Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 54: Chương 54




Hai người tay trong tay trở lại gần khu nhà, Vạn Uyển vẫn còn thú vị với câu Diệp phu nhân kia, lắc tay Diệp Dực hỏi, "Lúc nãy có phải là anh tỏ tình không?"

Diệp Dực không cúi đầu nhìn cô, chuyên chú nhìn đèn xanh đèn đỏ ở đối diện, "Em đang hỏi anh?"

"Nói nhảm, nếu không em đi tìm ai tỏ tình?" Vạn Uyển bị anh kéo, đi qua đường theo anh.

"Không phải" Diệp Dực thấy khăn quàng cổ của Vạn Uyển bị gió lớn thổi nên hơi bị lỏng ra, đưa tay quấn lại cho cô, "Xem em hiểu thế nào."

Vạn Uyển nhất thời ngừng lại, hai người giống như đang đứng kéo co, Diệp Dực cau mày không hiểu nhìn cô, "Lại sao thế?" "Diệp Dực! Đó là cầu hôn sao? Hả? ? ? ?"

Diệp Dực không lên tiếng, hơi dùng sức làm Vạn Uyển không thể không tiếp tục đi.

"Đây là tốc độ của âm thanh à? Có cần lừa gạt giá rẻ như vậy không?"

"Trọng điểm của em là tốc độ nhanh hay là quá tùy tiện?" Diệp Dực hỏi

Vạn Uyển suy nghĩ một chút, "Đều có!"

Diệp Dực như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cô, một câu hai nghĩa, từ từ nói, "Vậy thời gian dài của chúng ta như vậy coi là gì?"

Vạn Uyển nén một hơi ở ngực, vắt hết óc nghĩ nên mạnh miệng thế nào, thì lại thấy Tiếu Tồn Chi, đứng ở cửa.

Rõ ràng là đã đợi rất lâu, mặt đỏ rần.

Diệp Dực cúi đầu nhìn qua Vạn Uyển, lấy búp bê trên tay cô qua, "Đi đi"

Vạn Uyển cười hắc hắc, cọ xát Diệp Dực ở bên cạnh, "Nếu không đợi lát nữa em làm bánh nướng bí đỏ cho anh? Trong tủ lạnh còn lại ít bí đỏ "

Tiếu Tồn Chi im lặng liếc mắt, không có thấy mình đói bụng đứng ở chỗ này sao mà còn châm chọc? Ánh mắt oán hận đưa tới vừa vặn Diệp Dực đi qua cố ý liếc.

"Mười lăm phút, nếu như mà anh không thấy em ở trong nhà, cũng đừng lên nữa." Diệp Dực ấn thang máy, bình thản nói.

Vạn Uyển phản bác không có hiệu quả, giơ tay lên ấn đồng hồ, "Nói mau A Bạch, mình còn phải về nhà !"

Tiếu Tồn Chi biết Diệp Dực khá bá đạo, nhưng không ngờ lại bá đạo đến độ bá chiếm nhà của con gái người ta mà còn không cho chủ nhân về nhà, "Vạn Uyển, đó là nhà cậu, cậu có chút quyền tự chủ được không?"

Vạn Uyển rất đồng cảm mà gật đầu, nhưng mà khi mở miệng lại là ý khác, "Đem so sánh với quyền tự chủ, vẫn là Diệp Dực uy hiếp lớn hơn"

Tiếu Tồn Chi hoàn toàn không phản đối được, mở túi ra, từ bên trong lục ra một túi văn kiện, "Ừ, cứu trợ quốc tế lần trước cậu đệ trình thư phê chuẩn đã tới rồi."

Vạn Uyển chần chờ một chút, theo lý mà nói nhiệm vụ cứu trợ chữa trị bình thường đều phải thu xếp từ nửa năm đến một năm mới có thể chính thức thành lập, chính mình cũng không ngờ tới lại nhanh như vậy, "Còn làm phiền cậu đặc biệt đi một chuyến"

"Lúc ấy ngàn tính vạn tính mình cũng không cho rằng cậu và Diệp Dực sẽ ở cùng nhau" Tiếu Tồn Chi lại từ trong túi xách lấy ra một vài tài liệu liên quan đặt ở trong túi giấy đưa cho Vạn Uyển, "Cho nên lúc đó mình ôm nhiều tâm tình sẽ chăm sóc cậu ở trên đường đi."

Vạn Uyển nghe được hơi nhíu mày, "Cậu cũng muốn đi à?"

Tiếu Tồn Chi có chút đau buồn mà gật đầu, "Cậu nói làm thế nào chứ?"

"Đi thì đi thôi, trên đường nhiều người chăm sóc mà!" Vạn Uyển nói, "Cái này gọi là thượng cấp ra lệnh, Diệp Dực sẽ không nói gì."

"Nói rõ với anh ấy!" Tiếu Tồn Chi làm bộ hừ một tiếng.

Vạn Uyển cười ha ha, "Mình sẽ xem kỹ tài liệu này rồi ngày mai mình đi đến bệnh viện nộp tờ đơn này, cậu đi không?"

Tiếu Tồn Chi lắc đầu, "Chờ cậu trở về cho Diệp Dực xem phần tài liệu này, đoán chừng anh ấy có để cho cậu đi hay không cũng là một vấn đề."

"Nghiêm trọng như thế à?"

Tiếu Tồn Chi mở cửa xe, chỉ cười không nói, "Được rồi, mình về đây."

Vạn Uyển nhìn đồng hồ đeo tay sắp tới thời gian quy định, có chút chột dạ gõ cửa, "Thủ trưởng, em đã trở về!"

Diệp Dực mở cửa, nhíu mày với đồng hồ của mình, "Tạm được, không trễ lắm." Nói xong lại xoay người đi vào phòng khách.

Vạn Uyển đem túi giấy nhét vào trong túi xách, cân nhắc vẫn là nên đặt ở trong phòng của mình, mới vừa đi tới phía sau ghế sa lon, liền nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Dực, không phập phồng mà phơi bày bí mật nhỏ của mình, "Trong túi xách chứa cái gì mà khiến em cẩn thận như vậy?"

Vạn Uyển cười khan hai tiếng, "Cũng không có gì"

Diệp Dực tựa vào trên ghế sa lon, đưa tay, "Vậy đúng lúc, cho anh nhìn một chút"

Vạn Uyển không nói, nhìn đồng hồ ở trên tường, "Không còn sớm nữa, anh phải trở về bộ đội."

Diệp Dực đứng dậy, vẻ mặt tự nhiên, "Anh không phải đã nói sao, gạt anh em vẫn còn sớm mấy năm."

Vạn Uyển biết lừa gạt nữa thì nhất định là mình chết, "Trước đó em xin đi cứu trợ quốc tế "

"Cho anh xem tài liệu một chút"

"Không được, tài liệu nội bộ "

Diệp Dực do dự một lát, quay đầu xem ti vi coi như là chấp nhận.

Vạn Uyển rất kiêu ngạo mình có năng lực ứng biến như vậy, quả nhiên chỉ cần vừa nhắc tới lĩnh vực nghề nghiệp nhạy cảm hơn anh là có thể tránh được nguy hiểm.

Vạn Uyển ngửi thấy mùi thơm, thấy trên bàn gỗ trước sô pha đặt một khay bánh bí đỏ, thả túi xuống vội vàng tiến tới gần, "Thủ trưởng, tự anh nướng à?"

Diệp Dực chuyển kênh, cũng không nháy mắt, "Thuận tay"

Vạn Uyển cười hắc hắc, ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn bắt đầu ăn bánh bí đỏ, vừa mới cắn một miếng, liền bị người bên cạnh ngăn lại. Vạn Uyển không hiểu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Diệp Dực, "Sao thế?"

Diệp Dực mở miệng, "Anh nướng, anh ăn trước."

Vạn Uyển ồ một tiếng, cầm cả cái mâm lên đưa tới, "Cho đấy"

Diệp Dực nhíu mày, nhìn bánh bí đỏ đã bị gặm một nửa ở trong tay Vạn Uyển, "Anh muốn miếng kia"

"Nước miếng truyền vi khuẩn gây bệnh, từ góc độ y học mà nói, rất không vệ sinh." Vạn Uyển nghiêm trang giải thích.

Diệp Dực cũng không nói nhảm, cầm tay cô rồi đem nửa miếng bánh bí đỏ kia nhét vào trong miệng, tiếp tục xem TV.

"Ai. . . . . . Anh!"

"Em cũng tới đây" Nói xong buông hộp điều khiển ti vi trong tay, đưa tay qua dễ dàng vớt Vạn Uyển lên.

Vạn Uyển hừ một tiếng, tìm vị trí tương đối thoải mái gặm bánh bí đỏ.

Cửa vang lên hai tiếng thình thình, Diệp Dực thả lỏng Vạn Uyển để cho cô đi mở cửa.

Vạn Uyển mang dép lê lẹp xẹp mở cửa, nghĩ giờ này ai lại tới chứ? Mở cửa liền nhìn thấy Tả Diệc mặc quần áo thoải mái đứng ở bên ngoài.

"Nhìn đi, con gái nhà người ta bị cậu đánh thức!" Tả Diệc quay đầu về phía Ngô Sâm giả vờ rống lên một tiếng, "Đã trễ thế này rồi, hmm, hai nam đồng chí chúng tôi đang ở bên ngoài giải quyết vấn đề với cô."

Vạn Uyển quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Dực, mở cửa sắt ra, thả hai đôi dép ở chỗ cửa ra vào, "Ừ, Diệp Dực cũng đang ở bên trong, các anh vào đi!"

Diệp Dực ngó về phía ngưỡng cửa, Tả Diệc cũng lười vòng vo, nếu đã đụng mặt, còn là người trong nghề, "Lần này chúng tôi cùng nhau."

Diệp Dực nhíu mày, quan sát Vạn Uyển, "Kỳ huấn luyện dài bao lâu, trình độ bao nhiêu?"

Tả Diệc quay đầu lại cùng Ngô Sâm liếc nhìn nhau, rất đáng tiếc mà nói với Diệp Dực, "Theo quy tắc thông thường của bộ đội "

Diệp Dực không nói lời nào, nhìn chằm chằm Tả Diệc, một hồi lâu mới hỏi Vạn Uyển, "Vạn Uyển, không thể không đi?"

Nhớ lại lời nói của Lộ Ninh một lần nữa, Vạn Uyển nói thật, "Cũng không phải là không thể không đi."

Tả Diệc vừa nghe ngược lại đặc biệt cao hứng, ai yêu, rốt cuộc giải quyết một phiền phức, thật nhẹ nhàng khoan khoái, "Vậy được rồi, xác định danh sách đi theo còn phải trải qua sàng lọc của chúng tôi." Ngụ ý chính là, bởi vì Vạn Uyển cô vô cùng phiền toái, chúng tôi tìm một bác sĩ khác thay cô.

Vạn Uyển cũng biết hình tượng này của mình người gặp người không tin tưởng, nhưng mà mình lâm trận đào thoát như thế vậy còn Tiếu Tồn Chi thì thế nào? Vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho bạn học Tiếu, "A Bạch, mình có thể sẽ có lỗi với cậu rồi."

Tiếu Tồn Chi sớm đã đóan được Diệp Dực không phải là người hào phóng đẩy Vạn Uyển ra ngoài chịu khổ, vừa thay quần áo vừa than thở, "Cậu thì tốt rồi, thực tập thì có người xin nghỉ, trợ giúp thì có người thế thân, coi như mình làm cái gì cũng uổng phí."

Vạn Uyển cũng có rối rắm không nói ra được, "Nói cái gì! Lần này cậu trở về, tối thiểu kinh nghiệm đầy giá trị, nhân phẩm đầy giá trị, có cái gì mà oán trách chứ?"

Diệp Dực tiễn Tả Diệc đi, lúc trở về cũng không vội tiếp tục xem TV, ngược lại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn chằm chằm Vạn Uyển gọi điện thoại. Làm cho Vạn Uyển không có làm việc gì trái với lương tâm cũng rất bất an, che điện thoại di động nhỏ giọng nói, "Anh nhìn em làm gì?"

Diệp Dực gật đầu, bày tỏ em tiếp tục gọi điện thoại.

Vạn Uyển bất đắc dĩ buông tay ra, "A Bạch, cậu xem nếu không cậu đề cử một người quen biết? Nếu không mình cũng không yên tâm để một mình cậu chạy xa như thế."

"Được rồi! Lại nói có tin mình gọi điện thoại cho lão Tiếu để ông ấy giữ cậu lại hay không?"

Vạn Uyển không nói hai lời cúp điện thoại.

Tiếu Tồn Chi nghe âm bận quả thật hết ý kiến, không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Lắc đầu cảm thán nhân phẩm của mình không tốt, thay quần áo xong chuẩn bị kiểm tra phòng tối nay.

"Cái đó. . . . . . bác sĩ Tiếu?" Vu Tiêu Diệp vốn là đang định vào phòng lấy y phục giúp bác sĩ thay ca, không nghĩ tới đụng phải Tiếu Tồn Chi thay đổi y phục bình thường, nửa người trên cũng không mặc gì còn chậm rãi gọi điện thoại.

Tiếu Tồn Chi lại càng hoảng sợ, cô y tá trẻ nhìn rất quen mắt, nhìn bảng tên ở ngực mới biết, "A! Tiêu Diệp đúng không?"

"Đúng đúng đúng, thì ra là ngài nhớ em!" Tiêu Diệp mắt cười thành một đường,

Tiếu Tồn Chi không dám nói dối, "Không có, tên của cô khá đặc biệt, đặc biệt là bác sĩ trực buổi tối đói đến nỗi ngực dán vào lưng đều biết rất rõ cô."

Vu Tiêu Diệp bỏ qua những lời này của anh ta, "Bác sĩ Tiếu, em muốn đi tiếp viện chung với anh "

Tiếu Tồn Chi sửng sốt một chút, điều này cũng tốt, đuổi một cô gái đi lại một cô gái khác đến, đi đến chỗ cũng không phải là giàu đến chảy mỡ gì, sao một hai đều muốn đi.

Tiêu Diệp nhìn anh ta hơi do dự, chỉ sợ anh ta cự tuyệt, "Em muốn có nhiều kinh nghiệm, nếu không như vậy mỗi ngày thật không an tâm"

"Được, tôi hỏi giúp cô!" Tiếu Tồn Chi không nghĩ tới tư tưởng của cô gái trẻ này chính trực như vậy, không đáp ứng ngược lại ra vẻ mình nhỏ mọn.

Vạn Uyển thu dọn cái mâm và chảo dầu mà Diệp Dực chưa rửa, lau tay từ phòng bếp nhìn một người đàn ông vẫn ngồi ở phía trên ghế sa lon.

"Thủ trưởng, em gọi điện thoại cho Đồng Niệm giúp anh nhé?"

Diệp Dực đang dùng điện thoại di động nhận gởi email, gật đầu một cái, "Bảo cậu ấy đi mua một máy hút bụi."

Vạn Uyển chỉ cho rằng suy nghĩ của người này vô cùng nhảy vọt cũng không có hỏi nhiều mà gọi điện thoại, Đồng Niệm ở điện thoại bên kia nhanh chóng trả lời, "Chị dâu, tôi thật sự lo lắng hôm nay đoàn trưởng lại ở chỗ ngài rồi."

Vạn Uyển bật cười hì hì, "Anh cũng cảm thấy anh ấy luôn thích ở lại chỗ tôi đúng không?"

Đồng Niệm cảm thấy tiếp tục đề tài này nữa thì sẽ có một ngày bị phơi bày, "Chị dâu, tôi lên xe, lập tức đến ngay trước hết không nói với chị nữa!"

Vạn Uyển cúp máy ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa chỉnh thanh âm TV đến mức nhỏ nhất nhìn tám giờ tối, phim truyền hình vẫn là những tình tiết vở kịch này, Vạn Uyển vẫn luôn bị mấy ống kính như vậy đâm cho chảy lệ và cười, nhưng mà cố kỵ Diệp Dực đang làm việc, ôm gối ôm vùi ở góc ghế sa lon tự mình giải quyết. Hiệu suất làm việc của Diệp Dực từ trước đến giờ rất cao, lúc Vạn Uyển mở ti vi thì trên căn bản đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại chỉ là tổng kết kết thúc và ý nghĩ đánh giá cần tương đối tập trung, Vạn Uyển ở bên cạnh rầm rì , chuyên tâm là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, dứt khoát tới nói chuyện nghiêm chỉnh.

"Vạn Uyển, em gặp qua mẹ anh rồi chứ?"

Vạn Uyển sửng sốt một chút, cẩn thận nhớ lại gương mặt của phu nhân Lý Thanh, "Gặp qua rồi, sao thế?"

Diệp Dực nhìn vẻ mặt cô cũng biết lần trước ở bệnh viện lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng xấu cho Vạn Uyển, nhưng vẫn mở miệng hỏi, "Sợ bà ấy chứ?"

"Phu nhân Lý Thanh rất hung dữ sao?" Vạn Uyển không xác định mà nói, "Hình như bà ấy không yêu thích em"

Diệp Dực sờ sờ đầu Vạn Uyển, "Nếu như có một ngày bà ấy muốn em rời khỏi anh, em sợ không?"

Vạn Uyển cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm túc, vì vậy tư thế ngồi đoan chánh và ngồi ngang hàng với Diệp Dực, "Đầu tiên, đây là một câu giả thiết, tiếp theo, em có quyền quyết định của mình tại sao có thể nghe mẹ anh nói cái gì thì chính là cái đó, cuối cùng, anh là em thật vất vả tỏ tình mới có được, không thể nào trở lại một lần nữa, rất khổ cực nha!"

Diệp Dực nhìn Vạn Uyển nắm quả đấm, bộ dạng ra vẻ nắm chắc phần thắng, không biết tại sao lại buông lỏng rất nhiều, tảng đá kia trong lòng không hiểu sao liền biến mất.

Đồng Niệm gõ cửa vô cùng lễ phép, Vạn Uyển lần này học thuộc rồi, đẩy Diệp Dực, "Tới phiên anh"

Diệp Dực như có điều suy nghĩ mà nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa.

Đồng Niệm khiêng một máy hút bụi đi vào, đứng nghiêm chào, "Đoàn trưởng, gian phòng phải quét dọn sao?"

"Để đó cho tôi, cậu kiểm tra phòng bếp một lần, vệ sinh không được bỏ qua góc kẹt"

Vạn Uyển là một cô gái rất sạch sẽ, nhìn hai người đàn ông cao to bắt đầu tiến hành càn quét tòan diện khuê phòng nhỏ của mình thật không quen, đặc biệt là nhớ tới ban công còn có áo lót mình phơi mấy ngày mà chưa thu vào, vội vàng vọt tới.

Tạp âm máy hút bụi rất lớn, Diệp Dực chú ý tới thì điện thọai bàn vang lên liền thuận tay nhận lấy, "Xin chào"

Bà Vạn tám trăm năm cũng không nghĩ ra gọi điện thoại cho con gái, sao tám trăm năm sau gọi điện thoại lại là người đàn ông nghe chứ?

"Vạn Uyển đâu?"

Diệp Dực là ai chứ, phản ứng đầu tiên đã biết đầu điện thoại kia là mẹ vợ tương lai, đóng máy hút bụi suy nghĩ một lát, hướng về phía Vạn Uyển thu quần áo trên ban công kêu, "Vạn Uyển, quần áo để anh tới thu vào, tới đón điện thoại của bác gái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.