Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 17: Chương 17: Huynh đệ




Danh viết trai giới, kì thực chỉ là bên ngoài mà thôi. Ân Dật từ khi xuất phát từ đất phong đã sai người nghe ngóng tin tức từ hoàng cung, nhưng vẫn là bặt vô âm tín, chỉ có Thẩm Trầm Hân thu được vài tin tức có ích.

Từ lúc nào bản lĩnh của một môn phái giang hồ lại hơn cả ám vệ của hoàng thất.

Ân Dật cắn môi dưới, khóe mắt nghiễm nhiên có một tia lãnh ý. Hắn cầm tờ giấy tới gần ánh nến, nhìn giấy trắng bị ngọn lửa thiêu rụi, cấp tốc mai một, không còn tồn tại. Đang chờ tin tức, thì hoàng cung lại truyền đến thánh chỉ triệu kiến. Thế nhưng thánh chỉ này, có đúng hay không là do phụ hoàng truyền đật, thật sự là khó nói, đôi khi, càng không hy vọng nghe được tin gì, thực sự là mâu thuẫn.

Tay phải chạm vào chủy thủ được ngụy trang thành ngọc bội đeo bên hông, vầng trán cao mơ hồ hiện ra sát khí.

Bên ngoài vang lên thanh âm gấp gáp của quản gia: “Vương gia, Phó Nghi vương đến đây bái phỏng.”

Ân Dật giật mình, thu hồi tay, hít sâu một ngụm, chậm rãi nói: “Đã biết, người đâu, vi bản vương thay y phục.”

Phó Nghi vương Ân Nhân ngồi ở tiền đường, dùng trà oản phiết phiết lá trà, một lúc lâu, cũng không uống một ngụm. Ân Dật mỉm cười từ phòng trong đi ra, vái chào: “Kiến quá hoàng huynh.”

“Chúng ta là huynh đệ không cần quá đa lễ.” Ân Nhân cười nói, nhìn tam đệ một thân y phục hoàng sắc thêu ám mạn hoa văn, khí thế cao ngút rất có phong phạm hoàng gia, cũng không mất lễ chế, làm sao cũng không có chút khuyết điểm nào, liền nói, “Nghe tam đệ vào kinh, vi huynh liền tới thăm.”

Ân Dật nói: “Đa tạ hoàng huynh. Đệ nghe phụ hoàng long thể bất an, sợ hãi không ngớt, vào kinh tới nay, chỉ dám dốc chút tài mọn mà tìm thuốc tốt. Không biết hoàng huynh có biết long thể của phụ hoàng đã đỡ chưa?”

Ân Nhân cười nói: “Phụ hoàng gần đây sức khỏe khởi sắc, tam đệ không cần lo lắng.”

“Như vậy tất nhiên là hảo.” Ân Dật nói, “Mấy ngày trước đây ta mộng thấy Thánh Thành Khang thái hậu, tỉnh lại tâm trạng rất là lo lắng, ngày đêm vì phụ hoàng cầu phúc, cầu người thân thể an khang.” (câu cuối là ta chém đó)

Thánh Thành Khang thái hậu, dựa theo bối phận chính là tổ mẫu, nhưng không phải là mẫu thân thân sinh của hoàng đế. Thái hậu xuất thân Mục gia, không có con, đối hoàng đế bảo vệ như thân tử, hoàng đế cũng là cực hiếu thuận người dưỡng mẫu này, không chỉ lập nhi nữ Mục gia làm Hoàng hậu, mà còn ban cho nhiều chức quan lớn, hậu thuẫn ba đời Mục gia. Tuy rằng hôm nay Mục gia nhìn không còn như trước, Thạch gia có người làm tể tướng quyền cao chức trọng, nhưng vẫn còn kém Mục gia nhiều lắm.

Ân Dật nhắc tới thái hậu, Ân Nhân tất nhiên là hiểu được, nói: “Tam đệ nói như vậy là muốn đi Tông miếu tể tổ sao?.”

“Sắp tới là lễ mừng năm mới, Ân thị trên dưới nên đi tế tổ.” Ân Dật ưu thương thở dài, “Sợ là thái hậu thân thiết với phụ hoàng, mong muốn phụ hoàng khoẻ mạnh, có thể đến thăm nàng.” Không đợi Ân Nhân nói, hắn lại nói, “Nhị ca cùng ta lâu ngày không gặp, nhưng hiện nay chúng ta lại không thể ôn chuyện, hay bằng ba huynh đệ chúng ta tại lễ trừ tịch cùng phụ hoàng nâng cốc ngôn hoan. Phải rồi, còn có đại tỷ và yêu muội (em gái út), bọn họ vẫn khỏe chứ?”

Càng nói Ân Nhân càng cảm thấy phiền nhiễu, Ân Nhân trò chuyện cùng hắn một hồi mới minh bạch.

Lê Khang Đại công chúa Ân Tử, chính là tỷ tỷ đồng mẫu của Ân Dật, gả cho Lý Táp chiếu tướng. Phúc Tuệ công chúa Ân Duyệt chính là hài tử nhỏ tuổi nhất của hoàng đế, chưa cập kê, mẫu thân là Chiêu Nghi Dư thị, bởi vì tuổi nhỏ, được hoàng đế vô cùng sủng ái.

Đem ra hai tấm gỗ, một bên Ân Dật thì thầm “A tỷ tỳ cùng muội muội chớ trách ta “, một bên là Ân Nhân đang cười khanh khách đang nhớ lại chuyện lúc nhỏ, tiêu tốn hơn phân nửa thời gian. Thẳng đến Ân Nhân thực sự chống đỡ không nổi nữa, liền khách khí mời lại dùng cơm —— đương nhiên tất cả đều là thức ăn chay, còn cố ý nhượng đầu bếp tốn không ít tâm tư, nấu những món Ân Nhân yêu thích.

Toàn bộ vương phủ đều mang khuôn mặt tươi cười đưa tiễn, suốt một đường đều phải làm mặt vui vẻ tiễn Phó Nghi vương, Ân Dật thở ra một hơi, dặn dò quản sự xem kỹ khách nhân, ngoại trừ người trong hoàng thất thì không gặp, bản thân xoay người về thư phòng, quyết định nhượng đầu bếp thượng điểm tâm để bù đắp lượng thức ăn chay kia.

Đầu bếp một trận bận việc, đưa tới một bình trà sữa, trà sữa này là phỏng theo người phương Bắc, chẳng qua là dùng hồng trà thay thế bánh trà thô ráp (trà bánh là trà được ép thành hình cái bánh trông như viên gạch), sủi cảo nhân nấm, bánh hạt dẻ nhân mứt táo cùng bánh trôi nấu rượu (chắc là cũng giống cơm rượu của mình).

Ân Dật cầm lên, đang muốn đưa vào trong miệng, xoay chuyển ánh mắt, nói: “Ở bên cạnh nhìn làm cái gì?” Cổ tay khẽ động, bánh trôi bay thẳng vào trong góc. Một người thân thủ vững vàng tiếp được, cười nói, “Sau giờ ngọ tiểu thực, thực sự là hảo bức tranh.”

Trừng Thẩm Trầm Hân, hắn không nói lời nào, từ tốn uống chút trà. Thẩm Trầm Hân cắn một ngụm bánh trôi, nói: “Vừa thấy Phó Nghi vương xuất môn, yêu yêu, khí phái thật lớn. Không biết Lạc Thanh vương gia đã tìm được cơ hội vào cung?”

Ân Dật nói: “Hôm nay bệnh tình phụ hoàng như thế nào?”

Thẩm Trầm Hân chỉ cười không nói, tiến lên khom lưng tại chén trà của Ân Dật uống một ngụm (indirect kiss), Ân Dật tức giận, đem cái chén kia để sang một bên còn mình thì lấy cái chén khác mà uống.

“Hắn có bệnh hay không thì phải tùy vào vương gia chọn lựa rồi.” Thẩm Trầm Hân không nhanh không chậm nói.

Ân Dật ngưng lại, buông chén trà, nghiêng đầu nói: “Chỉ giáo cho?”

Thẩm Trầm Hân từ trong áo lấy ra một bình nhỏ, trên mặt hoàn toàn không có vẻ trêu đùa, nói: “Đây là bí dược thất truyền trăm năm trên giang hồ, cho dù bệnh nặng cỡ nào uống vào liền khoẻ mạnh như thường nhân, chỉ là…”

Ân Dật trên mặt trầm tĩnh, vùng xung quanh lông mày hơi nhăn lại.

“Chỉ là sau bốn mươi chín ngày, bệnh tình liền nhanh chóng chuyển biến xấu, tử vong.” Thẩm Trầm Hân một chữ cho ăn nói, “Vì vậy, nó được gọi là “hồi quang phản chiếu”, bất đắc dĩ lắm mới có người dùng.”

“Cuối cùng là do Vương gia chọn.”

Ân Dật cắn chặt môi dưới, tay nắm chặt thành nấm đấm, lời nói của Thầm Trầm Hân như nhắc lại bóng ma quá khứ.

Hồi quang phản chiếu… bốn mươi chín ngày…

Hắn nhớ tới mẫu phi từng bệnh rất nặng nhưng rồi lại chuyển biến tốt đẹp lên, mẫu phi lại không hề vui mừng, thay hắn và hoàng tỷ thu xếp mọi chuyện, bệnh tình lại nặng lên, từ giã cõi đời.

“Thuốc này…” Hắn nghe bản thân mở miệng, “Trước đây có người dùng qua chưa?”

Thẩm Trầm Hân nói: “Bí dược khó có người dùng. Nhưng có người có thì sẽ có người dùng, dù muốn hay không, trời biết đất biết.” Hắn nhìn thần sắc của Ân Dật, bổ sung nói, “Này cũng không phải của Huyền giáo, mấy trăm năm trước từ hoàng cung truyền ra từ đó chôn vùi trong giang hồ.”

Nguyên lai… Tất cả giai như vậy… Bất quá cũng chỉ là báo ứng… Bất quá chỉ là thế thái luân hồi…

Ân Dật cúi đầu cười rộ lên, càng cười càng càng lớn tiếng, nước mắt chảy dài trên má, hắn quay lưng lại, dằn xuống tâm trạng đang phập phòng, thản nhiên nói: “Tất cả do ngươi xem rồi làm.”

Thẩm Trầm Hân nghe vậy, mỉm cười: “Vương gia quả nhiên hảo khí độ.” Như vậy chi tâm, hạ được ngoan thủ, không làm hắn thất vọng trước thế cục được ăn cả ngả về không này, thế nhưng giá được ăn cả ngã về không, chính còn phải xem đã.

Ba ngày sau, trong hoàng cung truyền ra tin tức hoàng đế khỏi bệnh, triệu kiến ba vị hoàng tử cùng hai vị công chúa.

Ân Dật quay đứng trước gương, trong gương là hình ảnh phản chiếu của hắn, thân vương triều phục, ngự sắc dải lụa, triêu nhật quan, tôn lên vẻ ngoài anh tuấn. Chỉ là sắc mặt, có chút âm trầm.

Thẩm Trầm Hân thong thả tiến đến, nhìn Ân Dật, vỗ tay cười nói: “Vương gia hảo khí phái.”

“Ta muốn hỏi ngươi.” Ân Dật hờ hững nói, “Ngày ấy rời thuyền thì ngươi liền giả làm lang trung, tại sao lại làm vậy?”

“Một là tránh nghi ngờ từ người khác, hai là thuận tiện cho việc Vương gia dẫn vào cung.” Thẩm Trầm Hân cũng không che giấu, nói thẳng, “Thế nhưng Vương gia quả quyết đoán, không cần kéo dài kế này, đỡ được nhiều việc.”

Ân Dật cười khẽ, cầm lấy triêu châu, xoay người lại, nói: “Làm phiền Thẩm giáo chủ.” Nói xong, hướng ra ngoài trầm giọng nói, “Vào cung.”

Bên ngoài tiếng hô liêu tiếp vang lên “Vương gia vào cung”, Ân Dật cũng không quay đầu lại, bước ra ngoài, bên ngoài phủ đã có cổ kiệu chờ sẵn, người cầm quạt cầm lộng đều không thiếu.

Thẩm Trầm Hân xen lẫn trong trong đám người, nhìn chăm chú vào đại kiệu màu xanh thẫm dưới sự bảo vệ của thị vệ chậm rãi đi trước, khóe miệng hơi nhếch lên, chớp mắt một cái, chợt rời khỏi đoàn người, đi tới hẻm nhỏ vắng lặng gần đó, bên kia đã có một bóng đen lẳng lặng đợi.

“Truyền ta lệnh, tất cả tin tức trong kinh thành đều phải báo về.” Hắn lạnh lùng nói, “Những chuyện cho tới bâu giờ, như vớt dầu mỡ, tránh cho nhân gia nhìn khỏi phiền.”

“Vâng, giáo chủ.” Bóng đen cúi đầu, lập tức tiêu thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.