La Tiểu Xuyên mơ một giấc mơ, y thấy bảo bối đại cẩu mình nuôi trước kia ngồi ở bên giường, thè lưỡi thở hồng hộc nhìn y. Viền mắt có chút nóng, y bối rối đưa tay ra sờ cái đầu xù lông của nó, nghẹn ngào kêu một tiếng “Đại Khả”, con chó cọ cọ trong lòng bàn tay ôn nhu của chủ, rồi liếm liếm những ngón tay.
Cảm xúc nóng ẩm khiến La Tiểu Xuyên từ trong mộng đột nhiên giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt, liền thấy Đường Khả ngồi xổm trước giường, không hề động đậy mà nhìn y chằm chằm.
“Đói bụng!”
“...” Phắc! Y thầm mắng một tiếng, nhắm mắt thêm năm phút đồng hồ nữa mới rốt cục nhẫn nhịn nâng cái thân thể đau nhức dậy để đi đánh răng.
Vùng này không phải khu vực mà La Tiểu Xuyên quen thuộc, tối hôm qua sau khi chạy thoát, bọn họ ngồi trên xe buýt cho tới trạm cuối, nơi này hẳn là vùng ngoại ô. Y dẫn nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu đi vòng hết con đường mới tìm được một quán ăn nhỏ.
Hai người vừa bước vào, những người ngồi trong quán liền đồng loạt nhìn lên, họ đưa mắt đánh giá cái người trông hung thần ác sát vóc dáng nhỏ hơn này, sau một hồi lại quay sang đánh giá nam nhân cao lớn đầu đang quấn băng trắng kia.
La Tiểu Xuyên sờ sờ túi không thấy bao thuốc lá, y liền bực bội đá cái ghế một phát rồi mới ngồi xuống, còn không quên hung ác trừng mắt lại với những ánh mắt tò mò kia.
Mấy người nọ lập tức cúi đầu xuống.
Y gọi ba món: một tô cơm, một đĩa thức ăn mặn và một bát canh, hai người cứ như quỷ đói vục đầu mà chén, lúc Đường Khả nuốt miếng cơm cuối cùng trong bát, đĩa trên bàn chẳng sót lại tí gì, cả chút cặn cũng không.
La Tiểu Xuyên ngậm tăm, hỏi hắn: “Ăn no chưa?”
Đường Khả liếm môi, ánh mắt phiêu đến bàn cá nướng sát vách, nhưng miệng vẫn trả lời đã ăn no.
La Tiểu Xuyên giật giật lông mày, tay đập bàn một cái, hô: “Ông chủ, cho thêm tô mì lớn kèm quả trứng!”
Tốt xấu gì cũng coi như theo mình, dĩ nhiên y sẽ không để cho hắn bị đói, nhìn hắn xem, xem cái dáng vẻ hưng phấn kia, chỉ còn kém Đại Khả đến vẫy vẫy đuôi rồi liếm chân y thôi.
Cơm nước xong, La Tiểu Xuyên dẫn Đường Khả đi dạo trên đường, dù sao cũng ở lại đây hai ngày, y liền đi mua mấy cái quần sịp cùng một chút đồ ăn vặt, sau đó ở quầy tạp hoá gọi điện thoại nhờ Đàm Kỳ giúp đỡ.
Đàm Kỳ với y là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ, nếu như nói trên đời này còn có người thật lòng quan tâm y, thì nhất định chính là hắn. Hai người là bạn học hồi sơ trung*, khi đó cha mẹ La Tiểu Xuyên vẫn còn khoẻ mạnh, tuy rằng kinh tế trong nhà túng quẫn, nhưng vẫn đủ để cho y ăn học. Hồi đó vừa tốt nghiệp tiểu học, hai thiếu niên đều rất hồn nhiên, ở trong trường nghiêm túc vừa học vừa chơi. Dĩ nhiên bên cạnh họ cũng không thiếu học sinh cá biệt: có kẻ hay trêu chọc các bạn nữ, có kẻ thường xuyên bắt nạt bạn trong lớp, có kẻ thì chuyên trốn học đi chơi bóng rổ, ngoại lệ còn có vài học sinh dậy thì sớm dính vào chuyện yêu đương rồi rủ nhau làm một “vòng tròn nhỏ“. La Tiểu Xuyên cùng Đàm Kỳ hồi đó căn bản không biết những chuyện kia, chỉ mê chơi games, cũng có lúc bị giáo viên nhắc nhở, nhưng họ cũng không dính dáng đến những mối quan hệ phức tạp, mãi đến tận cao trung* thì cha của La Tiểu Xuyên bị ung thư, lúc phát hiện thì bệnh đã chuyển sang giai đoạn cuối.
(Sơ trung, cao trung: là hai cấp học phổ thông bên Trung, tiếp nối cấp tiểu học, dành cho học sinh từ 12 đến 17 tuổi, mỗi hệ kéo dài 3 năm)
Khi đó hai người học cùng một trường, thành tích học tập của La Tiểu Xuyên không tốt nên bị phân vào một lớp đại trà, lực học lại càng xuống dốc. Đàm Kỳ không yên tâm về y, cứ như một người anh trai luôn đứng ra bảo vệ y nhưng giáo viên chán không quản, người nhà cũng không hỏi han, cuối cùng y liền bị họ bỏ mặc. Đàm Kỳ từ nhỏ đã không thiếu tiền, lại biết rõ đôi khi chỉ cần bỏ ra ít tiền là có thể giải quyết được rất nhiều chuyện. Nhưng La Tiểu Xuyên thì cứ làm ngược lại, lúc Đàm Kỳ không có bên cạnh giúp đỡ, y theo người ta đi đánh bạc, nhiều lần suýt bị lôi vào phòng quản lý, may mắn phút cuối đều được Đàm Kỳ nhờ người giúp.
Nếu cha của La Tiểu Xuyên không chết, hoặc là mẹ y không đi bước nữa, có lẽ cuộc đời của y còn có thể cứu vãn chăng?
Phu thê bản thị đồng lâm điểu
Đại nạn lâm đầu các tự phi*
(Thành ngữ Trung Quốc: Vợ chồng vốn thân thiết như chim ở chung một rừng, gặp đại nạn - chết người, thì tự mình phải lo chống chọi với cái chết)
Câu nói này lúc La Tiểu Xuyên 17 tuổi liền cảm nhận được, y quả thực không bao giờ nghĩ rằng mẹ y cứ như vậy bỏ y mà đi, thời điểm ấy y ở trong căn phòng trống không đợi một tuần cũng không hề cảm thấy tức giận, đói bụng thì uống nước lã, lúc đói đến sắp hỏng y lấy gạo còn sót lại nấu lên rồi ăn, tới khi Đàm Kỳ chạy đến, y đã bị nhà trường đuổi học.
Mặc dù biết vơ đũa cả nắm là không đúng, nhưng sau chuyện đó La Tiểu Xuyên đối với phụ nữ vẫn là chán ghét, y cảm thấy mỗi người đều ích kỷ, đều không chịu nổi thử thách trong chuyện tình cảm. Tầm tuổi này, công phu trên giường của y luyện không tệ, nhưng y chưa từng nói qua chuyện yêu đương lấy một lần.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Đàm Kỳ dựa vào quan hệ trong nhà để lên học đại học còn La Tiểu Xuyên bỏ học. Hai người lại là anh em cùng một bang phái giang hồ. Khi lão đại có việc La Tiểu Xuyên sẽ đi theo hỗ trợ, mỗi khi đánh nhau, y ra tay tàn nhẫn tựa như không muốn sống. Y chỉ có một thân một mình cũng không có gì phải bận tâm, vì lẽ đó đại ca rất xem trọng y, nhưng Đàm Kỳ dù sao cũng là người trong nhà có bối cảnh, vui đùa một chút còn được, nhưng đến tuổi, vẫn bị người trong nhà gọi về thành gia lập nghiệp, từ đó hắn dần rút khỏi bang phái.
Đàm Kỳ khuyên y thật nhiều thứ, đều bị y cười ha ha bỏ qua, thực ra y cũng rất muốn tìm một công việc ổn định, sống cuộc sống thoải mái, không cần kết hôn, một người nuôi một đại cẩu vẫn có thể sống tốt. Nhưng y vốn đã quen thuộc cuộc sống của một tên lưu manh nay đánh người mai bị người đuổi đánh, y có thể làm được công việc ngày ngày 9h sáng đi 5h chiều về sao? Thậm chí có lúc y cảm thấy, sẽ có ngày y chết trong một hẻm nhỏ nào đó, hoặc chết già trong tù. Con đường này y sớm đã lựa chọn, từng bước một đi về phía trước, chờ tới khi quay đầu lại, đã không còn đường lui.
“Phắc! La Tiểu Xuyên khi trước cậu đáp ứng tôi thế nào?! Không phải là cậu nói sẽ đi tìm công việc đàng hoàng sao?” Điện thoại vừa kết nối, La Tiểu Xuyên bị mắng cho choáng váng, cũng may là qua điện thoại, chứ nếu gặp mặt thì không biết bị người này cằn nhằn tới bao lâu.
“Lần này là Đầu Trọc tới tìm tôi gây phiền phức mà! Tôi có làm chuyện xấu xa gì đâu!”
Bên kia Đàm Kỳ mắng vài câu, lại thở dài một hơi, có lẽ là đang hút thuốc, sau mấy giây hắn mới mở miệng: “Đầu Trọc tìm đến, hai người không biết sẽ dây dưa đến tháng năm nào, lát nữa tôi sẽ tìm người nói với anh Liêu, cậu cũng biết, bây giờ tôi... không thể can thiệp quá nhiều, chính cậu cẩn thận một chút cho tôi! Một khi có cơ hội liền hoàn lương đi. Cậu không có học sao? Đầu cậu hỏng rồi sao mà còn muốn tiếp tục làm côn đồ để kiếm cơm?! Cậu chỉ biết có đánh nhau với đánh nhau thôi!”
Hừ, mắng thì thôi, còn đả kích người khác! Không có học thì đã sao?!
La Tiểu Xuyên vốn đang cảm động muốn đòi mạng, hiện tại mặt lập tức biến đen, nhưng y cũng chỉ dám oán thầm: “Ai ai tôi biết rồi, cậu làm sao càng ngày càng dài dòng, à, di động của tôi tối hôm qua lúc chạy trốn rơi mất rồi, cậu gọi cũng không được, trước tiên tôi ở nơi này một tuần đã, rồi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Y quay đầu, liếc Đường Khả đang ngồi xổm nhìn chằm chằm lề đường, không biết đối phương đang nghĩ gì mà tập trung tinh thần như vậy.
“Đúng rồi, gần đây cậu có nghe qua có vụ bắt cóc nào trong thành phố không?”
“Bắt cóc? Không nghe thấy... La Tiểu Xuyên! Cậu nói thật cho tôi! Cậu có phải lại theo người ta làm vụ gì tệ hại không?” Đàm Kỳ gào thét qua điện thoại.
“Đủ rồi! Cậu xem tôi thành cái dạng người nào thế hả! Tôi chính là làm gì xấu xa cũng sẽ không tệ đến mức bắt cóc người tống tiền đi!” Tôi không có não chắc? Y thầm bổ sung một câu.
Nghĩ một chút, La Tiểu Xuyên không đem chuyện nhặt được Đường Khả nói cho Đàm Kỳ, một là sợ đối phương lại lải nhải, hai là sợ chuyện này truyền ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị kẻ thù chân chính tìm tới cửa.
Cúp điện thoại, La Tiểu Xuyên đi tới chỗ Đường Khả, vừa vặn ở cái mông hắn đá một cước, làm đối phương suýt chút nữa bị ngã.
“Đi thôi! Ngồi xổm thế không mỏi sao?”
Đường Khả đứng lên xoa xoa cẳng chân có chút tê, lại xoa mông hai cái, hướng về phía y nở nụ cười: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
“... Ăn sh!t ấy! Ai, cậu chỉ biết có ăn thôi!” Dù mắng như thế, y vẫn rất nghiêm túc mà suy nghĩ lời đối phương xem tối nay sẽ ăn gì.