CHƯƠNG 33
Từ trong hôn mê tỉnh lại, bao trùm xung quanh Triệu Kiệt chính là bóng tối, cảm xúc mềm mại dưới thân khiến hắn dễ dàng đoán được vị trí hiện giờ của mình – trên giường.
Nghĩ đến hết thảy mọi việc xảy ra lúc ở bãi đậu xe, phản ứng đầu tiên chính là bắt cóc.
Triệu Kiệt cố gắng ngồi dậy, thế nhưng cơn choáng váng rất nhanh đã bao phủ toàn bộ cảm quan, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc mê.
Đỡ lấy phần đầu đau như búa bổ, Triệu Kiệt bước xuống giường, tựa vào mép giường cẩn thận mò mẫm vách tường bằng phẳng. Cuối cùng đúng như ý nguyện đã tìm được một thứ gồ lên giống như công tắc, hắn ấn xuống cái nút đó, một tiếng ‘Cách’ liền vang lên bên tai, cả gian phòng bừng sáng.
Ánh sắc vàng ấm nóng chiếu rọi mọi ngõ ngách, hiện lên mộtn gian phòng cao rộng.
Triệu Kiệt nhìn khắp gian phòng mấy lượt, kết luận bắt cóc lúc đầu trong lòng đã bị bài trí xa hoa bốn phía phủ định.
Chủ nhân của gian phòng này xem ra không thiếu tiền, đặt biệt là bức danh họa treo trên đầu giường, Triệu Kiệt dám chắc nếu như đem đi cầm thì không ít hơn ba, bốn triệu.
Triệu Kiệt bước tới cửa, trong lòng vẫn còn vài phần hi vọng xoay tay nấm cửa, thế nhưng nó chỉ phát ra hai tiếng ‘Cạch cạch’, đẩy thế nào cũng không mở ra. Hắn hết hi vọng, quay trở lại mép giường.
Nhìn nhìn bốn phía, vốn dĩ đã mất hết hi vọng thì ánh mắt đột nhiên bắt gặp cửa sổ sát đất phía sau, một lần nữa dấy lên cơ hội…
Hắn tiến lên, thử đẩy mạnh mấy cái, đột nhiên phát hiện chốt mở cửa sổ, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ.
Triệu Kiệt dùng lực đẩy cửa sổ mở ra, bên ngoài là ban công, cúi người nhìn xuống thì thấy cách mặt đất hai tầng lầu. Bên dưới là khoảng sân bằng xi-măng, nếu trực tiếp nhảy xuống thì chết chắc là điều không thể nghi ngờ…
Triệu Kiệt thất vọng trở lại giường, sờ sờ tấm chăn bông mềm mại, đột nhiên linh quang xuất hiện.
“Hộc hộc!”
Triệu Kiệt nắm chặt tấm chăn, nhìn khoảng cách từ chỗ của mình đến mặt đất còn không quá một mét, thân thủ khéo léo buông người nhảy xuống, thuận lợi tiếp đất bằng cả hai chân.
Lau lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi này là hậu hoa viên, bốn phía xung quanh đều là tường, so với chiều cao của hắn thì chắc chỉ hơn một cái đầu.
Hắn nhìn quanh một lượt, chờ khi xác định chắc chắn không có người mới rón ra rón rén bước đến sát vách tường.
Độ cao này, hắn không dám chắc có thể nhảy qua hay không…
Trong lúc Triệu Kiệt còn đang do dự xem có nên bỏ qua ý niệm ấy trong đầu, đổi đường khác mà trốn đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Ai ở đó?”
Triệu Kiệt toàn thân căng thẳng, tim cũng muốn vọt ra ngoài, theo phản xạ phóng chạy về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân cùng với vài tiếng quát tháo, thúc ép cước bộ của hắn càng lúc càng nhanh hơn.
‘Đùng!’ một tiếng, từ sau truyền đến một hồi tiếng súng. Triệu Kiệt còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, bắp đùi đã dấy lên cảm giác đau đớn nóng rực. Hắn lập tức mất đi trọng tâm, cả người chật vật ngã sấp xuống đất.
Đau đớn… Bắp đùi truyền đến một cơn co rút, Triệu Kiệt đau đến mức mặt mày tái nhợt, thế nhưng hai tay vẫn chưa từ bỏ hi vọng, vẫn vươn về phía trước, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ phải thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, Triệu Kiệt thở gấp nặng nề, chất lỏng ấm áp nóng hổi cứ không ngừng chảy xuống từ bắp đùi, từng sợi mồ hôi mỏng manh thuận theo gò má gầy gò rơi xuống đất. Hắn cắn môi dưới, dùng toàn lực bò về trước, ngay khi gần như đã thấy được cánh cửa rộng mở thì hết thảy mọi thứ trước mắt đều bị một đôi giày da đen bóng che khuất.
“Chuyện này là sao hả?”
Thanh âm lạnh như băng vừa lạ lẫm rồi lại vừa phá lệ khiến hắn quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Triệu Kiệt trong lòng như thắt lại, nội tâm hiện lên một hình ảnh thân quen…
Không phải y… Toàn thân Triệu Kiệt run rẩy không cách nào khống chế… Bình tĩnh lại… Hắn khẩn trương nghĩ…
Người thiếu niên kia đang ở Mỹ, làm sao có khả năng xuất hiện tại nơi đây?
Tuyệt đối không phải y!
Đầu gối hơi chùn xuống, nam tử trước mắt làm tư thế cúi người để đánh giá nam nhân một thân chật vật đầy bụi đất.
“Đại thúc, ngươi bị thương.”
Chỉ một câu, nghiền nát chuyện Triệu Kiệt không muốn đối mặt nhất trong lòng.
Là y… Triệu Kiệt run rẩy, thầm nghĩ muốn lùi về sau, lại bị một người ôm lấy…
Tiếng bước chân phía sau dừng lại bên cạnh Triệu Kiệt. Chỉ dựa vào ánh nhìn yếu ớt, hắn cũng có thể đoán được đó là một đám nam nhân toàn thân mặc tây trang màu đen. Bọn họ cung kính đứng trước mặt nam tử, cung kính khom lưng chín mươi độ, bộ dạng y hệt mấy vở kịch về xã hội đen trên TV thường chiếu.
“Thần tổng.” Người cầm đầu kính cẩn mở miệng.
Triệu Kiệt co rụt thân thể, run rẩy quay đầu đi, đối diện với ánh mắt u ám của nam tử.
“Gọi bác sĩ.”
Thần Hi nhìn Triệu Kiệt nằm trong ngực mình, lãnh đạm để lại một câu rồi ôm lấy Triệu Kiệt bước xuyên qua đám người mà quay về biệt thự.
“Sao có khả năng…”
Tiến vào gian phòng tràn ngập ánh sáng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hi hiện lên không sót chút nào trong mắt Triệu Kiệt.
Hắn không dám tin, suy yếu phun ra bốn chữ.
“Ngươi gầy, đại thúc.”
Thần Hi ôm người trong ngực bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường, cử chỉ lộ ra vẻ ôn nhu không nói nên lời.
“A, đau!”
Nằm xuống giường khiến miệng vết thương trên bắp đùi bị chèn ép, Triệu Kiệt kêu đau thành tiếng.
“Ngươi không nên chạy trốn.”
Thần Hi kéo một cái ghế đến, đặt bàn chân Triệu Kiệt lên đó, để cho phần bị thương nơi bắp đùi lơ lửng giữa không trung.
“Thần Hi, ngươi tại sao…”
Triệu Kiệt tâm tình phức tạp nhìn người trước mắt, đang muốn đặt câu hỏi thì cảm giác choáng váng đầu óc ập đến, chỉ trong giây lát thần trí đã rơi vào một mảnh hắc ám.