Nhặt Được Một Người Cá

Chương 11: Chương 11: Phiên ngoại 1: Bị mua một ngày




Edit + Beta: Thủy Ngư

Nolan vui sướng nhận được khoản thu nhập đầu tiên trong đời, cậu hôn bẹp bẹp vang dội lên má Sở Mộc Tự đang ngồi bên cạnh coi phim.

Sở Mộc Tự bị làm phiền cũng không giận, anh lấy ngón cái khẽ đẩy mặt Nolan ra rồi dịu dàng nói “Nếu có cái gì muốn mua thì mua ngay đi, không đủ thì kêu anh thanh toán cho.”

“Cái gì cũng được?”

“Miễn là không phải cái gì kì quái hay hàng cấm thì được hết.”

Nolan ngồi bên cạnh anh, xoắn xuýt xoa cằm suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu ra.

“Em đã nghĩ xong mình muốn mua cái gì rồi!”

“Em muốn mua gì?” Sở Mộc Tự hứng thú quay đầu nhìn cậu.

Nolan chạy vào phòng lục lọi một phen rồi cầm cái thẻ ngân hàng chạy ra, trịnh trọng đặt thẻ vào tay Sở Mộc Tự, nói “Em muốn mua một ngày của anh.”

“…Đây là trào lưu gì vậy?”

Con người luôn luôn hối hận những gì mình đã làm, ví dụ như lúc gây gổ quên không lấy tuyệt chiêu của mình ra, ví dụ như trước mặt crush luôn nói những câu ngu ngốc thiếu muối, ví dụ như người yêu nói ra lời yêu cầu vô lý liền đồng ý ngay tắp lự mà không nghĩ ngợi gì.

Hai tiếng sau, người đại diện người mẫu kiêm Sở đại gia ngồi trong phòng làm việc bắt đầu hối hận với hành động nhận lấy cái thẻ ngân hàng của Nolan.

Nolan đã thành công mua được một ngày của Sở Mộc Tự, cậu ưỡn ngực nghênh ngang thăm quan khắp phòng làm việc của anh.

Vì để phòng ngừa anh và Nolan xảy ra chuyện mờ ám ngoài ý muốn, lúc đi vào Sở Mộc Tự đã lén chốt cửa phòng lại.

“Em tới công ty này làm đã lâu, giờ mới được vào phòng làm việc của anh.” Nolan đánh giá bài trí xung quanh căn phòng, không vui nói.

Đối với Sở Mộc Tự mà nói, phòng làm việc không phải là địa điểm làm việc chủ yếu của anh, trừ một số việc như kí kết giấy tờ cần phải làm xong ở đây ra, Sở Mộc Tự thích tự mình đi khảo sát công việc thực tế hơn.

“Ở đâu học được thói vểnh môi bắt bẻ thế.” Sở Mộc Tự bóp má cậu lắc lắc “Lúc chơi với đám Kim Nguyên kia đừng có học ba cái thói xấu của bọn họ.”

“Anh không thích nhóm người Kim Nguyên sao?” Nolan nhìn anh hỏi.

“Anh không thích đám ẻo lả tính đàn bà đó.” Sở Mộc Tự nói.

“Nhưng trước kia anh đã từng ở chung với Thích Xuyên mà, vẻ ngoài của Thích Xuyên còn đẹp hơn cả phụ nữ.” Nolan chua chát nói.

“Sao cứ khoái ăn giấm thế, coi chừng biến thành cá ngâm giấm.” Sở Mộc Tự dở khóc dở cười, anh để Nolan ngồi lên ghế làm việc của mình, một lần nữa nghiêm túc giải thích với cậu “Anh không thích cậu ta, anh sống chung với cậu ta bởi vì anh cho rằng cậu ta là ân nhân cứu mạng mình, mà không phải vì động lòng.”

Nolan kéo tay Sở Mộc Tự để anh ngồi trên đùi mình, vùi mặt vào gáy anh, mềm nhũn nói “Vậy còn em, anh sống bên em là vì em đã cứu anh?”

Nội tâm lo lắng của người yêu cùng với nhiệt độ cơ thể truyền tới sau lưng Sở Mộc Tự, anh sờ đầu Nolan rồi nhẹ nhàng nói “Còn không bằng em nói là vì em nấu tô cháo khó ăn kia cho anh nên anh mới quyết định sống bên em.”

“Rất khó ăn?” Nolan ngẩng đầu lên hỏi.

“Bỏ muối quá nhiều, gừng cắt còn to hơn chiếc đũa, em thấy sao?”

“Dở thế mà anh cũng ráng ăn hết.” Nolan thất bại nói “Lần sau em ra ngoài mua bữa sáng cho anh.”

“Thế à, nhưng anh không thích bữa sáng ngoài đường.” Sở Mộc Tự chọc cậu.

Nolan được gián tiếp bày tỏ làm lỗ mũi cậu nóng dữ dội, cả thế giới đều biến thành màu hống phấn, cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Thấy Nolan giống như chó lớn ôm anh cọ tới cọ lui, Sở Mộc Tự nói “Em bỏ tiền ra mua một ngày của anh chỉ là ôm anh trong phòng làm việc nói lời ong tiếng ve?”

“Hửm?” Nolan giờ mới sực nhớ ra chính sự “Đương nhiên là làm một số chuyện mà bình thường không rảnh làm nha.”

Sở Mộc Tự khẽ dừng lại, sau đó mặt già đỏ bừng, trong đầu thoáng hiện lên những hình ảnh cấm trẻ em, anh quan sát cái bàn làm việc coi như bền chắc trước mặt này, thầm nghĩ đồ ngốc giờ còn biết học xấu nữa.

Sở Mộc Tự lầm bầm nói “Em muốn làm gì?”

“Ở trong phòng làm việc còn có thể làm gì khác chứ?” Nolan mặt đầy đứng đắn “Đương nhiên là kiểm tra công việc của anh rồi, mau đưa em coi toàn bộ hồ sơ làm việc gần đây của anh đi.”

“…”

Hồ sơ là chỉ công việc của từng người mẫu, bao gồm tạp chí, ảnh chụp, công văn bản thảo, nội dung quảng cáo sắp tới và bản demo trước khi xuất bản, tất cả đều được đưa đến chỗ Sở Mộc Tự, để anh kiểm tra lại còn chỗ nào không phù hợp rồi chốt cú cuối.

Sở Mộc Tự thầm nghiến răng, hưng phấn hồi hộp gì gì đều bay biến sạch, anh đi đến tủ hồ sơ rút ra một xấp nhỏ trong đó đưa cho Nolan.

“Cảm ơn anh.”

Nolan thành thật lật ra, nghiêm túc xem.

Sở Mộc Tự nhàm chán ngồi bên cạnh cùng xem những nội dung mà anh đã nhìn qua vô số lần với cậu, chán chê không có gì vui.

Bỗng nghe Nolan a một tiếng, tức giận chỉ một tấm hình trong đó nói “Em biết chắc sẽ có loại hình như vậy mà.”

Nolan chỉ vào tấm hình chụp quảng cáo đồ lót nam của Tôn Dật Linh, người trong hình cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt quyến rũ, toàn thân đều trần trụi ngoại trừ mỗi chỗ bí ẩn được bao bọc bởi lớp quần lót tam giác mềm mại, thân thể lười nhác mà hấp dẫn lòng người.

Sở Mộc Tự không hiểu tại sao cậu lại tức giận, nói “Tấm hình này chụp rất tốt, em không thích?”

Nolan bất mãn “Dĩ nhiên là không thích, tại sao anh có thể nhìn bộ dáng sắc tình của một người đàn ông khác chứ?” Cậu áp sát mặt lại gần Sở Mộc Tự, bá đạo nói “Muốn xem thì chỉ được xem mình em thôi.”

Sau khi kiểm tra xong hết hồ sơ làm việc của Sở Mộc Tự, Nolan kéo tay Sở Mộc Tự rời khỏi công ty trước con mắt của các nhân viên.

“Kế tiếp đi đâu?” Sở Mộc Tự thắt dây an toàn, hoàn toàn xem như bị Nolan mua một ngày, tùy ý để cho cậu tự mình lái xe.

“Đến cửa hàng đi, em có đặt mua vài thứ ở đó.” Nolan nở nụ cười bí hiểm với Sở Mộc Tự.

Một lần nữa đi tới cửa hàng lúc trước, Sở Mộc Tự cảm thấy như bừng tỉnh từ trong mộng, mới đó mà đã bốn tháng trời, anh lại cùng người yêu dắt tay về chung một mái nhà, hơn nữa người này hoàn toàn là người yêu của anh.

Vẫn là nơi đó, vẫn là người cũ. Nữ SA quen thuộc đứng ở quầy tiếp tân chào đón bọn họ, nở nụ cười chuyên nghiệp, vẻ mặt bình tĩnh liếc trộm hai tay đang nắm của hai người.

“Buổi chiều tốt lành, Sở tiên sinh, Nolan tiên sinh.”

“Hàng tôi đặt làm ở đây đã xong chưa?” Nolan hỏi cô.

“Đã làm xong, phiền hai vị ngồi chờ ở đây một lát, tôi sẽ nhanh chóng lấy hàng tới.” Nữ SA làm động tác mời với Sở Mộc Tự và Nolan, đợi bọn họ ngồi xuống sofa rồi mới xoay người đi lấy đồ.

“Em đặt làm cái gì vậy?” Sở Mộc Tự tò mò hỏi.

“Đợi lát nữa sẽ biết.” Nolan cười tươi rói, không trả lời là gì.

Sở Mộc Tự hơi nhướng mày, hỏi “Không phải em mới nhận tiền lương hôm nay sao, lấy đâu ra tiền đặt làm đồ trang sức?”

Nolan hiếm khi lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, đôi mắt dị đồng toát ra một tia quý khí, cậu nói với Sở Mộc Tự “Em là hoàng tử của tộc người cá mà, mặc dù không có nhân dân tệ nhưng lại không thiếu những cái khác.”

Ồ? Sở Mộc Tự có hơi kinh ngạc, thì ra tên ngốc luôn thầm thích anh có địa vị không hề thấp nha.

Không lâu sau, nữ SA cầm một cái hộp trang sức tinh xảo đi ra, cái hộp không lớn, Sở Mộc Tự thầm đoán bên trong đó là loại trang sức gì.

“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu.” Cô lễ phép đưa cái hộp cho Nolan.

“Em cũng rảnh thật, còn tới đây đặt làm trang sức.” Sở Mộc Tự trêu chọc Nolan.

“Đúng vậy, em suy nghĩ kĩ lắm mới quyết định đặt làm kiểu này đó.” Nolan mở hộp trang sức ra, lấy món đồ bên trong ra cho Sở Mộc Tự nhìn.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim kiểu “∞”, đơn giản thanh thoát, hấp dẫn người nhìn nhất chính là viên ngọc màu lam khảm trên chiếc nhẫn được mài dũa tinh tế, màu sắc trong veo tinh khiết, bề mặt phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp mắt dưới ánh đèn.

“Đây là…” Cho dù Sở Mộc Tự đã nhìn qua vô số bảo vật xa xỉ chói mắt nhưng vẫn không thể dứt mắt khỏi viên ngọc lam khảm trên chiếc nhẫn.

“Đẹp không? Thích không?” Nolan mong đợi hỏi anh.

Sở Mộc Tự chân thành gật đầu.

“Tốt quá.” Nolan vui vẻ cầm cái nhẫn, nâng tay Sở Mộc Tự lên, đeo vào ngón giáp út cho anh “Em còn lo lắng viên ngọc này không đủ lớn, sợ anh không thích.”

Vậy mà còn chưa đủ lớn? Vẻ mặt của Sở Mộc Tự hơi quéo, anh giật giật ngón tay, viên ngọc lam trên chiếc nhẫn đổi màu theo động tác của anh, khớp xương rõ ràng thon mảnh càng làm nổi bật lên sự quý khí sang trọng của chiếc nhẫn.

Thật là đẹp mắt, nhưng hành động đeo nhẫn của Nolan làm Sở Mộc Tự cảm thấy sai sai, anh hỏi Nolan “Em có biết đối với con người, đeo nhẫn cho một người có ý nghĩa gì không?”

“Em biết, là cầu hôn nha.” Vành tai của Nolan đỏ bừng, ánh sáng trong mắt sóng sánh “Anh muốn kết hôn với em không?”

Sở Mộc Tự buồn cười nắm tay Nolan nói “Đeo nhẫn cho anh rồi mới hỏi anh có muốn kết hôn với em, thiệt là.”

Nolan nghiêm túc nắm tay anh nói “Lần này không tính, lần tới em sẽ dùng phương thức của người cá chính thức cầu hôn anh.”

Người càng cố chấp càng ngốc nghếch đáng yêu, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nolan viết đầy chữ nghiêm túc và yêu thương, hận không thể móc tim ra dâng cho Sở Mộc Tự để thể hiện tấm lòng chân thành của mình.

“Cầu hôn không quan trọng, chỉ cần hai ta sống hạnh phúc bên nhau là được.” Sở Mộc Tự nhìn chàng hoàng tử người cá trước mắt, lòng mềm mại nói “Đối với bọn anh mà nói, hôn nhân không cần hiệu lực của pháp luật, chỉ cần hai bên yêu nhau thật lòng là được.”

Nolan không quan tâm đến cái gọi là pháp luật của con người, đối với cậu mà nói, giữa cậu và Sở Mộc Tự còn có mối liên kết quan trọng hơn cả một tờ giấy đăng ký kết hôn.

“Anh biết không, đối với người cá bọn em mà nói, cả đời chỉ biết nhận định một người bạn đời, bất ly bất khí, đến chết mới thôi.”

Nolan thấy bóng hình của mình trong mắt của Sở Mộc Tự, mà trong mắt cậu cũng ngập tràn hình bóng của anh, cậu quỳ một chân xuống đất, ngón tay chạm nhẹ lên mắt cá chân của Sở Mộc Tự.

“Ký hiệu em khắc ghi trên người anh mãi mãi trường tồn, mà em cũng sẽ vĩnh viễn yêu anh như thuở ban đầu.”

Từng lời từng chữ của Nolan giống như làn gió nhẹ thổi lướt qua mặt hồ phẳng lặng, làm dấy lên những vòng tròn nước lan rộng ra, rung động nơi trái tim của Sở Mộc Tự, mãi lâu sau không thể lắng xuống.

Hốc mắt của Sở Mộc Tự cay cay, run rẩy trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ đều bị mặc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra hai chữ.

“Đồ ngốc.”

Nolan thấy anh cảm động đến ngu cả người, cậu cũng không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu đứng dậy đặt một nụ hôn lên môi Sở Mộc Tự, cười lưu luyến “Đây là hai chuyện mà em muốn làm trong hôm nay, nhưng vẫn còn một chuyện thứ ba.”

“Còn nữa?” Sở Mộc Tự trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Nolan.

Cậu bỏ tiền mua một ngày của anh là đã lên kế hoạch dụ anh lọt vào bẫy rập thâm tình ngọt ngào của cậu sao? Sở Mộc Tự không thể không bội phục tâm tư của Nolan.

“Còn một chuyện cuối cùng quan trọng nữa.” Nolan ngượng ngùng mím môi nói.

“Nói đi, anh nghe.” Sở Mộc Tự chọt chọt lòng bàn tay của cậu.

Nolan liếc nhìn nữ SA đã tự giác tránh mặt đi, rồi ghé vào tai Sở Mộc Tự, nói chỉ có hai người nghe được “Tối nay em muốn dùng hình thái người cá cùng anh…”

Bầu không khí tỏ tình xúc động lẫn hạnh phúc bay biến sạch sẽ, Sở Mộc Tự mặt đỏ tai đỏ, anh nghiến răng đẩy Nolan ra.

“Nằm mơ.”

===Hết phiên ngoại 1===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.