CHƯƠNG 72: PHIÊN NGOẠI – 5
“Trước khi nhóc tới đây có nghe kể về ta chưa?”
Vừa nói, Triệu Kiệt vừa đưa tay ra, nhéo nhéo lung tung khuôn mặt trắng nõn của cậu nhóc một phen. Cậu nhóc lập tức toàn thân phát run, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên thay đổi vẻ mặt, len lén kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Kể gì? Chẳng phải ông chỉ là người ba ba tui thích sao?”
“Hử? Chỉ có vậy thôi? Chưa từng nghe qua sở thích đặc biệt khác?”
Triệu Kiệt cười xấu xa, nhích mông ngồi lại gần cậu nhóc như lúc ban đầu. Sau đó, hắn một tay kéo Thần Hiên ngồi lên đùi mình, “Nhóc một mình tới đây như vậy… nguy hiểm lắm đó!”
“Đại thúc, ông tính làm trò gì hả?”
Thần Hiên cảm thấy không thoải mái, muốn tránh xa nam nhân, không ngờ nam nhân cứ giữ chặt tay nó không buông.
“Sao thế? Nhóc không hiếu kỳ ta có sở thích đặc biệt gì ư?”
Nam nhân chậm rãi cúi đầu xuống, chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thần Hiên, chậm rãi chậm rãi liếm lên hai gò má nó, lưu lại một vệt nước bọt.
“Ông phát điên cái gì a? Sao lại trét nước bọt lên mặt tui?”
Thần Hiên hoảng hồn, vừa lấy lại tinh thần liền theo phản xạ đưa tay lên, thô bạo chùi xuống khuôn mặt vừa bị xâm phạm của mình.
“Mùi vị không tồi…”
Triệu Kiệt thu lưỡi về, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Bộ dáng của hắn khiến Thần Hiên sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Mùi vị gì chứ?”
Cậu nhóc cẩn trọng hỏi, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, giống như muốn tìm khe hỡ, thừa dịp nam nhân không để ý một cái là lập tức chuồn đi.
“Sao? Nhóc sợ ta?”
Thấy cậu nhóc cuối cùng cũng có dáng vẻ hoảng hốt thích hợp với độ tuổi, đáy lòng Triệu Kiệt nổi lên khoái cảm vì trả được thù.
Đại thúc thật mất mặt quá đi, không trả thù được papa thằng bé thì quay sang chơi trò ăn hiếp con nít
Nói gì đi nữa, nó vẫn là tên tiểu quỷ thôi!
“Ai… ai sợ?”
Cậu nhóc cứng miệng cãi lại một câu, nhưng cũng chẳng thể giúp nó giấu đi sự hoảng hốt lúc này.
“Không sợ?” Nét cười trên môi Triệu Kiệt nhạt đi mấy phần. Hắn dừng vài giây, nói tiếp: “Ta rất thích mấy đứa nhóc dũng cảm, như vậy khi giải quyết mới có tính khiêu chiến.”
“Giải… giải quyết?”
Thần Hiên kinh hoàng, hai hàm răng không nhịn được run lên.
“Ủa? Thần Hi thật sự chưa nói cho nhóc nghe sở thích đặc biệt của ta?”
Nam nhân làm bộ ngạc nhiên, vẻ mặt không dám tin nhìn cậu nhóc con đã không còn giữ được bộ dáng ương ngạnh lúc đầu, “Sao y lại không nhắc đến chuyện ta thích ăn thịt người nhỉ?”
A? Thần Hiên tựa như mới bị sét đánh ngang tai, đầu óc nhất thời trống rỗng.
“Thịt… thịt người?”
Cậu nhóc lắp ba lắp bắp nhắc lại lời Triệu Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên trắng bệch dọa người.
“Đúng, thịt người, nhất là của mấy tên tiểu quỷ, độ tuổi vừa tròn…”
“Đại thúc, ông… ông cho rằng ông đang kể chuyện… chuyện kinh dị sao? Đừng… đừng chọc cười kẻ khác!”
Thần Hiên cố gắng lấy dũng khí để nói, nhưng biểu tình trên mặt đã sớm bị sợ hãi thay thế hoàn toàn, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Không tin? Tốt lắm, bây giờ chúng ta vào bếp, nhóc đừng khóc đấy nhé!”
Dứt lời, nam nhân túm lấy cổ áo Thần Hiên, nửa tha nửa kéo nó đi về phòng bếp.
“Ông ông ông ông ông… Thả tui ra! Tui chưa nói tui muốn vô bếp với ông! Tui sẽ mách ba ba ông kể chuyện kinh dị hù tui sợ. Tui cho ông biết, nếu như… nếu như tui kể, ba ba nhất định một quyền đánh bay ông ra ngoài… Ông ông ông… ông đừng hòng dùng thủ đoạn ngây thơ hù dọa tui… Tui không bị không gạt đâu!”
Nụ cười quái dị trên gương mặt nam nhân khiến cậu nhóc trở nên cà lăm. Hắn đặt nó ngồi lên bồn rửa tay, sau đó rút từ trong giá treo tường bên cạnh ra một cây dao thái.
Lưỡi dao sắc bén dưới ánh đèn càng nổi bật thêm sự lạnh lẽo, loáng thoáng phát ra vài tia sáng.
“Có gạt nhóc hay không, chúng ta rất nhanh sẽ biết.”
Triệu Kiệt cố gắng khiến cho bản thân thoạt nhìn vô cùng biến thái, từng bước từng bước tiến lại gần. Ngay khi lưỡi dao sắc bén sắp chạm vào làn da non nớt của Thần Hiên, cậu nhóc rốt cuộc nhịn không được nữa hoàn toàn sụp đổ, òa lên khóc rống.
“Oa oa… Oa oa oa… Tui không muốn bị ăn thịt! Tui muốn gặp ba ba! Ông là kẻ xấu!”
Quả nhiên vẫn chỉ là tên tiểu quỷ! Triệu Kiệt thầm nghĩ, đặt dao trở lại chỗ cũ, xoay người lấy ra một lon đồ uống từ trong tủ lạnh. Hắn bất đắc dĩ ôm cậu nhóc đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem ra phòng khách, cho nó ngồi lên ghế sô pha, nhét lon nước vào tay nó.
“Đừng khóc nữa, nhóc uống cái này trước đi. Ta vào phòng thay đồ, sau đó sẽ đưa nhóc về chỗ Thần Hi.”