Mùa hè thường có rất nhiều bão.
Lão tổng tuyên bố thứ sáu sẽ được nghỉ do bão đổ bộ, cho dù trước đó phải làm hoàn thành hết các việc của thứ sáu thì đại đa số mọi người vẫn kịch liệt hoan hô.
Dư Ninh hôm nay bởi vì phải tăng ca nên đêm khuya mới về đến nhà. Lúc xe đi qua giao lộ hắn đã cẩn thận nhìn xung quanh nhưng cũng không tìm được chó hoang. Xem ra chờ hắn lâu quá nên đã bỏ đi rồi.
Dư Ninh trở về thẳng nhà. Hắn kiểm tra lại cửa sổ, cất hết chậu cây và quần áo ngoài ban công vào nhà.
Nghe nói lần này là một cơn siêu bão, sức gió lên tới cấp 17.
Dư Ninh đột nhiên nhớ tới chú chó hoang kia, không biết nó tránh bão ở nơi nào.
Sáng hôm sau lúc Dư Ninh tỉnh dậy, cơn bão đã đi vào đến rìa thành phố, tiếng gió ngoài cửa sổ rít gào, cửa kính bị gió đập vào vang lên từng tiếng chát chúa.
Dư Ninh cầm ô xuống siêu thị gần nhà mua lương thực, rau dưa dự trữ.
Hắn nhanh chóng đi dạo trong siêu thị một hồi, lấy những đồ cần thiết rồi đi tính tiền. Mưa đã bắt đầu rơi, Dư Ninh mở ô ra, gió mạnh tới nỗi cơ hồ muốn bẽ gãy ô của hắn. Cái ô hắn mang theo là hàng tặng kèm của một loại đồ uống nên chất lượng không tốt lắm, lúc hắn ra cửa chỉ tùy tay cầm theo. Đi được một nửa thì gió đã thổi gãy luôn cả cán ô, từng giọt mưa thoáng rơi xuống, giống như hòn đá nhỏ táp vào mặt, chỉ chốc lát toàn thân Dư Ninh đã ướt nhẹp.
Không ngờ mưa lại tới nhanh như vậy.
Đen đủi!
Dư Ninh căm giận thu ô lại, quyết định sau này không bao giờ mua cái đồ uống kia nữa, tặng được cái ô như cức!
Hắn cầm theo một túi lớn đồ vật, quẹo vào hẻm nhỏ ven đường, định bụng ném cái ô hỏng này vào thùng rác.
Nếu không phải cái ô này bị gió lớn làm hỏng, có lẽ sẽ không cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh tiếp theo.
Dư Ninh gặp lại chú chó hoang kia ở cạnh thùng rác. Nó cuộn thành một đoàn, trốn trong ống đổ rác nhỏ đến đáng thương ở góc tường, ý đồ muốn tránh một chút mưa rền gió dữ nhưng đáng tiếc chỉ phí công. Cả người nó đều bị mưa làm ướt, lông tóc bết thành từng cục, dính sát vào người, lộ ra thân thể gầy trơ cả xương, xấu đến cực điểm.
Nháy mắt kia trong óc Dư Ninh hiện ra một ý niệm: Vị chủ nhân cũ đã vứt bỏ nó, giờ này có phải đang an an ổn ổn, ấm áp trú trong ngôi nhà của mình hay không?
Dư Ninh giơ tay ném một cái, chiếc ô chuẩn xác rơi vào thùng rác.
“Đông”
Chó hoang ngẩng đầu lên, đôi mắt khỏe mạnh còn sót lại nhìn thấy Dư Ninh liền ánh lên một tia sáng đầy vui sướng.
“Gâu!”
Nó thế mà lại sủa một tiếng, từ trong góc tường đi ra, đi tới đi lui vòng quanh Dư Ninh, ô ô kêu to.
Dư Ninh lấy từ trong túi ra một cái lạp xưởng và cái bánh mì, xé mở rồi đặt trên mặt đất. Chó hoang cao hứng phe phẩy cái đuôi, thân mật nhẹ nhàng cọ một chút vào ống quần hắn. Bánh mì rất nhanh bị nước mưa làm ướt nhưng nó cũng không thèm để ý, ăn đến thật sự mãn nguyện.
Ném cái ô hỏng kia xong thì cần phải trở về rồi, mưa cũng càng lúc càng lớn.
Dư Ninh xoay người sang chỗ khác, tiếng mưa rơi ào ào, chân hắn ấy vậy mà càng bước càng có chút gian nan.
“Gâu!”
Quay đầu lại nhìn, Dư Ninh trông thấy con chó nọ đứng tại chỗ bất động, nhếch nhếch môi, liều mạng phe phẩy cái đuôi, giống như một người đang cười nói, tạm biệt, tạm biệt.
Nhất định là hắn thấy ảo giác. Dư Ninh xoay người, tiếp tục đi về phía trước vài bước rồi lại dừng lại, suy nghĩ một hồi. Mưa gió điên cuồng, thổi đến mức hắn không mở mắt ra nổi.
Chính là dù thời tiết có như vậy, chó hoang cư nhiên cũng không nghĩ đến việc bám theo sau, khẩn cầu hắn thu lưu nó.
Hắn lại quay lại nhìn, nó vẫn như cũ đứng tại chỗ, phe phẩy cái đuôi, tựa hồ có chút hoang mang mà nhìn hắn.
Hắn vẫy tay, “Này, mi, lại đây.”
Dư Ninh mất đến sức của chín trâu hai hổ mới lùa được chó hoang về tới nhà mình.
Không sai, là lùa về.
Hắn thật vất vả hạ quyết tâm mới quyết định thu lưu con chó hoang dơ vô cùng này, kết quả thế mà nó còn không thèm cảm kích. Hắn vẫy tay với nó, nó bất động. Hắn qua lùa nó đi, nó mới chậm rì rì dịch về phía trước từng chút một. Chờ tới khi đến dưới lầu chung cư của Dư Ninh, gia khỏa này hoảng sợ giống như sắp vào lò sát sinh, bám chặt vào khung cửa chết cũng không chịu vào.
Toàn thân Dư Ninh ướt đẫm, mất hết kiên nhẫn. Không muốn thì ok thôi. Hắn xách túi đi thẳng vào lầu một, tới trước thang máy cũng không quay đầu mà bước vào trong.
Chó hoang đứng ở ngoài cửa lớn, ngao một tiếng, như nức nở, như thương tâm mà cũng như luyến tiếc.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Dư Ninh nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên duỗi tay đè lại nút thang máy, quát, “Cho mi hai mươi giây, lại đây!” Rống xong hắn mới phát giác hơi ngu, thế mà hắn lại đi nói chuyện với một con chó. Tất cả đều là do con chó hoang kia, rõ ràng nhìn thì xấu mà biểu tình như thể có thể nói chuyện vậy.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, nó phảng phất như nghe hiểu được lời hắn nói thật. Hắn vừa dứt lời, chó hoang liền có vẻ bất an, đứng lên xoay quanh, do dự.
Dư Ninh buông nút thang máy ra, cánh cửa lần thứ hai chậm rãi khép lại.
Chó hoang nóng nảy, tựa hồ cái gì cũng mặc kệ, khập khiễng mà ra sức chạy về phía Dư Ninh.
Cho dù què một chân thì nó vẫn chạy nhanh được sao, Dư Ninh nghĩ nghĩ, duỗi tay lại đè lên nút bấm, chó hoang vọt vào bên trong thang.
Dư Ninh cúi đầu nhìn chó hoang lè lưỡi thở dốc, “Thiếu đánh.”
Thang máy rất nhanh lên đến tầng 18, không quen ngồi thang máy nên chó hoang có chút choáng váng, lúc đi ra còn lung lay hai cái. Dư Ninh nhìn nó bộ dáng không tìm được phương hướng, phun ra một chữ, “Bổn.”
Bổn (笨): ý chỉ vụng về, dốt, ngốc, khờ khạo, chậm chạp…
Lúc tới cửa nhà chó hoang lại hơi hơi do dự, nhưng lần này rất nhanh đã bị Dư Ninh không còn kiên nhẫn gầm lên dọa sợ, vội vội vàng vàng đi theo sau lưng hắn vào nhà.
Thấp thỏm bất an, cẩn thận hoảng hốt, sàn nhà Dư Ninh trắng tinh đến mức làm nó như thể say xe. Chó hoang co chặt tứ chi lại, gian nan mà khống chế mình chỉ đứng trên một ô gạch, tận lực làm nước mưa đã trở nên đen xì, theo lông tóc nó chảy xuống không làm dơ thêm gạch men trắng bóng.
Dư Ninh thấy dáng vẻ này của nó, không biết phải nói gì.
Nói nó ngốc, nó lại rất thông minh, giống như có thể hiểu được lòng người, biết lo lắng cẩn thận hành sự; nói nó thông minh, nhìn qua lại thấy nó ngốc không chịu được.
Tóm lại là một con chó vô cùng kỳ quái.