CHƯƠNG 8.1
Bốn phía đều là tường đá chắc chắn,trong địa lao tối như mực chỉ có ánh trăng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào. . . . . .
Diệp Tiểu Sam ngồi trên đống rơm rạ ôm chặc lấy nhi tử,không ngừng lẩm bẩm”Du Nhi đừng sợ,phụ thân ở đây,phụ thân ở đây. . . . . .”
Vân Du nghe thiếu chút nữa bật cười.
Đừng nói đây chỉ là một địa lao bình thường cho dù có là thiên lao tường đồng vách sắt y cũng có thể gọi Phúc Đức lão đầu cứu bọn họ ra ngoài.
Chẳng qua có thể rúc vào trong ngực phụ thân,cảm thụ nhận tình yêu sâu đậm của người đó dành cho mình,Vân Du đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Dứt khoát không nôn nóng ra ngoài,cùng phụ thân thân mật trên mặt đất trong địa lao hẳn rất kích thích .
Bất quá muốn thuyết phục phụ thân xấu hổ chịu nghe theo,xem ra phải dùng chút tâm tư. . . . . .
“Phụ thân. . . . . .”
“Du Nhi,có chuyện gì?”
“Con sợ rằng. . . . . . sợ rằng mình sống không được bao lâu. . . . . .” Vân Du dùng nghẹn ngào nói.
“Không được nói nhảm!” Diệp Tiểu Sam thấp giọng quát lớn.”Phụ thân dù có táng gia bại sản cũng đưa tiền cho bọn họ,tuyệt đối không để Du Nhi bị kết tội.”
Diệp Tiểu Sam đã sớm quyết định,nếu như bán đi tất cả gia sản vẫn không đủ trả nợ,y sẽ bán mình làm nô,tóm lại tuyệt không để tâm can bảo bối của y có chút nguy hiểm.
“Nhưng . . . . . . Nhưng lần này không phải trả tiền là xong,phụ thân không nghe những quan binh kia nói,Tĩnh vương gia rất tức giận có người giả mạo tục danh của hắn,cho nên hắn. . . . . . hắn nhất định sẽ chém đầu ta!”
Diệp Tiểu Sam vừa nghe đến hai chữ “Chém đầu” thiếu chút nữa bất tỉnh!
“Muốn chém thì cứ để bọn họ chém đầu phụ thân! Du Nhi là tâm can bảo bối của phụ thân,phụ thân dù có chết cũng tuyệt không để cho người khác đụng vào một cọng tóc của con!”
“Hu hu. . . . . . Phụ thân. . . . . . con biết người rất yêu con. . . . . . nhưng họa do con gây ra ,sao có thể để người thay con đền mạng?Có thể nơi đây là đêm cuối cùng của con,đáng tiếc con có tâm nguyện đến chết cũng không thực hiện được. . . . . .” Vân Du khóc lã chã,vẻ mặt tiếc nuối vạn phần.
Diệp Tiểu Sam nghe vậy tim cũng muốn vỡ.”Hu hu. . . . . . Du mà,con cứ nói với phụ thân,phụ thân nhất định sẽ nghĩ cách giúp con thực hiện .”
“Có thật không? Phụ thân,người đối với con thật tốt .”
“Phụ thân vì con,chuyện gì cũng nguyện ý làm. . . . . .”
Hai người dưới ánh trăng nhu hòa,thâm tình nhìn nhau.
Mặc dù đang trong địa lao tối đen,trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
“Du Nhi,con nói đi,có tâm nguyện gì cứ việc nói với phụ thân,dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng,ta chết cũng không chối từ!” “Con sao nỡ để phụ thân chết,bất quá chỉ là. . . . . .” Vân Du ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm nói mấy câu.
“Cái gì?” Diệp Tiểu Sam nghe thiếu chút nữa đã hôn mê.
Chuyện mất mặt thế bảo hắn làm sao làm nha?
“Không được. . . . . . Du Nhi,phụ thân thật không được. . . . . .”
“Thôi,con biết mình đã làm khó phụ thân. . . . . . cứ để con chết không nhắm mắt đi!” Vân Du mắt ngấn nước nhìn ngoài cửa sổ,vẻ mặt đau đến không muốn sống.
“Hu hu. . . . . . Du Nhi,con đừng như thế! Phụ thân. . . . . . Phụ thân làm là được. . . . . .”
Nhi tử là máu thịt trong lòng hắn,hắn sao nỡ để y khổ sở,vội vàng làm theo tâm nguyện y,cởi ra quần áo của mình. . . . . .
Diệp Tiểu Sam nửa nằm trên mặt đất,trước mặt nhi tử hắn yêu thưởng,mở rộng ra thân thể của mình!
Hắn vươn ra hai tay,chia ra vuốt ve hai vú của mình. . . . . .
“Hừ ừ. . . . . .” Thường xuyên bị nhi tử mút vú.
Truyền đến khoái cảm kịch liệt,Diệp Tiểu Sam không nhịn được phát ra rên rỉ.
Vân Du kích động nuốt một ngụm nước bọt,hận không được nhào tới đem núm vú từ nhỏ mút đến lớn hung hăng nuốt vào trong bụng!
Nhưng hương diễm còn ở phần sau,y không nên sốt ruột quá.
“Tiếp tục.”
“Du Nhi. . . . . .”
“Tiếp tục!”
Diệp Tiểu Sam nước mắt đã đảo quanh viền mắt,ngượng ngùng vươn ra bàn tay run rẩy không ngừng,cầm cây thịt mềm nhũn bắt đầu khuấy động .
“A a. . . . . . Du Nhi. . . . . . đừng nhìn. . . . . . xin con đừng nhìn. . . . . . Ô ưm. . . . . .” Ở trước mặt nhi tử thủ *** thật sự quá mất thể diện,Diệp Tiểu Sam vừa cố nén khoái cảm vừa nức nở cầu xin .
“Phụ thân *** đãng thế sao con không được nhìn? Chuẩn bị nhanh một chút,con muốn nhìn phụ thân bắn ra! Giống như mỗi con thao người đến chết đi sống lại, đem tất cả tinh thủy bắn ra!”
“Đừng nói nữa! A a —— Du Nhi —— phụ thân muốn. . . . . . muốn. . . . . . A a ——”
Diệp Tiểu Sam nghe nhi tử hình dung hưng phấn gần như phát điên,ngón tay thất khống nhanh chóng dao động!
Máu trong người thoáng cái vọt tới dưới bụng,ngọc hành ngay lập tức run lên,tinh thủy màu trắng dũng mãnh phun vọt ra——
“A a ——”
Diệp Tiểu Sam đạt cao trào thất thần kêu to,không đầy một lát xụi lơ nằm trên mặt đất. . . . . .
Vân Du thấy máu nóng cuồn cuộn,côn thịt như thiết côn nun đỏ vừa nóng lại vừa cứng.
“Phụ thân thật giỏi,tiếp tục.”
Diệp Tiểu Sam nghe được lời nhi tử,không nhịn được khóc lên “Hu hu. . . . . Du Nhi,tha cho phụ thân đi . . . . .”
“Phụ thân không phải nói vì con chuyện gì cũng nguyện ý làm sao? Thì ra phụ thân chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Không! Phụ thân nói thật mà!”
Vì sợ nhi tử cho rằng hắn nói dối Diệp Tiểu Sam cố nén ngượng ngùng đưa tay đi tới giữa hai chân,vươn ra một ngón tay chạm vào cúc huyệt. . . . . .
“A ——” Diệp Tiểu Sam không nhịn được run rẩy,hốc mắt đã ửng đỏ,không có dũng khí tiến thêm một bước.”Hu hu. . . . . . Du Nhi,đúng vào không lọt . . . . . .”
“Phụ thân ngốc quá,bôi chút tinh thủy của người không phải được rồi sao,nhanh lên!”
“Hu hu. . . . . . Du Nhi. . . . . . mất mặt quá . . . . .”
“Nghe lời,nhanh đi!”
Diệp Tiểu Sam cắn chặt răng,bất đắc dĩ đem tinh thủy y vừa bắn ra bôi lên miệng cúc huyệt của mình,đầu ngón tay hơi dùng sức quả nhiên thuận lợi đâm vào ——
“Hừ ừ ——”
“Rất tốt,dùng sức trừu động!”
Ngay khi dục vọng quen thuộc sâu trong cơ thể điên cuồng vọt đến,nhục huyệt đã quen bị nhi tử thao,giờ đây khát khao xoắn chặt ngón tay hắn,nhưng còn kêu gào —— chưa đủ! Chưa đủ!
“Hmm a. . . . . . Du Nhi. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . .”
Diệp Tiểu Sam hai chân mở rộng thêm,khát vọng được mạnh mẽ theo,làm hắn không còn mắt cỡ ở trước mặt nhi tử nhanh đâm vào mông mình.
Vạt áo lỏng lẻo chảy xuống đầu vai lộ ra xương quai xanh mê người,hai đóa hoa anh đào màu hồng điềm đạm đáng yêu vì lạnh mà run rẩy,ngọc hành xinh đẹp phía dưới ***g lộng đứng thẳng,cúc huyệt từng vô số lần cắn nuốt côn thịt của y bị thọc mật dịch chảy ra bốn phía. . . . . .
Hình ảnh *** đãng đến cực điểm,may đã ngủ với nhiều tiên nữ Bách Hoa đại thần cũng thiếu chút nữa phun máu mũi!
“Ô. . . . . . không chịu nổi. . . . . . Du Nhi. . . . . . Du Nhi. . . . . . phụ thân muốn. . . . . . muốn. . . . . .” Diệp Tiểu Sam dưới ánh nhìn nóng bỏng của nhi tử,sâu trong cúc huyệt giống như có ngàn vạn con kiến đang bò,ngứa đến hắn sắp điên rồi!
“Muốn thế nào?” Vân Du mặc dù hận không thể nhào tới thao chết phụ thân y yêu mến,nhưng vì nghe được lời y muốn,vẫn cố nén vọng động!”Lớn tiếng nói ,phụ thân,người muốn gì?”
“Ô. . . . . . Phụ thân muốn con! Phụ thân muốn đại nhục bổng của Du Nhi!”
Vân Du rốt cục như ý nguyện nghe được “lời yêu thương” phụ thân nói,hưng phấn đến độ sắp nổ tung!
“Phụ thân *** đãng,vậy người còn chờ cái gì?” Vân Du móc ra cự bổng cứng rắn của mình.”Tự mình cỡi !”
Mặc dù lần đầu tiên nếm thử loại tư thế này,nhưng nam nhân đã ngứa sắp chết cũng không quản thẹn hay không thẹn bò lên trên người nhi tử ——
Đẩy ra khe mông của mình,Diệp Tiểu Sam đem côn thịt để nóng hổi ngay cúc huyệt của mình,rồi nhanh ngồi xuống!”A a ——”
Khoái cảm phóng thẳng lên não khiến hai người đồng thời thất thanh kêu to!
Nhục kiếm hung mãnh đâm trúng chỗ sâu,Diệp Tiểu Sam thoải mái đến muốn ngất đi,hai tay ôm cổ nhi tử, phát cuồng không ngừng lắc vòng eo của mình,lúc lên lúc xuống dùng huyệt *** phía sau khuấy động đại nhục bổng nam nhân. . . . . .
“A a. . . . . . Du Nhi. . . . . . Du Nhi đại nhục bổng. . . . . . sướng chết phụ thân . . . . . .” Diệp Tiểu Sam bị khoái cảm mất hồn mài mòn lý trí, trong miệng không ngừng nói ra lời *** đãng mà bình thường tuyệt đối không nói.
“Vù vù. . . . . . Phụ thân. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . . Yêu chết hoa cúc phóng đãng của người,cắn chặc thêm một chút!”
“A a —— Du Nhi! Phụ thân còn muốn. . . . . . dùng sức. . . . . dùng sức thao phụ thân,thao chết ta——”
Ba —— ba ——
Trong địa lao tối đen chỉ có thanh âm thân thể đụng nhau,Diệp Tiểu Sam cưỡi trên người nhi tử,hai mắt thất thần,khóe miệng nhỏ xuống từng dòng chỉ bạc,giống như điên cuồng hưởng thụ khoái cảm dục tiên dục tử . . . . . .
“A a —— sướng chết ta! Phụ thân,ta muốn bắn! Ta muốn bắn vào hoa cúc *** đãng của người!”
“A a —— cho ta,Du Nhi,tất cả đều cho ta! Phụ thân muốn điên rồi ——”
Đang lúc hai người kích động như điên,sắp đạt đến cao trào——
Rầm——
Cửa lao đột nhiên bị đá mạnh mà văng ra——
“Tiểu Sam,mau đi với huynh!”
Diệp Tiểu Sam nghe có người gọi mình,quay đầu nhìn,thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ!
Mẹ của ta ơi! Đại ca,đại ca sao lại tới đây?
Xong. . . . . . Bị nhìn thấy. . . . . . Tất cả đều bị nhìn thấy. . . . . .
Nghĩ đến đại nhục bổng nhi tử còn cắm trong thí thí của mình,Diệp Tiểu Sam thật muốn chết tâm.
Bạch Vô Ly thấy thế hai mắt cũng trợn tròn,kinh ngạc nói không ra lời.
Tiểu Sam. . . . . . đã cùng con hắn làm rồi?
Ngược lại Vân Du thấy xú nam nhân y ghét nhất,chẳng những không kinh ngạc còn đắc ý cười gian,đột nhiên nắm chặc vòng eo phụ thân nhấn xuống phía dưới, còn mình đem côn thịt cứng ngắc dùng sức đỉnh đầu ——
“——” Diệp Tiểu Sam bị nhi tử đột nhiên công kích,hai mắt trắng dã phát tiết tại chỗ!
Chất lỏng màu trắng bắn tóe lên bụng dưới hai người. . . . . .
Tràng đạo co giật mút chặt cự bổng của y,Vân Du phát ra tiếng rên rĩ hưng phấn cũng theo phụ thân bắn tinh!
Bạch Vô Ly thấy vậy mặt hồng tai đỏ ở trong lòng thì mắng to cái tên yêu quái sắc đảm ngập trời,dám lấy ân báo oán ngay cả phụ thân mình cũng ăn!
Đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm tính sổ,chờ bọn họ thoát khỏi đại lao này,sau đó làm thịt sắc phôi này cũng không muộn!
“Hu hu. . . . . . Thối Du Nhi!Tại sao con có thể. . . . . .” Diệp Tiểu Sam xấu hổ và giận dữ muốn chết thật muốn đánh nhi tử.
Nghĩ đến đại ca kết bái đang ở cách đây mấy bước,y còn không biết xấu hổ đạt tới cao trào,Diệp Tiểu Sam thật muốn chết quá đi.
“Phụ thân,người còn lộn xộn nữa,nhi tử lại muốn cứng rắn nha.” Vân Du cười xấu xa,ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.Diệp Tiểu Sam bị dọa sợ đến không dám cử động.
Bạch Vô Ly thật sự chịu không được bộ dạng hai người “kéo dài màn ân ái”,lo lắng nói “Các ngươi còn cọ xát cái gì nữa? Đi mau!”
“Có cần ta tiễn các người một đoạn?”
Một giọng nói cực kỳ dễ nghe như tiếng trời đột nhiên phá vỡ bầu trời đêm ——
………….