CHƯƠNG 12: Vĩ thanh
Mặt trời nhô lên cao.
Vạn dặm không mây.
Gió xuân từ từ thổi qua,trên con suối nhỏ của Bạch Mậu trấn trôi tới một đóa hoa cúc màu vàng khổng lồ,bên trong mơ hồ truyền đến tiếng cười nói vui vẻ. . . . .
“Ha ha,phụ thân cuối cùng cũng mập chút ít,sờ thoải mái hơn nhiều!”
Bách hoa đại thần Vân Du công tử thỏa mãn vuốt ve nam tử trần như nhộng nằm trong ngực mình.
“Hừ,Du Nhi đem phụ thân nuôi như Tuyết Cầu,một ngày ăn sáu bữa,không mập mới là lạ!” Diệp Tiểu Sam bất mãn hít đầu mũi.”Ha ha,Tuyết Cầu sao có thể so với phụ thân ? Mông phụ thân co dãn hơn nhiều!”
“Du Nhi!”
Diệp Tiểu Sam giả vờ giận trừng mắt nhìn nhi tử,thật ra trong lòng tràn đầy ngọt ngào xen lẫn cảm động.
Nói lại khi đó hắn hồn phi phách tán,sau đó nhờ Du Nhi phân ra một nửa nội đan cho hắn mới miễn cưỡng thu lại được hồn phách.Sau đó vì ổn định nguyên thần và dương khí của hắn,không tiếc đưa hắn đến”Thiên Bảo tiên sơn” tìm “Cố Nguyên Thạch” .
Nghe Tuyết Cầu nói bảo vệ Thiên Bảo tiên sơn là Ngạo Tiếu Thần Quân từng bị Du Nhi đoạt vị hôn thê,trong lòng oán hận cố ý gây khó khăn cho y,còn bắt y đường đường là Bách Hoa đại thần quỳ trước mặt hắn cầu tình,nếu không sẽ cùng đấu với y đến chết mới thôi!
Du Nhi sợ trì hoãn thời gian cứu trị nguyên thần của phụ thân,không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Ngạo Tiếu Thần Quân !Hành động này chấn động cả Thiên giới,cơ hồ tất cả thần tiên đều chạy tới Thiên Bảo Tiên sơn xem kịch vui.
Tuyết Cầu nói,hôm đó Thiên Hậu nương nương nhìn thiếu chút nữa ngất đi,lên tiếng gọi y đứng dậy mà không thèm để ý bà,hại Thiên hậu nương nương vô cùng thương tâm.
Sau khi giữ được tính mạng hắn,Du Nhi liền đưa hắn hạ phàm trở lại Bạch Mậu sơn,chăm sóc hắn đến bây giờ. . . . . .”Du Nhi,ngoan,nghe lời của phụ thân,trở về thăm di mẫu của con đi,nàng hiện tại nhất định rất nhớ con.”
“Không!Di Mẫu bày hế hãm hại,thiếu chút nữa khiến chúng ta mãi mãi xa cách,ta vĩnh viễn không tha thứ nàng!”
“Du Nhi,không thể như vậy.Thiên Hậu nương nương đã nuôi con từ nhỏ đến lớn,yêu con cưng chìu con,những chuyện người đó làm cũng vì muốn tốt cho con.Mặc dù chuyện này bà ấy làm có hơi quá đáng nhưng không đến nổi con phải đoạn tuyệt quan hệ . Du Nhi mà không tha thứ nàng,phụ thân sẽ rất thương tâm .”
Thấy phụ thân yêu mến khổ sở nhíu chặt chân mày,Vân Du trong lòng mềm nhũn,vội vàng ôm chặt hắn nhẹ giọng an ủi”Được được,ta tha thứ nàng,sau này chúng ta cùng nhau trở về thăm nàng là được.”
“Du Nhi thật tốt !” Diệp Tiểu Sam vui vẻ ôm lấy mặt y hôn lên!
“Chậc chậc,phụ thân không có mặc y phục quả nhiên hào phóng hơn nhiều.”
Diệp Tiểu Sam nghe xấu hổ không thôi,vội la lên “Du Nhi hư quá,còn không mau trả lại y phục cho phụ thân,lỡ như bị người khác thấy thì sao hả?”
Thật ra Vân Du sao có thể để người khác nhìn lén cảnh xuân của phụ thân chứ,trước đó y đã dùng huyễn thân thuật làm tàng hình cả đóa hoa cúc.
Nhưng y thích trêu nhẹo người yêu vì thế xấu xa cười,sỗ sàng nói nhỏ bên tai phụ thân”Sợ bị người khác thấy sao?Vậy lát nữa phụ thân phát tao nhớ nhỏ giọng chút nha. . . . . .”
Diệp Tiểu Sam mặt oành một tiếng,thiếu chút nữa bị thiêu cháy!”Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . .”
“Không sao? Phụ thân nói sẽ không phát tao hay nói sẽ không lớn tiếng gọi?”
“Đều. . . . . . sẽ không!”
“Ai ya,nhất định nhi tử quá lâu chưa ‘ thương yêu’ phụ thân,làm phụ thân quên mất dáng vẻ phóng đãng của mình.” Ngón tay tà ác cùa Vân Du địa kéo ra cự bổng của mình “Phụ thân phóng đãng,còn không mau tới liếm. . . . . . liếm ướt,nhi tử mới có thể thẳng tiến vài cái miệng nhỏ của người,hết lòng ‘ hiếu kính ’người chứ!”
Diệp Tiểu Sam chỉ nhìn côn thịt nhi tử một lần mà xuân tâm nhộn nhạo,cả người mềm yếu,cúc huyệt sâu trong mông tự động phân bố ra xuân thủy.
Hắn như mê mẫn cầm cây thịt cực nóng kia,đem *** dịch từ đỉnh lổ nhỏ rỉ ra liếm sạch sẽ,tiếp theo một đường liếm xuống rốt cuộc hạ ôm trọn âm nang nặng trịch. . . . . .
Vân Du thoải mái khàn giọng gào lên “Phụ thân hút ta!Mau dùng miệng của người hút đại nhục bổng của ta!”
Diệp Tiểu Sam nhìn nhi tử hưng phấn như điên,kích động quên cả thẹn thùng,nghe lời đem côn thịt mang đến cho hắn bao nhiêu vui vẻ hút sâu vào!
“A a a —— khoái chết ta!”
Vân Du cong người lên,nắm chặt lấy tóc phụ thân,bắt đầu thao vào cái miệng nhỏ hắn!
Mặc dù có chút không thích ứng nhưng Diệp Tiểu Sam vẫn cố gắng mở to cổ họng nghênh đón cự bổng của nhi tử—— giống như tiên khí y cũng bị phụ thân hút vào,Vân Du quả thực yêu chết nam nhân phía dưới không nhịn được bắn ra ngoài!”A a —— phụ thân,dùng miệng mút thêm nữa!”
Vân Du bắn tinh thủy bào trong miệng hắn,sau đó rút ra bắn tung tóe trên gương mặt khả ái——
Diệp Tiểu Sam thần hồn điên đảo nuốt dịch thể nhi tử ,cảm thấy cổ họng và mặt hắn đều nóng rực. . . . .
Thấy phụ thân hai mắt ướt át,khóe miệng cùng trên mặt đều là tinh thủy trắng lóa của mình,luồng hơi nóng trong người Vân Du bỗng dưng vọt tới bụng dưới,rồi lập tức dâng lên!
“A! Phụ thân yêu tinh đáng chết này! Nhi tử nhất định chết trên người của phụ thân a!”
Quét xuống dịch thể trên mặt phụ thân bôi lên cúc huyệt cùng với côn thịt của mình,Vân Du hận không được lập tức đâm vào trong thân thể phụ thân,nhưng động tác vẫn kiên nhẫn bôi trơn.
“Hừ ừ. . . . . . Du Nhi. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . . Mau. . . . . . Phụ thân ngứa chết. . . . . . Cho ta. . . . . . Mau cho ta. . . . . . Ta muốn ngươi. . . . . .”
Ngón tay ngọa nguậy trong cúc huyệt khiến sâu trong cúc huyệt Diệp Tiểu Sam quả thực ngứa ngáy khó nhịn.
Vân Du nghe phụ thân rên rĩ ,rốt cuộc không nhịn được nữa đem cự bổng xung huyết đâm thẳng——
“A a a ——”
Khoái cảm mất hồn cuốn lấy toàn bộ trái tim!
Sau khi Vân Du cùng Diệp Tiểu Sam trải qua nhiều lần chia cách,sống chết trước mắt,rốt cục lần nữa hợp lại làm một!
Lệ nóng kích tình không nhịn được chảy xuống,hai người điên cuồng ôm hôn,trao đổi yêu thương vô bờ bến . . . . .
Truyền thuyết về người đốn củi và Cúc Thái Lang vĩnh viễn truyền lưu trong nhân gian. . . . . .