Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Edit: Cabbage

Beta: @Dracty, Tô

- --

“Sao giờ anh mới về?” Kiều Trì nói lầm bầm, tay cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn Tống Nhất Tự đang vào cửa. Tống Nhất Tự lắc lắc chiếc túi trong tay, vừa cởi giày vừa nói: “Không phải lúc trước em nói thích ăn cổ vịt Bắc Kinh sao? Mua cho em nè.”

Kiều Trì đánh dấu lại trang sách đang đọc rồi buông xuống, cô đứng lên, nhận túi của Tống Nhất Tự, mở ra xem bên trong quả thật có 2 phần: “Đây cũng quá nhiều rồi đó?“.

Giờ cô còn đang phải giảm béo nữa mà.

Tống Nhất Tự đi đến bên ghế sofa ngồi xuống bên cạnh Kiều Trì, lấy 2 cái hộp ra khỏi túi lại đưa bao tay cho cô nói: “Cùng ăn đi.”

Kiều Trì để 2 chân xuống, mang bao tay, cô nhìn hộp đựng cổ vịt nuốt một ngụm nước bọt, Tống Nhất Tự đã cầm lấy một cái ăn rồi.

Nếu là mình của trước kia hắn sẽ không bao giờ động đến những thứ này, không ngờ ba tháng ngắn ngủi bên Kiều Trì thế mà cũng bắt đầu thèm mấy món này.

“Sao em lại không ăn?” Tống Nhất Tự vươn tay lấy thùng rác đặt ở giữa 2 người bọn họ.

Kiều Trì chậm rãi chọn cái nhỏ nhất, “Gần đây em đang giảm cân.”

Ánh mắt Tống Nhất Tự quan sát cô lần lượt từ trên xuống dưới, thành thật nói: “Em không mập, ăn thêm một chút lên hình sẽ dễ nhìn hơn.”

Kiều Trì mặt đầy hoài nghi, thậm chí cảm thấy chế độ fan hâm mộ lự kính(1) của Tống Nhất Tự có phải đã online rồi không, nhưng vẫn không chịu nổi lời dụ hoặc nhét một miếng cổ vịt vào miệng.

(1)Nguyên văn 粉丝滤镜: chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol.

Tống Nhất Tự nhìn nước tương trên khoé miệng cô, cười nhẹ, rút khăn giấy lau giúp cô, ngoài miệng vẫn không quên trêu ghẹo: “Sao lại giống như đứa trẻ vậy chứ.”

Kiều Trì giật lấy khăn giấy, lau lung tung một vòng rồi ném vào thùng rác, thuận miệng hỏi: “Phú nhị đại đó lập đội tuyển game thủ ở lĩnh vực nào vậy?”

Tống Nhất Tự tay đang gắp cổ vịt dừng một chút, sau đó lại như không có việc gì nói: “Gần đây không phải có game Gun War đang rất hot sao? Bọn họ chủ yếu đang nhắm vào trò chơi này.”

“Ừm, trước đó em ở đoàn làm phim với Nguyệt Nguyệt cùng với Độ Cao cũng đã chơi qua, đội tuyển đó tên gì vậy?“. Kiều Trì tiếp tục hỏi, lại thấy Tống Nhất Tự quay sang nhìn mình, liền giải thích: “Tốt xấu gì đại khả ái nhà chúng ta có thể huấn luyện viên, cũng nên đi donate một lần chứ.”

“Chỉ là một đám thiếu niên tràn ngập nhiệt huyết xây dựng thôi, không có gì đáng nói đâu.” Tống Nhất Tự nhún vai, nhổ xương vịt ra. Nhưng cảm nhận được ánh mắt của Kiều Trì đằng sau, mím môi một cái, lại nhìn đồng hồ treo trên vách tường, trả lời: “Tên là Quang Minh GM, có livestream ở Douyu(2), bây giờ có lẽ đã bắt đầu rồi.”

(2)Douyu: App livestream nổi tiếng ở Trung Quốc.

Kiều Trì ồ một tiếng, sau đó đem cởi bao tay ra, nghiêng người lấy di động, ngay trước mặt Tống Nhất Tự tải app Douyu xuống.

Tống Nhất Tự mặt không cảm xúc, tiếp tục ăn cổ vịt hoặc hết cái này đến cái khác.

Phần mềm rất nhanh đã tải xong, Kiều Trì tìm kiếm tên đội tuyển, quả nhiên thấy một video trực tiếp ngay giữa.

Cô liền nhấn vào, đập vào mắt chính là một nhân vật game đang nhảy dù, dưới góc phải video có một cái vòng tròn nhỏ, bên trong là ba thiếu niên vẻ mặt ngây thơ chưa thoát nhưng lại trông vô cùng nghiêm túc.

“Hôm nay hẳn là Tử Minh, Tiểu Các và Bàn Bàn đang livestream đó.” Tống Nhất Tự cởi bao tay ra.

Hắn đã sớm chuẩn bị, mấy ngày trước để Nguỵ Duy đại diện công ty đi ký hợp đồng với đội tuyển thể thao điện tử đó trong công ty.

Kiều Trì phóng to video lên, vòng tròn nhỏ dưới góc phải cũng lớn theo, cô cẩn thận nhìn, bảng tên dán trên ngực trái của 3 người, đúng như Tống Nhất Tự nói, thật sự là ba người này.

Lúc này video trực tiếp không có nhiều người, Kiều Trì lưu loát tạo một tài khoản sau đó donate tiền, thầm nghĩ, xem ra bản thân đúng là suy nghĩ nhiều, tác giả người ta đã nói Tống Nhất Tự tới ngày Quốc Khánh mới hồi phục ký ức, trước ngày đó đều ở trạng thái không có ký ức.

Cô cho đội tuyển chút lễ vật sau đó liền out ra.

“Không xem à?” Tống Nhất Tự hỏi, Kiều Trì lắc đầu: “Không xem, ngày mai còn làm việc, hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Tống Nhất Tự nghĩ đến tài nguyên bị trả về, nhưng Kiều Trì không cho hắn thời gian đặt câu hỏi, cô duỗi lưng một cái, cầm sách của mình và điện thoại lên quay trở về phòng ngủ.

***

Hôm nay Kiều Trì đi cắt băng khánh thành cho một trung tâm mua sắm, nơi này xem ra cũng mời không ít diễn viên minh tinh, Văn Nguyệt Nguyệt vừa hơ khô thẻ tre hình như cũng góp mặt. Trung tâm này lại nằm ngay trong thành phố C, cách studio không xa, nên Kiều Trì liền để Tiểu Tiểu đưa đón.

Sáng sớm Tiểu Tiểu lái xe đến, cô ngồi ở ghế lái phụ, chờ Kiều Trì vừa lên xe lập tức không nhịn được cảm khái nói: “Chị Kiều Trì, xe này quá tuyệt luôn, lúc em mở ra cũng thấy hoảng hốt, sợ mình không cẩn thận làm xước chỗ nào đó.”

Tay Kiều Trì cầm hộp sữa bò đưa cho Tiểu Tiểu: “Mời em uống.”

Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua, hai mắt híp lại: “Cảm ơn chị.”

Kiều Trì khởi động xe, rất nhanh liền đến bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm, lễ cắt băng mười giờ bắt đầu, Tiểu Tiểu và Kiều Trì theo nhân viên công tác của trung tâm đến phòng trang điểm, nhưng vừa đến phòng trang điểm, Kiều Trì còn chưa nói gì, thần sắc trên mặt Tiểu Tiểu bên cạnh đã sớm cứng đờ.

Cô đè xuống sự khó chịu trong lòng quay lại hỏi: “Nơi này là phòng trang điểm của diễn viên nhà chúng tôi sao?”

Nói dễ nghe là phòng trang điểm, thật ra chính là một nhà kho(hoặc phòng kho, phòng chứa đồ), bên trong đặt cây chổi và đồ lau nhà, đây chắc là nơi để đồ của công nhân vệ sinh đi.

Nhân viên công tác tiến về phía trước một bước, bật đèn bên trong lên, không kiên nhẫn trả lời: “Hôm nay có rất nhiều diễn viên, phòng trang điểm lúc trước chuẩn bị đã chật người rồi, phiền hai vị ở đây một chút, cũng chỉ là trang điểm thôi mà, nếu như cảm thấy nơi này không tốt, có thể đến phòng vệ sinh, bên đó rộng rãi, hiện tại chắc là chưa có nhiều người đâu.”

“Cô!“. Tiểu Tiểu đang định nói vài lời liền bị Kiều Trì từ sau kéo tay lại, quay đầu lại thấy Kiều Trì nhìn mình lắc đầu.

Cô cảm thấy không cam lòng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, nhân viên kia ngược lại còn hừ nhẹ nói một câu: “Quên nói, thợ trang điểm có lẽ cũng không rảnh, trang điểm thì mấy người cứ vẽ đại đi.”

Nói xong, nhìn Kiều Trì và Tiểu Tiểu vênh váo, tự đắc xoay người rời đi.

“Cô ta đã như vậy, sao chị không cho em nói chứ!” Tiểu Tiểu nghĩ đến thái độ của nhân viên công tác vừa nãy liền tức giận, mắt cô nhìn không gian chật chội: “Nếu không chúng ta lên xe trang điểm đi? Em nhớ trên xe có đồ trang điểm.”

Kiều Trì nhìn đồng hồ đeo trên tay: “Không còn kịp nữa, bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi.”

Tiểu Tiểu tức giận đến vò tóc mình: “Sao nhân viên của trung tâm này lại có nhân phẩm lại kém như vậy! Mời người ta đến còn nhăn mặt khó chịu?”

Kiều Trì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Văn Nguyệt Nguyệt, nghe thấy Tiểu Tiểu nói như vậy, nhẹ giọng an ủi: “Đừng tức giận, giận cũng muộn rồi, chị đã nhắn cho Nguyệt Nguyệt, chúng ta đến phòng cô ấy trang điểm là được.”

“Vậy em cũng gọi cho trợ lý của chị Nguyệt Nguyệt” Tiểu Tiểu lấy điện thoại trong túi, đang muốn gọi, sau lưng liền có tiếng người hỏi thăm: “Xin chào, cho hỏi hai người là diễn viên được mời tới sao?”

Kiều Trì và Tiểu Tiểu cùng quay đầu nhìn sang, cách bọn cô khoảng ba bước, một người đàn ông mặc tây trang đang đứng, phía sau người đàn ông cũng có mấy người mặc tây trang đang đứng.

Xem ra hẳn là người của trung tâm mua sắm.

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu.

“Vậy sao còn không đến phòng trang điểm? Lễ cắt băng khánh thành sắp bắt đầu rồi.” Người đàn ông lại nói, anh ta vừa mới ở phía đối diện nhìn hồi lâu, chờ người nhân viên công tác mặc quần áo lao động kia đi, thần xui quỷ khiến thế nào lại đến đây.

Tiểu Tiểu chỉ chỉ phòng tạp hoá bên cạnh: “Đây chính là quý công ty thay nghệ sĩ chúng tôi chuẩn bị phòng trang điểm.”

Lúc nhận lễ cắt băng này, ban tổ chức đã yêu cầu đến trung tâm để thống nhất trang điểm, phòng trang điểm và thợ trang điểm cũng chuẩn bị xong, hôm nay Kiều Trì mới mặt mộc mà đến, nếu không đã trang điểm sẵn ở studio rồi.

Người đàn ông nhíu mày, quay đầu nói vài lời với người bên cạnh, sau đó quay về phía Kiều Trì cực kỳ xin lỗi: “Thật xin lỗi, chắc hẳn là có sai sót gì đó, tôi để nhân viên đưa hai vị đến phòng trang điểm, sự việc hôm nay tôi nhất định sẽ điều tra rõ để cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.”

Người đàn ông ăn nói nhã nhặn, làm cho Tiểu Tiểu không biết phản ứng thế nào, liền quay đầu về phía Kiều Trì xin ý kiến.

Kiều Trì nhẹ gật đầu, Tiểu Tiểu mới nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Người đàn ông cười yếu ớt lắc đầu với Kiều Trì: “Đây là việc phải làm.”

Kiều Trì và Tiểu Tiểu theo nhân viên khác lên lầu, lúc đi ngang qua người đàn ông, Kiều Trì nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, phát hiện hắn ở phía sau vậy mà cũng đang nhìn, thấy cô nhìn sang thì nở nụ cười xấu hổ.

Phòng trang điểm mới sạch sẽ sáng sủa, thợ trang điểm cũng đã ngồi chờ sẵn bên trong, Kiều Trì ngồi xuống liền bắt tay ngay vào việc trang điểm cho cô, cũng may Kiều Trì phối hợp tốt, không cần phải trình tự quá phức tạp, qua mười phút thợ trang điểm đã trang điểm xong.

Hôm nay Kiều Trì mặc váy liền áo màu vàng nhạt, phối hợp với kiểu trang điểm mùa hè, nhìn trông như ánh nắng tươi mát.

Đi xuống lầu, đã có không ít người ngồi vào bàn, Kiều Trì trông thấy Văn Nguyệt Nguyệt ở một góc đang vẫy tay với cô, cô nhẹ gật đầu, bước từng bậc thang đến chỗ Văn Nguyệt Nguyệt.

Cô vừa ngồi xuống liền nghe Văn Nguyệt Nguyệt nói: “Em vừa mới đi vệ sinh, điện thoại trợ lý cầm, đến khi nhắn lại thì chị lại không trả lời.”

Kiều Trì chỉ chỉ mặt mình: “Đã giải quyết xong.”

Văn Nguyệt Nguyệt cười nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô: “Hai chúng ta đứng đây đi, đợi lễ cắt băng lát nữa kết thúc còn có thể đi uống trà chiều gì đó.”

“Em không có lịch trình gì sao?” Kiều Trì hỏi.

“Vừa hơ khô thẻ tre xong, tháng sau mới bắt đầu có việc làm.” Văn Nguyệt Nguyệt nói: “Hôm nay lễ cắt băng trung tâm mua sắm này là bên hạng mục của bạn anh trai em, là người siêu cấp ôn nhu, em với anh ấy quan hệ không tệ lắm nên mới đến đây đứng thôi, dù sao cũng không mất khối thịt gì.”

Kiều Trì trong đầu không hiểu sao liền nghĩ đến mặt người đàn ông kia, anh ta hình như trông cũng rất ôn nhu.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay, Văn Nguyệt Nguyệt dùng cánh tay đụng đụng Kiều Trì, ra hiệu cô nhìn sang bên kia. Kiều Trì quay đầu qua, liền thấy người đàn ông đang từ trong tháng máy đi tới.

“Anh ấy tên là Thẩm Các, là bạn cùng phòng của anh em hồi đại học“. Văn Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng giới thiệu, lúc Thẩm Các đi ngang qua chỗ bọn họ, Văn Nguyệt Nguyệt còn nhìn anh nháy mắt coi như chào hỏi.

Thẩm Các dừng ánh mắt ở trên cánh tay hai người họ đang lôi kéo, nhẹ gật đầu với Văn Nguyệt Nguyệt, sau đó lại tiếp tục đi đến bàn ở giữa.

“Đúng không, có phải vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu.”Văn Nguyệt Nguyệt lầm bầm vài tiếng: “Nếu không phải anh ấy là bạn của anh em, em đã xuống tay rồi!”

Kiều Trì nghe vậy, cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao là bạn của anh trai, thì em không xuống tay được?”

“Còn không phải nhờ phúc của anh ấy sao, bọn họ vĩnh viễn chỉ coi em là em gái“. Văn Nguyệt Nguyệt không phục nói lầm bầm, chỉ bằng mỗi anh trai cô, trong lúc vô tình đã cản trở không ít hoa đào của cô.

Kiều Trì cười cười, không nói gì.

Lễ cắt băng rất nhanh liền kết thúc, Văn Nguyệt Nguyệt và Kiều Trì vừa đi vừa nói chuyện, chưa kịp đi thêm bước đã bị người gọi lại.

Hai người cùng nhau dừng lại, Thẩm Các từ phía sau bước đến: “Nguyệt Nguyệt, Kiều tiểu thư.”

“Chào anh Thẩm, chúc anh làm ăn phát đạt luôn luôn thịnh vượng nhé.” Văn Nguyệt Nguyệt chào hỏi. Thẩm Các nhẹ gật đầu, nói với Kiều Trì: “Kiều tiểu thư, sự việc vừa rồi tôi đã cho người điều tra, mang cô đến phòng kho là một thực tập sinh mới vào, cô ấy là fan của Độ Cao, vì khó chịu việc hai người ghép cp, cho nên nghe thấy cô đến đây đã cố tình làm như vậy để cô xấu mặt.”

Thì ra là thế.

Kiều Trì nhẹ gật đầu: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”

“Là vấn đề từ phía chúng tôi, không có gì là vất vả, tôi cũng đã sa thải thực tập sinh kia, gây cho cô nhiều bất tiện như vậy, thành thật xin lỗi.” Thẩm Các cử chỉ ôn nhu nhã nhặn, anh giơ tay lên nhìn giờ: “Đã giữa trưa rồi, liệu tôi có thể mời Kiều tiểu thư đây ăn một bữa cơm không? Coi như tạ lỗi.”

“Thật ra không...” Kiều Trì vừa định lên tiếng từ chối thì Văn Nguyệt Nguyệt bên cạnh đã nhanh chóng đáp ứng nói: “Được đó, đúng lúc em cũng đang muốn ăn cá, hình như ở trong trung tâm này có một nhà hàng hải sản đúng không? Hay chúng ta ăn trưa ở đó đi!”

“Cũng được, để anh kêu người đi đặt chỗ trước.” Thẩm Các nói xong liền vẫy tay với quản lý đứng đó không xa, quản lý tới gần hỏi: “Thẩm tổng, có việc gì sao?”

“Lầu ba có nhà hàng hải sản, thay tôi đặt ba chỗ.”

“Vâng.” Quản lý đáp một tiếng liền xoay người rời đi. Tốc độ nhanh đến nỗi Kiều Trì muốn từ chối cũng không được, không thể làm gì khác đành nói: “Vậy làm phiền Thẩm tiên sinh rồi.”

“Không cần khách khí như thế, cứ như Nguyệt Nguyệt gọi tôi là Thẩm Các là được.” Thẩm Các chân thành nói, Văn Nguyệt Nguyệt ở một bên nhìn tới nhìn lui trên người anh.

Thẩm Các này có tiếng giữ mình trong sạch, coi như có đi theo anh của cô vào quán bar chơi cũng rất quy quy củ củ, từ chối hết tất cả nam nam nữ nữ rủ rê kết bạn.

Đây là lần đầu thấy anh hẹn một cô gái đó.

Văn Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ một lúc liền hiểu ra, chậc, đây chẳng lẽ là coi trọng Kiều Trì rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhất Tự: May mà mình thông minh không thì bị phát hiện rồi.

Kiều Trì: Đợi đấy, em nhất định cởi bỏ vỏ bọc của anh!

Tôi đến rồi đây!!!

Đối thủ thật sự đã online.

Thẩm tổng ôn nhu khiêm tốn!

Aaa tôi thật sự thích người ôn nhu đó!...

Mọi người ngủ ngon~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.