Nhặt Được Đại Thúc

Chương 78: Chương 78: Phiên Ngoại – 11




CHƯƠNG 78: PHIÊN NGOẠI – 11

Tách, tách, tách…

Nam tử nhíu mày, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, lại nhìn đến vết máu trên thân máy, hai bàn tay đã thấm đẫm máu tươi.

Vết thương nơi ***g ngực sớm mất cảm giác từ lâu. Một phát súng này, xem như bồi tội cùng đại thúc.

Lộ ra nụ cười bi thảm, nam nử muốn nhấc tay lên, nhặt lấy chiếc điện thoại nằm lẫn trong vũng máu. Y biết rõ, y cũng mơ hồ nghe được ở đầu dây bên kia, nam nhân lo lắng hét tên y. Thanh âm rất lớn, rất phẫn nộ, thế nhưng không hiểu sao khiến cho y vui vẻ vô cùng.

Niềm vui không thể diễn tả bằng lời, đã bao lâu y chưa có cảm giác thế này? Có lẽ, từ mấy năm trước tổn thương nam nhân, đoạt lấy hết thảy quyền thế, y cũng đồng thời mất đi khái niệm vui vẻ.

Trước khi chết còn có thể trải nghiệm lại một lần… Mặc dù không nỡ, thế nhưng… cũng là đáng giá…

Bất quá, thật sự là… y còn chưa muốn chết… Y còn muốn dùng mọi phương pháp cầu xin sự tha thứ của nam nhân…

Còn muốn nhìn mặt nam nhân, cho dù hận y cũng được.

Y thật sự… rất hối hận!

Hối hận đã tổn thương nam nhân, hối hận năm đó vứt bỏ nam nhân, xoay người rời đi, càng hối hận vì khó khăn lắm nam nhân mới có chút mềm lòng, y lại một súng phá nát hắn.

Nếu như y lưỡng lự thêm một giây, có phải hay không mọi chuyện đều thay đổi?

Điều may mắn duy nhất có lẽ chính là khi y bắn nam nhân, y đã bắn lệch, để nam nhân sống sót.

“Đại thúc…”

Khí tức yếu ớt, nam tử mơ hồ lẩm bẩm hai chữ này.

Y nhớ… rất nhớ… nhớ… vô cùng… Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại điều này. Y có thể trao ra mọi thứ, chỉ cần đổi lấy thêm một lần gặp mặt nam nhân…

Nếu như có thể…

“Đại thúc…”

Chết tiệt! Nam tử nhắm nghiền mắt, lòng tự tôn cao ngạo còn sót lại không cho phép chất lỏng ấm áp từ trên mắt rơi xuống.

Y không khóc! Chết tiệt, y không khóc! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Nam tử nổi giận, ở trong lòng mắng to, ngoài miệng lại ho khan vài tiếng, thân thể lạnh như băng nhuốm thêm một vệt máu. Y mở mắt ra, nhìn căn phòng đã rất lâu chưa đến.

Y còn nhớ rõ, khi lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, khi chui vào ngực nam nhân, ôm lấy cơ thể sũng nước, sờ lên mái tóc còn chưa khô…

Lần đầu tiên nói chuyện cùng nam nhân.

“Ta tên Thần Hi, còn ngươi?”

“…Ta không biết.”

Nam tử quay đầu đi, hiển nhiên là đang tận lực né tránh câu hỏi của Thần Hi.

Né tránh… Nếu phải nói là né tránh, chi bằng nói rằng hắn đang trốn tránh. Hoặc là, còn trộn lẫn cảm giác chán ghét.

Hắn chán ghét tên gọi của chính mình. Từ ánh mắt của hắn, Thần Hi có thể nhận ra điều đó dễ dàng.

“Ta xin ngươi đó, đại thúc. Ngươi không nói tên của mình ra, vậy sau này ta làm sao xưng hô với ngươi?”

“…” Nam tử có chút trầm tư, câu hỏi của thiếu niên rất đúng.

Một lúc sau, hắn mới dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị: “Ngươi cứ gọi ta là đại thúc thì được rồi…”

“Đại thúc…”

Khẽ nôn khan một tiếng, trong mũi Thần Hi tràn ngập mùi vị rỉ sắt nồng đậm.

Y còn nhớ rõ, cũng trong căn nhà trọ này, khi nam nhân biết được thân phận của y, một tên MB hèn mọn không ngóc đầu lên nổi…

“Nếu như đại thúc cảm thấy ta dơ bẩn thì có thể nói ra, ta không ngại đâu.”

Thiếu niên nhắm mắt lại, thậm chí trong một khắc y có chút xúc động muốn che lỗ tai, trong một khắc muốn thu hồi lời vừa nói. Trong một khắc… y sợ hãi đại thúc sẽ giống kẻ khác…

Thế nhưng, không giống với sự suy đoán lẫn sợ hãi của Thần Hi, ngay khi y vừa muốn mở mắt ra liền bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy phần eo.

“Thần Hi, ngươi… Ta sẽ không an ủi ngươi… Bất quá… Ngươi đừng nói mình như vậy! Ngươi không dơ bẩn, một chút cũng không dơ bẩn.”

“Hộc… Hộc…”

Nếu như có thể quay lại một lần nữa… Nếu như có thể quay lại một lần nữa…

Nam tử chậm rãi nhắm mắt. Y biết bản thân đã đến cực hạn rồi, khí tức càng lúc càng suy yếu, ***g ngực phập phồng cũng từ từ ngừng lại.

Y không sợ chết, nhưng nếu bây giờ phải chết thì y thật không nỡ. Y còn muốn nghe thanh âm của đại thúc… còn muốn nhìn thấy gương mặt đại thúc…

‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa nhà bị hung hăng phá tan, bên tai truyền đến tiếng gào thét bi phẫn của nam nhân.

Tốt quá…

Khóe miệng còn vương theo vết máu của Thần Hi nhếch lên nụ cười thỏa mãn…

Có thể nghe được thanh âm của đại thúc… Thật tốt quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.