Edit: Hoa Hồng Đào
La Tiểu Xuyên nhớ rất rõ, một tuần trước, y trốn ra khỏi bệnh viện, đang khập khiễng bước trên lối đi bộ thì có chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh, một nam nhân ngồi trên ghế sau, khuôn mặt đẹp trai nhưng vô lại, chống tay lên cửa xe hỏi y: “Có muốn tôi giúp anh đối phó Đường Lẫm hay không?”
Y ngạc nhiên, lập tức cảnh giác lùi lại hai bước, tuy rằng rất chán ghét nam nhân kia, nhưng y cũng sẽ không ngốc đến mức tùy tiện tin tưởng một người không quen biết để đối phó hắn.
“Không cần.”
Đối phương cũng không vội, cứ cười hì hì chầm chậm bám theo: “A, vậy tôi có thể giúp anh không bị hắn tìm được nha.”
La Tiểu Xuyên dừng bước, chân y còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu tiếp tục phải đi một quãng dài thì thực sự đau không chịu nổi: “Rốt cuộc cậu là ai? Có mục đích gì? Nếu như muốn moi tin tức từ tôi thì xin lỗi, tôi và hắn ta hoàn toàn không quen biết.”
“Không quen biết? Nếu vậy thì chúng ta đánh cược xem trong bao lâu thì anh bị hắn ta tìm thấy nhé?”
“...” La Tiểu Xuyên nghiến răng, cảm thấy nụ cười của người đàn ông này chói đến mức muốn ăn đòn.
“Nói thật với anh, tôi và Đường Lẫm trước kia đúng là đối thủ, nhưng hiện tại nước sông không phạm nước giếng, huống hồ tôi còn có thứ rất trọng yếu ở chỗ hắn, trong tương lai chúng tôi sẽ cùng hợp tác.” Nam nhân trong xe nhún vai một cách cường điệu, thở dài một hơi: “Bây giờ anh không khác tội phạm truy nã là bao, kẻ thù của Đường Lẫm đều biết đến sự tồn tại của anh, coi như anh không thừa nhận, bọn họ cũng sẽ tìm cách bắt cóc anh để đe doạ hắn...”
“Bắt tôi để đe doạ hắn ta? Ha ha, vậy chỉ sợ kẻ thua cược sẽ là bọn họ.”
“Thật sao?” Đối phương quan sát phản ứng của y, chợt lộ ra biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy khiến La Tiểu Xuyên có chút không quen, nhưng chỉ được hai ba giây hắn lại mỉm cười: “Được rồi, chẳng qua anh cũng không muốn chịu thiệt nữa đúng không? Hãy đi cùng tôi, thứ nhất tôi có thể bảo đảm anh không bị thương, thứ hai tôi giúp anh không để Đường Lẫm tìm được, thế nào?”
“Dựa vào đâu khiến tôi phải tin cậu?”
“Vậy anh cũng có thể không tin tôi nha~, nhưng anh có tin chỉ cần tôi rời khỏi đây anh sẽ bị người bắt đi ngay lập tức hay không?”
Lần thứ hai La Tiểu Xuyên muốn đánh nam nhân trước mặt một trận, suy nghĩ xoay vòng, cuối cùng y vẫn leo lên xe, đã đi đến bước này thì cũng chẳng kém cái chết là bao.
Chỉ là trong khoảnh khắc khi y bước lên xe, nam nhân kia chợt lộ ra một nụ cười gian trá.
Thực tế, đối phương làm đúng như những gì đã nói, không hề làm hại y. Hắn bố trí đưa y đến một khu biệt thự ở vùng ngoại ô, thậm chí còn mời bác sĩ tiếp tục chữa bệnh cho y.
Mãi đến lúc thương thế khôi phục được hơn một nửa, hắn mới tìm y nói là cùng đi ăn cơm rồi mang y ra ngoài, kết quả... Dĩ nhiên, chờ La Tiểu Xuyên phát hiện có chỗ không đúng thì đã muộn.
Dáng vẻ Đường Lẫm so với trước khi y rời đi tựa hồ còn ốm yếu hơn, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Phải nói rằng, La Tiểu Xuyên có hơi vui sướng khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Đường Lẫm, nhưng mà rốt cuộc là vì “hóa ra hắn cũng sẽ có tâm trạng như vậy sao?” hay là vì “hóa ra hắn cũng sẽ bởi vì mình mà lộ ra tâm tình như vậy?” mà hả hê, hay là vì cái gì, chính y cũng không biết.
“Dung Bân, anh có ý gì?” Ánh mắt Đường Lẫm loé lên, nếu như cẩn thận lắng nghe có thể phát hiện giọng nói của hắn hơi run rẩy.
“Tôi có thể có ý đồ gì sau một thời gian dài không gặp nhau đây. A đúng rồi, tôi mới thu được một thủ hạ mới nha, La Tiểu Xuyên.” Dung Bân giơ tay vỗ vai La Tiểu Xuyên, sau khi thấy ánh mắt hung ác của Đường Lẫm thì nhe ra hai cái răng nanh: “Nào, Tiểu Xuyên, giới thiệu với anh một nhân vật vô cùng nổi tiếng - Đường đại thiếu gia.”
Lúc này La Tiểu Xuyên cũng không thèm quản Dung Bân có ý đồ gì, trông thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Đường Lẫm, liền phối hợp cười cười, tỏ ra xa cách – kêu lên: “Đường thiếu gia khoẻ.”
Mặt Đường Lẫm càng khó coi.
Dung Bân cười đến rạng rỡ, lười biếng tựa hẳn vào vai La Tiểu Xuyên khiến chân y có chút chống đỡ không nổi, y quay đầu sang lườm hắn một cái, chợt nghe “rầm” một tiếng ở phía trước, Đường Lẫm đã vỗ bàn đứng dậy.
“Đường Lẫm!” Ngụy Nhất Minh thấy hắn vì dùng sức mà đau đến eo cứng ngắc, y hoảng hốt kêu lên.
Đường Lẫm phẩy tay, bất động nhìn chằm chằm Dung Bân: “Nói ra điều kiện.”
“Điều kiện? Điều kiện gì? Thật sự là tôi chỉ đi dạo qua đây mà thôi, nhưng nếu cậu không ngại, ngày kia cùng tôi ăn một bữa cơm, được chứ?” Dung Bân cười híp mắt bổ sung: “Không được phép mang theo người, chỉ có hai người các cậu.”
Khi ánh mắt của Dung Bân rơi xuống người Ngụy Nhất Minh thì đối phương không được tự nhiên chuyển tầm mắt ra hướng khác.
“La Tiểu Xuyên!” Nếu trên người Đường Lẫm lúc này không bị thương, chắc chắn đã sớm xông lên: “Tôi không cho phép anh đi với hắn!”
“Không cho phép? Đường thiếu có phải là có chút quá phận không? Thà làm đàn em cho người khác, chí ít tốt hơn so với kẻ đã từng phản bội niềm tin của mình.” La Tiểu Xuyên bình tĩnh nhìn thẳng vào Đường Lẫm, khi thấy sự thống khổ trong mắt đối phương thì trái tim chợt bị đâm đến đau nhói.
“Chậc chậc, nói quá đúng, đi thôi Tiểu Xuyên! Như vậy chúng ta ngày kia lại gặp mặt, Đường thiếu.” Dung Bân quay đầu liếc nhìn Đường Lẫm, thu lại nụ cười, bàn tay đặt sau đầu La Tiểu Xuyên làm ra hình dáng một khẩu súng.
“Đường Lẫm, vết thương trên bụng anh nứt ra rồi.”
“Chết tiệt...”
La Tiểu Xuyên đang nhấc chân bước ra cửa bỗng khựng lại, nhưng cuối cùng y vẫn theo Dung Bân ra ngoài.
“Rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Ai nha, anh tức giận sao?” Dung Bân ngó La Tiểu Xuyên đang cau mày khó chịu nhìn hắn, hắn liền cười cợt lấy lòng - đương nhiên, dáng vẻ này La Tiểu Xuyên thừa biết là hắn đang giả vờ: “Tôi không lừa anh, tôi và Đường Lẫm đúng là lâu rồi không động tay động chân, thật sự tôi có thứ rất trọng yếu ở chỗ hắn – tôi chỉ cần hắn trả lại thôi.”
Hắn nhìn ánh mắt vẫn đang biểu lộ sự tức giận của La Tiểu Xuyên, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi đối với hắn như thế nào không quan trọng. Mà là anh, anh đang lo lắng cho hắn đi?”
“Không cần cậu quan tâm.” La Tiểu Xuyên không nhịn được quay đầu đi, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt giả mù sa mưa* - tỏ ra đáng thương của hắn.
(Giả mù sa mưa: thành ngữ chỉ hành động nhằm để che giấu đi mục đích thật sự)
“Nhưng mà nói đi nói lại thì...” Dung Bân tiến đến ghé sát vào tai y thổi một hơi cợt nhả: “Anh không cảm thấy nhìn Đường Lẫm ăn quả đắng thì tâm trạng rất chi là thoải mái sao? Ha ha ha~”
“...”