CHƯƠNG 7
Lúc đầu, đại thúc còn đối với lời bảo đảm của Thần Hi bán tín bán nghi. Bất quá ở chung nhà với y mấy ngày, y quả thật cũng không làm ra hành động gì quá phận. Ngoại trừ chuyện mỗi buổi tối y cứ chui vào lòng hắn, hết uy hiếp lại dụ dỗ cho y ngủ chung giường, còn lại những cái khác đều bình thường cả.
“Đại thúc, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Vừa mở cửa bước vào nhà, Thần Hi liền bắt gặp đại thúc đang đứng trước ghế salon mà suy nghĩ điều gì đó đến xuất thần. Một ý niệm bất chợt hiện lên trong đầu, Thần Hi len lén bước ra phía sau đại thúc, ác ý dùng lực đẩy mạnh hắn một cái. Đại thúc không ngờ mình lại bị tập kích, cả người bất ổn ngã xuống ghế salon.
“Thần… Thần Hi, ngươi về rồi!”
Chật vật từ trên ghế salon đứng dậy, nhìn thấy trước mắt là nụ cười của thiên sứ, lão nam nhân chỉ có thể đối với trò đùa nghịch của thiếu niên bất đắc dĩ thở dài.
Giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đại thúc tự nhiên đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra vài nguyên liệu nấu ăn. Sau khi rửa sạch sẽ, hắn bắt bếp lên chuẩn bị bữa ăn cho hai người.
Tay nghề của đại thúc rất khá. Chẳng mấy chốc, ba món thịt một món canh đã hiện ra trên bàn. Đây là ước định của đại thúc cùng Thần Hi. Bởi vì cái gì đại thúc cũng không chịu nói, Thần Hi chỉ có thể dựa theo vẻ ngoài mà phỏng đoán hắn là kẻ thất nghiệp, không có năng lực đóng tiền thuê nhà. Vừa vặn hắn biết làm chuyện nhà, thế là y liền để hắn lo việc tề gia nội trợ thay cho tiền ở trọ.
Ăn xong hai chén cơm, đại thúc vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn. Thấy thế, Thần Hi liền kéo ghế lại ngồi kế bên đại thúc.
“Đại thúc, ăn nhiều một chút đi.”
Không biết đây có tính là một biến tướng khác của quấy rối hay không, thế nhưng mỗi lần Thần Hi cọ cọ vào người đại thúc, y lại dùng hết mọi thủ đoạn mà gắp thêm thức ăn vào chén của hắn.
Đại thúc vẻ mặt ảo não, tuy nhiên trước cái nhìn chăm chú của Thần Hi, hắn vẫn phải cố gắng nuốt hết thức ăn trong chén. Không hiểu vì sao, bộ dáng đó của hắn trong mắt Thần Hi lại khả ái đến mức không nói nên lời.
Thần Hi vẫn nhìn đại thúc chăm chú, rồi bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó, y dựa cả nửa người vào bắp đùi hắn, tựa như một con mèo nhỏ đang tìm kiếm nơi ấm áp mà nằm gọn trong lòng đại thúc.
“Đại thúc…” Thần Hi ngẩng đầu nhìn lên đại thúc phía trên, “Ta hỏi ngươi, đại thúc, nếu hôm đó ta không nhặt được ngươi, ngươi sẽ ra sao?”
Đại thúc dừng động tác, có chút suy nghĩ mà im lặng mấy giây, sau đó mỉm cười như không có việc gì, “Lúc ấy… có lẽ ta sẽ chết chăng?”
Nhìn thiếu niên trong lòng, không hiểu sao đại thúc dường như cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang chậm rãi tích tụ một cơn tức giận…
Thần Hi không nói gì, cúi đầu xuống. Ngay khi đại thúc còn muốn mở miệng hỏi thăm đã thấy y đột nhiên vươn tay, đem toàn bộ phần cơm còn lại nhét vào chén cơm của hắn, sau đó còn đem cả đĩa thức ăn hắn vất vả lắm mới ăn vơi đi phần nào mà chất thành một ngọn núi nhỏ.
Gương mặt đại thúc thoáng chốc hoàn toàn suy sụp…
“Đại thúc, ăn hết toàn bộ cho ta.”
Nói xong, Thần Hi mang theo gương mặt lạnh lùng rời khỏi nhà bếp, lưu lại đại thúc hoàn toàn ngây ngốc nhìn đống thức ăn đã xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mắt.
Cố gắng ăn hết toàn bộ thức ăn trước mắt, đại thúc vẫn không hiểu Thần Hi vì sao mà tức giận. Cảm thấy thanh niên thời nay quả thực tâm tình bất định, đại thúc thu dọn xong bàn ăn, cũng không để tâm mấy chuyện vụn vặt, dự định đi vào phòng tắm tắm rửa sơ qua một chút, sau đó thoải mái ngủ một giấc.