Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 33: Chương 33: Chương 32




Edit: Tô

Beta: 豬豬

- --

Hôm sau, Kiều Trì thức dậy đã là một giờ chiều.

Cô gỡ bịt mắt, lộ ra đôi mắt buồn ngủ, mơ màng đưa tay lấy điện thoại đang sạc ở trên đầu giường.

Chuông điện thoại không ngừng kêu, Kiều Trì ngáp một cái, là Tiểu Tiểu gọi.

“Alo? Tiểu Tiểu.” Kiều Trì kéo chăn xuống, cô vừa dụi mắt vừa đi đến phòng tắm.

Khi đi ngang qua phòng ngủ của lão đại còn quay đầu nhìn một cái, cũng đang trong tình trạng đóng chặt, Tống Nhất Tự vẫn chưa dậy?

Kiều Trì lại ngáp một cái, hôm qua hai người bọn họ về đến nhà đã hơn một giờ, dọn dẹp một chút gần hai giờ rưỡi mới ngủ. Cô đi đến máy nước nóng lạnh cầm ly rót nước, nghe Tiểu Tiểu ở bên kia điện thoại nói về công việc.

“Kịch bản bản điện tử em đã gửi qua hòm thư cho chị rồi, thời gian thử vai em cũng đã ghi trên tiêu đề, có một buổi thử vai vào ngày mốt, chị có thể nhìn cái đó trước tiên.” Tiểu Tiểu lại hỏi: “Lát nữa chị có muốn đến studio không?”

“Muốn.” Kiều Trì ừng ực uống hết một ly nước ấm, ngoài trừ việc quay phim trước đó cô muốn nhìn thử studio của mình, cho đến giờ cô chỉ nhìn qua ảnh chụp và video lão đại gửi cho, còn chưa tự mình nhìn nữa.

“Vậy được, lát nữa chị đến chúng ta nói chuyện tiếp?”

Kiều Trì đáp được, cúp điện thoại, căn phòng của lão đại vốn đang đóng chặt đã được mở ra.

(*) Hồi trước để phân biệt giữa phòng khách và phòng cho khách nên em ghi rõ luôn là phòng của lão đại í, có được không chị?

**ok, để mấy bạn đọc cũng dễ hiểu.

Kiều Trì nhìn qua, Tống Nhất Tự ăn mặc chỉnh tề ôm mèo đi ra ngoài, mèo con sau khi Tống Nhất Tự cho ăn hơn nửa tháng thì so với lúc đầu đã mập hơn rất nhiều. Nó nhô đầu từ trong ngực Tống Nhất Tự, hướng về phía Kiều Trì meo meo vài tiếng.

Kiều Trì đi qua muốn ôm mèo lại bị Tống Nhất Tự né tránh.

“Anh đã hẹn bác sĩ, đợi lát nữa dẫn nó đi kiểm tra một chút.” Tống Nhất Tự vuốt nắm lông mềm mại của nó: “Lát nữa em định ra ngoài à?”

Kiều Trì đưa tay gãi gãi cằm mèo, nó thoải mái nheo mắt lại, yết hầu phát ra âm thanh thỏa mãn.

“Chờ chút nữa sẽ đến studio.” Kiều Trì nói, mèo con tối qua không biết trốn ở góc nào, cô không nhìn thấy, đêm qua không biết trốn ở nơi hẻo lánh nào trong nhà nữa, cô không nhìn thấy, hôm nay xem xét, “Mười con mèo mướp chín con béo, con còn lại thì béo phì” câu nói này nói đúng thật.

“Cần anh đưa em đi không?” Tống Nhất Tự hỏi.

“Không cần.” Kiều Trì thu tay về, “Cũng không xa, em tự đi cũng được.”

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, ôm mèo đi ra ngoài, đi vài bước lại nghĩ đến gì đó liền quay về chặn đường Kiều Trì đang về phòng ngủ.

“Sao vậy?” Kiều Trì không hiểu nhìn hắn.

“Em không nói anh về sớm một chút sao?” Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn Kiều Trì, người kia vẻ mặt bất đắc dĩ, cực kỳ qua loa nói: “Về sớm một chút, chú ý an toàn.”

Lúc này Tống Nhất Tự mới đi thật.

Kiều Trì nghe tiếng đóng cửa, nhún vai về phòng ngủ.

Lúc Kiều Trì đến studio đã rất muộn, cô ấn vân tay mở cửa, đúng lúc thấy Tiểu Tiểu từ phòng nghỉ rót ly nước đi đến khu vực làm việc.

“Chị Kiều Trì, chị đến rồi.” Đôi mắt Tiểu Tiểu sáng rực lên, Kiều Trì nhẹ gật đầu đóng cửa lại, Tiểu Tiểu dẫn cô dạo qua một vòng trong studio, cuối cùng đi đến khu vực làm việc, buông cái ly xuống, ho nhẹ vài tiếng: “Mọi người dừng lại một lát nào.”

Kiều Trì nhìn xem mấy người đang chăm chỉ làm việc nhao nhao nhìn qua, tay Tiểu Tiểu chỉ qua phía Kiều Trì: “Đây là bà chủ của chúng ta.”

Đồng loạt kêu lên chào bà chủ, Kiều Trì vẫy vẫy tay:“Gọi Kiều Trì là được.”

Tiểu Tiểu giới thiệu qua cho Kiều Trì, cuối cùng dẫn cô đi vào phòng làm việc, văn phòng lấy đơn giản làm chính, Tiểu Tiểu mở cửa sổ ra nói: “Anh Tống nói chị sẽ thích phong cách như này, chị xem thử, nếu như không thích em có thể sửa lại.”

Kiều Trì lắc đầu, cô đi đến bàn làm việc, trên bàn đã có mấy quyển kịch bản.

“Mấy kịch bản này đều là những kịch bản em cảm thấy không tệ, nên trực tiếp in ra, khi nào chị rảnh thì có thể xem thử.” Tiểu Tiểu nói.

Kiều Trì ừ một tiếng, ngồi trên ghế, cô cúi đầu nhìn thoáng qua kịch bản, nhớ lại những người ở ngoài vừa nãy, hình như còn thiếu một bộ phận, ngẩng đầu hỏi: “Không tuyển bộ phận PR sao?”

“Không tuyển, anh Tống nói có thể thuê bên ngoài.” Tiểu Tiểu thành thật trả lời: “Hoặc là chị có thể hỏi anh Tống? Mọi chuyện đều do anh ấy xử lý hết.”

Thuê bên ngoài?

Sao nghe thế nào cũng không đáng tin cậy lắm.

Kiều Trì theo thói quen mím môi.

Trước đó bởi vì muốn đi quay phim, nên đã giao toàn bộ việc ở studio cho Tống Nhất Tự, nhưng bộ phận PR này sao có thể thuê bên ngoài chứ? Trong cái giới này, đôi khi bộ phận PR có thể quyết định chuyện sống chết của diễn viên, PR tốt, diễn viên cũng có thể thu hút không ít người hâm mộ, nhưng nếu PR không tốt, diễn viên sẽ đi xuống theo.

“Chị Kiều Trì?” Tiểu Tiểu nhẹ giọng hô.

Kiều Trì ừ một tiếng, “Chị biết rồi.”

Cô lật xem thử kịch bản thứ nhất, tờ đầu tiên viết rõ ràng tình hình của đoàn làm phim, nháy mắt cô đã nhìn thấy nhà đầu tư ở cuối trang.

Công ty giải trí SY.

Công ty Tống Nhất Tự đầu tư?

Kiều Trì nhìn tên công ty sửng sốt mấy giây, sau đó mặt không đổi sắc bỏ qua kịch bản này.

Tiểu Tiểu thấy cô bỏ qua kịch bản, hỏi: “Chị không mở ra xem thử sao?”

“Lát nữa chị xem.” Kiều Trì lật một quyển kịch bản khác, kết quả đều nhìn thấy ở cột nhà đầu tư là tên công ty của Tống Nhất Tự.

Để qua một bên lấy cái khác lật tiếp, không ngờ năm cái kịch bản ở đây, tất cả đều do SY đầu tư.

Kiều Trì ngẩng đầu hỏi: “Sao tất cả đều là hạng mục SY đầu tư vậy?”

“Thật à? Em không để ý, nhưng mà đề tài của năm cái kịch bản này đều khá táo bạo, mới mẻ và hấp dẫn, mọi người đánh giá có lẽ chúng đều sẽ hot.”

Đúng là đều rất hot, tác giả viết bên trong công ty của Tống Nhất Tự đều là nhân tài, chỉ cần là phim SY đầu tư cơ bản đã áp đảo các bộ phim ra cùng thời điểm khác, còn có không ít người chuyên xem phim SY đầu tư, bởi vì chất lượng được đảm bảo.

Kiều Trì nhìn sơ qua giới thiệu ngắn gọn của năm cái kịch bản, Tiểu Tiểu không sai, đề tài của năm cái kịch bản này thật sự cực kỳ hấp dẫn người xem, mà Kiều Trì còn nhìn thấy bộ phim nữ chính Hạ Miên Miên muốn diễn trong đó, một bộ phim cổ trang huyền huyễn.

Phim này vừa ra tập 1 liền hot lên, nhưng bộ phim này được khởi quay sau khi Tống Nhất Tự khôi phục ký ức.

Nhưng mà tác giả đã viết, phim là do Tống Nhất Tự đặc biệt đầu tư vì nữ chính Hạ Miên Miên, sao bây giờ lại được SY đầu tư còn xuất hiện ở trên bàn của cô?

Kiều Trì trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ cô đã bỏ qua chi tiết nào đó?

Nếu nói như vậy thì hợp lý hơn.

“Chị Kiều Trì, chị Kiều Trì?” Tiểu Tiểu hô vài tiếng, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, Kiều Trì lúc nào cũng sững sờ ngẩn người, hơi không chú ý là hồn cô đã đi chu du ra ngoài vũ trụ rồi.

Kiều Trì đè nghi ngờ trong lòng xuống, cô ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Hôm nay có một nhãn hàng trang sức đã gọi cho em, chị có muốn xem không?” Tiểu Tiểu cảm thấy tài nguyên diễn viên trước mặt mình thật sự quá tốt.

“Còn có một số tạp chí và đại diện thương hiệu liên hệ chúng ta.”

Kiều Trì hơi kinh ngạc: “Đều tìm đến chị?”

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu, cô và Kiều Trì đều kinh ngạc, không cần cô đi ra ngoài tìm tài nguyên, những tài nguyên này lại tự mình tới.

Kiều Trì quả thực là diễn viên may mắn nhất cô từng hợp tác qua!

**

“Cậu chủ, cậu ăn chè trước đi.” Dì Trương đặt một chén chè nấm tuyết lên bàn trước mặt Tống Nhất Tự, “Cậu ngồi đợi một lúc nhé.”

Tống Nhất Tự tựa lưng trên ghế sofa, hắn liếc nhìn kem tươi trên chén chè nấm tuyết, nhưng không đụng vào, hắn cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại. Dì Trương đứng ở một bên, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì quay lại phòng bếp dọn dẹp.

Tống Nhất Tự nhìn điện thoại một lúc, sau đó nghe thấy ở cầu thang có tiếng bước chân, một giọng già nua vang lên: “Nhất Tự.”

Con ngươi Tống Nhất Tự lạnh thêm mấy phần, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, bỏ điện thoại vào túi lại mới xoay người nhìn về phía cầu thang.

Trên bậc thang, một ông cụ được người đỡ lấy, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Hắn mím môi một cái, đứng tại chỗ, thấy ông cụ tới gần hơn mới mở miệng nói: “Ông nội.”

Ông cụ ừ một tiếng, chậm rãi bước đến ghế sofa, tay chống gậy ngồi xuống.

“Cháu đừng đứng nữa, ngồi đi.”Ông cụ xua tay, quản gia đỡ ông liền đi ra, phòng khách căn biệt thự lớn như vậy lúc này cũng chỉ có hai ông cháu.

“Mấy nay đi đâu vậy?” Ông cụ hỏi, ông nhìn thấy Tống Nhất Tự không hề uống một ngụm chè nấm tuyết nào, hỏi: “Sao lại không uống, không phải cháu thích uống nhất cái loại ngọt đến phát ngấy nào sao?”

Tống Nhất Tự ừ một tiếng, một câu cũng không trả lời.

Ông cụ lại nói: “Hôm nay kêu cháu trở về cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn cháu thử, đã hơn một năm cháu chưa về nhà thăm ông rồi.”

“Tôi rất bận, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Tống Nhất Tự giọng điệu hờ hững, hắn đối với ông nội này một chút tình cảm cũng không có.

Ông cụ run rẩy cầm gậy gõ xuống đất mất cái, giọng vốn dĩ yếu ớt vô lực cũng to hơn: “Đây là thái độ của cháu đối với trưởng bối?”

Tống Nhất Tự cười lạnh một tiếng, chậm rãi hỏi ngược lại: “Ông nói thử xem, ông có dáng vẻ của một trưởng bối sao?”

Ông cụ vừa định lên tiếng phản bác, Tống Nhất Tự liền giành nói trước: “Tôi biết hôm nay ông gọi tôi về là muốn tôi bỏ qua cho Tống Minh Diệu.”

Ông cụ ừ một tiếng, lẳng lặng nhìn Tống Nhất Tự, trong tất cả cháu trai của ông, chỉ có đứa con riêng này là có năng lực nhất, cũng có phong thái lãnh đạo nhất, mặc dù lúc đầu ông không quá đồng ý giao Tống thị vào tay hắn, nhưng nhìn mấy năm qua, hắn thật sự có năng lực ngồi ở vị trí này.

Nói không chừng còn có thể cao hơn.

Như vậy không thể được, mặc dù hiện tại ông cũng rất coi trọng đứa cháu này, nhưng rốt cuộc vẫn muốn giao Tống thị cho đứa cháu đích tôn của nhà họ Tống.

Khóe miệng Tống Nhất Tự nhếch lên, cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy có thể sao?”

“Tôi không có hứng thú với số mệnh của anh ta, nhưng cũng nên đòi lại một ít thứ thì trong lòng tôi mới dễ chịu hơn chút.”

“Nó là anh trai cháu!”Ông cụ nghiêm nghị nói, ông đứng thẳng lưng, lại cầm gậy gõ xuống đất mấy cái: “Hai người là anh em ruột!”

Nói xong liền cúi đầu ho khan, quản gia không biết từ đâu xuất hiện, trong tay cầm ly nước ấm, đưa cho ông cụ, ông cụ nhận lấy uống một ngụm mới cảm giác dễ chịu hơn chút.

Tống Nhất Tự dường như nghe phải chuyện cười, hắn lập lại: “Anh em ruột? Ông hỏi thử Tống Minh Diệu, anh ta coi tôi là anh em sao? Anh em ruột, không phải tôi muốn nói, ông nội à, ba chữ này mà ông cũng nói ra được.”

Ông cụ há mồm muốn nghiêm khắc phê bình vài câu, nhưng bây giờ ông đã không còn phong thái như xưa, cơ thể còn mang bệnh, há miệng, không khí đi vào cổ họng, ho khan so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn.

Quản gia vội vàng đi rót nước cho ông, lại lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ gia đình, căn bản không thèm để ý đến Tống Nhất Tự đang ngồi ở một bên.

Tống Nhất Tự đối với loại chuyện này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, hắn đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, khinh miệt nhìn một đám người gấp gáp quay tới quay lui bên cạnh ông. Ông cụ giơ tay lên, há miệng run rẩy chỉ vào Tống Nhất Tự, một hồi lâu mới nói ra được một chữ: “Cút.”

Tống Nhất Tự vốn đã chuẩn bị muốn đi, nghe thấy chữ cút, trên mặt nở nụ cười giả dối, yếu ớt nói: “Trước khi cút, tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi, tốt nhất có thể sống đến lúc trải nghiệm được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

“Cậu chủ, cậu bớt nói lại đi.” Quản gia nghe không nổi nữa, ông thấp giọng khuyên vài câu, Tống Nhất Tự xoay người cầm lấy hợp đồng mình mang đến, tiếp tục nói: “Trong tay của tôi có 45% cổ phần của Tống thị, nếu như ông muốn để Tống Minh Diệu tiếp nhận Tống thị, chuẩn bị ít tiền, mua lại từ trong tay tôi, tính tình của tôi ngài cũng biết mà, tôi cho hạn là một tháng, một tháng sau không đến mua, Tống Minh Diệu có thể ở lại Tống thị hay không cũng không thể nói rõ được.”

Ông cụ thậm chí còn tức giận hơn, cố gắng giãy giụa trông khá chật vật.

Tống Nhất Tự khinh thường cười lạnh một tiếng, mang hợp đồng đi, không để ý đến đủ loại âm thanh phía sau lưng, hắn ra đến cửa biệt thự, dưới gốc cây bên ngoài đậu chiếc xe hắn vừa mới mua. Ngụy Duy đứng cạnh cửa bên lái xe chờ hắn.

Hắn cầm văn kiện đi qua, Ngụy Duy chào đón nói: “Thuận lợi không?”

Tống Nhất Tự nhún vai: “Cũng tạm.”

Ngụy Duy không rõ này rốt cuộc là thành công hay là không thành công. Anh thấy Tống Nhất Tự kéo cửa xe ra, mình cũng mở cửa xe ngồi vào.

Anh quay đầu nhìn Tống Nhất Tự ngồi phía sau, người phía sau thận trọng ôm con mèo mướp kia, vuốt ve từ đầu đến cái đuôi của nó, mèo mướp lười biếng meo một tiếng, ở trong ngực của Tống Nhất Tự tìm vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.

“Anh từ chức được rồi sao?” Ngụy Duy hỏi, hôm nay bọn họ đến chính là vì chuyện Tống Nhất Tự từ chức tổng giám đốc Tống thị, thư từ chức của mình Ngụy Duy đã giao cho bộ phận nhân sự của Tống thị, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tháng sau anh liền có thể rời khỏi Tống thị.

“Tôi không nói.” Tống Nhất Tự đặt mèo lại vị trí cũ, mèo mướp dùng chân trước vỗ vỗ cánh tay hắn, Tống Nhất Tự mới đưa tay đến gãi cằm của nó, “Cậu chú ý động tĩnh của Tông Minh Diệu gần đây một chút, lại kêu thêm vài người thân thủ tốt đi theo Kiều Trì, đừng để cô ấy cuốn vào chuyện này.”

Ngụy Duy đáp được, khởi động xe: “Anh muốn đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu?” Tống Nhất Tự ngẩng đầu nhìn anh: “Đương nhiên là về nhà của bà chủ cậu rồi.”

Được thôi, đáng lẽ anh không nên hỏi.

**

Biệt thự cách chung cư Kiều Trì ở một đoạn không xa, hắn một tay mang mèo một tay cầm bánh ngọt và trà sữa, lúc về đến nhà đã hơn bảy giờ. Hắn mở mật khẩu vào cửa, đèn của phòng khách sáng rực, hắn ngồi xổm xuống thả mèo từ trong lồng ra, cất lồng đi mới thay dép đi vào, chỗ ghế sofa không thấy Kiều Trì.

Trong phòng bếp vang lên tiếng bụp bụp bụp, lúc dao và thớt gỗ chạm vào nhau, Tống Nhất Tự đi đến phòng bếp, mới nhìn thấy rõ trên mặt bàn bày một bát canh sườn cà chua.

Hắn để đồ trong tay lên bàn, sau đó đẩy cửa thủy tinh phòng bếp ra, nghênh đón là một múi ớt cực nồng, Tống Nhất Tự nghiêng đầu qua một bên, nhịn lại cảm giác muốn đánh hắt xì, hắn đi vào phòng bếp, nhanh chóng đóng cửa lại.

Kiều Trì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua: “Về rồi à, rửa tay rồi cầm chén đũa ra đi.”

“Hôm nay sao lại nghĩ đến việc nấu ăn thế?” Tống Nhất Tự đi đến bên cạnh cô, Kiều Trì đang cắt khoai tây thành sợi, Tống Nhất Tự nhìn cà rốt còn chưa cắt trên thớt gỗ nói: “Anh không thích cà rốt.”

“Anh không nấu nên anh không có quyền nói gì cả.” Kiều Trì cầm cà rốt lên, ngay trước mặt Tống Nhất Tự, cắt nó thành từng miếng rồi lại cắt nhỏ ra.

Tống Nhất Tự cau mày nhìn mấy lần, trên bàn đã có vài món, nhìn sơ qua thấy cũng không tệ lắm, “Từ khi nào mà em biết nấu ăn vậy?”

Hắn nhớ rõ ba tháng qua, mỗi ngày hắn và Kiều Trì đều ăn thức ăn ngoài, đôi khi có một hai lần nấu thì đều là do hắn làm.

Chuyện lạ này tất có điều kì quái.

“Em học từ Tiểu Tiểu.” Kiều Trì nói, hai tháng nay ở đoàn làm phim trừ quay phim bên ngoài, phát hiện Tiểu Tiểu biết nấu ăn, những lúc nhàm chán liền lôi kéo Tiểu Tiểu cùng nghiên cứu, còn mượn phòng bếp khách sạn thử qua.

Thành quả cuối cùng cũng không tệ.

Rốt cuộc cô đã có thể mang theo lão đại thoát ra khỏi sự khống chế của thức ăn nhanh rồi!

Nghĩ lại liền thấy vui vẻ!

Kiều Trì dọn cà rốt sợi và khoai tây xào cay lên bàn, cởi tạp dề trên người ra treo ở một bên.

Tống Nhất Tự nhìn hai mặn một chay và canh sườn trước mặt, chân thành tán dương: “Bảo bối nhà anh thật tuyệt.”

“Sao không ăn đi?” Kiều Trì ngồi xuống đối diện hắn.

“Đại công thần còn chưa ngồi xuống, sao anh có thể động đũa?” Tống Nhất Tự thay Kiều Trì múc chén canh đặt lên tay cô.

Kiều Trì thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Đại công thần cho phép tiểu khả ái động đũa đó.”

“Khục.” Tống Nhất Tự ho nhẹ, còn chưa thích ứng lắm.

Kiều Trì không chú ý đến hắn không được tự nhiên, cô dùng thìa múc canh sườn nếm thử.

Hương vị vừa phải, chua chua, thích hợp ăn trong mùa hè.

Tống Nhất Tự cũng dùng thìa múc canh uống một ngụm, chợt nghĩ đến cái gì, hắn nói: “Bảo bối, anh muốn hỏi.”

Kiều Trì cắn một miếng sườn, nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Làm sao chúng ta quen nhau vậy?” Tống Nhất Tự nói.

Ánh mắt Kiều Trì chợt bối rối: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Tống Nhất Tự vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cô, thở dài, tự trách nói: “Gần đây anh luôn nghĩ đến vấn đề này, ngay cả chúng ta quen nhau khi nào, ở đâu, yêu nhau khi nào cũng không nhớ rõ.”

“Đang yên đang lành, sao lại bắt đầu nghĩ đến những vấn đề này làm gì?” Kiều Trì hàm hồ nói.

“Muốn cho em bất ngờ.” Tống Nhất Tự cười cười, đáy mắt đều là ý cười.

“Không cần bất ngờ, bình bình đạm đạm mới là thật.” Kiều Trì gắp một đũa cà rốt sợi và khoai tây vào chén hắn, cười nhẹ nhàng nói: “Không được kén ăn.”

Tống Nhất Tự nhìn xem sợi cà rốt đỏ chói trong chén, nhíu mày, cũng giơ tay lên gắp cho Kiều Trì một đũa sợi cà rốt và khoai tây: “Em cũng ăn đi.”

Kiều Trì cực kỳ tự nhiên ăn cà rốt, Tống Nhất Tự đẩy cà rốt qua một bên, dự định để ở trong chén không động vào, không nghĩ rằng Kiều Trì lại nói: “Đều đã là người trưởng thành, kén ăn không phải là thói quen tốt.”

Tống Nhất Tự nghe liền trực tiếp gắp sợi cà rốt kia bỏ vào trong chén Kiều Trì: “Thân là người yêu, hẳn là nên thay người yêu của mình giải quyết một đồ ăn anh ấy không thích ăn.”

Còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa anh cho rằng anh vẫn là trẻ con.”

Kiều Trì đang muốn nói một câu giống trẻ con chỗ nào, lại nghe thấy Tống Nhất Tự giải thích: “Em vừa gọi anh là tiểu khả ái, mọi người đều biết đáng yêu là để hình dung đứa trẻ con.”

Kiều Trì bị lão đại cưỡng ép bịa lí do làm cho kinh ngạc, người kia vẫn tự tin nói: “Chẳng lẽ không đúng à?”

“Được rồi...” Kiều Trì không còn lời nào để nói.

“Được, vậy em nên quay lại trả lời vấn đề vừa rồi của anh.” Tống Nhất Tự cười tủm tỉm vòng trở về, kịch bản của Kiều Trì hắn biết hết.

Tưởng có thể nói qua chuyện khác được sao?

Nằm mơ đi!

“Chính là quen như vậy đấy.” Kiều Trì buồn bực, hôm nay sao cách nói sang chuyện khác không dùng được nữa rồi?

“Như nào?” Tống Nhất Tự dò hỏi đến cùng, ngược lại hắn muốn nhìn thử cô nhóc lừa gạt này rốt cuộc có thể bịa ra chuyện gì được.

Kiều Trì ấp úng một hồi, dưới ánh mắt dò xét của Tống Nhất Tự nói: “Chúng ta quen nhau ở công viên, hôm đó trời trong gió nhẹ, sau đó hai ta cứ như vậy quen nhau.”

Tống Nhất Tự nhíu mày, ra hiệu cô tiếp tục nói.

Kiều Trì nghĩ nghĩ: “Lúc ấy em đang tập thể dục, không cẩn thận đụng vào anh, sau đó chúng ta cứ như vậy quen biết.”

Kiều Trì cũng cảm thấy chuyện mình bịa không phải rất tốt, lặng lẽ liếc nhìn Tống Nhất Tự, thấy người kia như có điều suy nghĩ, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện hy vọng lão đại có thể bị mình lừa mà cho qua.

Tống Nhất Tự mặt không đổi sắc kẹp một miếng sườn nhỏ lên, thầm nghĩ, sao càng ngày cô nhóc lừa gạt này càng lừa hắn qua loa như vậy, hắn nhìn dáng vẻ chột dạ của Kiều Trì, lại hỏi: “Vậy lúc trước chúng ta ai theo đuổi ai?”

“Đương nhiên là em theo đuổi anh rồi.” Kiều Trì khẽ mỉm cười, hôm nay lão đại xảy ra chuyện gì vậy, mãi mà vẫn chưa xong.

“Thật sao? Em thích anh ở điểm nào nhất?” Lão đại tiếp tục truy hỏi.

Trên bàn ăn trầm mặc, Tống Nhất Tự cũng không vội, hắn muốn xem thử Kiều Trì có thể bịa thêm cái gì nữa.

Kiều Trì thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô nhìn mặt Tống Nhất Tự vài lần.

Tống Nhất Tự liền ngẩng đầu sờ lên mặt mình, sau đó nghe thấy Kiều Trì nói: “Chắc là khuôn mặt.”

...

“Khuôn mặt?” Lão đại chấn kinh, thế mà không phải là nhân phẩm và tài chính của hắn?

Hắn đã rất chắc chắn Kiều Trì biết thân phận của mình.

Kiều Trì nhẹ gật đầu, nghiêm túc lại thành khẩn nói: “Nếu nhất định phải nói, thì đó chính là thấy sắc nảy lòng tham.”

Hay cho câu thấy sắc nảy lòng tham.

Tống Nhất Tự cúi đầu không muốn để ý đến Kiều Trì thấy sắc nảy lòng tham ngồi đối diện nữa.

Kiều Trì thấy lão đại rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc ăn cơm, nhẹ nhàng thở ra, nếu như tiếp tục hỏi, Kiều Trì thật sự không thể bịa thêm lý do sứt sẹo nào để lừa lão đại nữa.

Tống Nhất Tự thừa dịp Kiều Trì không chú ý giơ tay lên sờ mặt mình.

Lúc đầu chỉ nghĩ là đồ lừa gạt, không ngờ thế mà còn là đồ lừa gạt thấy sắc nảy lòng tham.

Thật sự khiến hắn ngạc nhiên mà.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhất Tự: Đồ nhan cẩu!

(1)Nhan cẩu (颜狗): Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

Kiều Trì: Hừ

Tôi đến rồi!

Hai chương hợp thành một ~~

Sáng nay trên xe buýt tôi gặp phải một thằng nhóc nghịch ngợm cứ đá thành ghế tôi mãi, tức chết tôi rồi!

Người nhà nó cũng chỉ nói mấy câu chứ chẳng làm gì

Sau đó tôi liền đập nó

Thằng nhóc nghịch ngợm bị đập xong liền yên tĩnh

Tức!

Mọi người ngủ ngon!

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

___

Spoil tí tẹo: Tống Nhất Tự cúi người ở bên tai cô nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.