:

"Ngô lão sư, cô không bị thương đi?"

Khi Ngô Mỹ Lệ được Tề Tư Nguyên đỡ, cô ấy có vài phần chống cự và giãy giụa, hiển nhiên chưa thoát được nỗi sợ hãi gần như sắp chết vừa rồi.

"Ngô lão sư bình tĩnh đi, con quái vật đi rồi, hiện tại đã an toàn."

Tề Tư Nguyên ý muốn trấn an chỉ là giọng điệu có chút nghiêm túc lạnh lùng, không có lực trấn an.

"Tùy nàng đi! Chúng ta đi thôi."

Tiếu Mạc Hàng bĩu môi nói với Tề Tư Nguyên, rõ ràng là không hài lòng với Ngô Mỹ Lệ.

Tề Tư Nguyên đỡ Ngô Mỹ Lệ đứng vững sau đó gật đầu buông tay ra, quay người rời đi cùng Tiếu Mạc Hàng.

  

Cậu không có nhiều cảm xúc với Ngô Mỹ Lệ hoặc là nói cậu không có quá nhiều tình cảm với các bạn học trong lớp này. Thời gian ở chung quá ngắn vẫn luôn không có điểm giao thoa. Mọi thứ cậu làm đều xuất phát từ nghề nghiệp cùng điểm mấu chốt, chỉ đơn giản vậy thôi.

Đi ra khỏi nhà kho là hành lang dài 5 mét, cuối hành lang là nhà bếp, xa hơn nữa là tiền sảnh của nhà ăn. Hành lang có đèn nhưng hơi mờ, lúc này có thể là sau khi chế tài giả tấn công, mạch điện có chút tiếp xúc kém, ánh đèn mờ mờ ảo ảo.

  

Tiếu Mạc Hàng đi phía trước, nhìn bộ dạng của anh ta dường như chỉ định cùng Tề Tư Nguyên rời đi.

"Đừng...... Đừng bỏ tôi lại......"

Giọng nói Đổng Phi sau lưng họ yếu ớt vang lên đầy khẩn cầu.

Tề Tư Nguyên cho rằng Tiếu Mạc Hàng sẽ không để ý đến hắn ta nhưng bước chân của Tiếu Mạc Hàng không ngờ dừng lại, xoay đầu vẻ mặt có chút kỳ quái mà nói:

"Anh--"

Tiếu Mạc Hàng tựa hồ ở trong đầu tìm tòi từ ngữ:

"Ân... Chúc may mắn!"

Nói xong, Tiếu Mạc Hàng mới một lần nữa kéo tay Tề Tư Nguyên, cả hai cùng nhau nhanh chóng chạy về phía nhà ăn sau bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.