Này là cố sự của một người, có thể nói là do tác giả thuần túy không có linh cảm về chính văn kể lại, chúng ta hiện tại pha một ly trà, cũng có thể là một chén nước trong, ngồi xuống nghe cuộc đời của Bánh Bao.
Lúc Bánh Bao thị vệ còn chưa làm thị vệ, hắn chỉ là một Tiểu Bao Tử, trơ trọi tại một ngôi làng gọi Chưng Lung (lồng hấp). Trong làng còn có những người khác, tỷ như Thiết Cao, trên thân thể mập mạp của hắn lúc nào cũng có quả xanh quả đỏ, ngửi là thấy ngọt. Thiết Cao nhìn qua rộng rãi, kỳ thực là một người bụng dạ nhỏ hẹp, cha mẹ Bánh Bao chết sớm, Thiết Cao nhận Bánh Bao vào làm cho thêm người làm trong nhà, ngoại trừ ba bữa cơm, cái gì cũng không cho.
Tiểu Bao Tử không than phiền một tiếng là đi gánh nước chẻ củi quét rác chăn trâu, ngoại nhân thấy đây thế nào cũng là một hài tử thành thật.
Một đêm, nhà của Thiết Cao nổi lên đại hỏa, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, đã đem nhà của Thiết Cao hủy đi phân nửa, trong trận hỏa hoạn này Thiết Cao cũng bỏ mạng, khi thi thể hắn được tìm thấy thì đã trở thành một khối than đen thui.
Sau trận đại hỏa thần bí, người làm trong nhà Thiết Cao cũng tứ tán, cũng không có ai để tâm tới tiểu Bánh Bao sống hay chết, đi nơi nào.
Tiểu Bao Tử lấy những đồ đáng giá trong nhà Thiết Cao, ly khai Chưng Lung làng, một mình một người bước trên lữ trình lưu lạc. Tuy rằng đối với hắn không phải gọi là lưu lạc, có ai gặp qua một tiếu khiếu hóa tử (ăn mày) ngồi trên đỉnh Hoàng Sơn ăn gà ngắm mây?
Bánh Bao gặm đùi gà, nhìn biển mây bốc lên dưới chân, nghĩ có điểm không có ý nghĩa, tiện tay quăng cục xương xuống phía dưới, chỉ thấy cục xương tại không trung nhào lộn cực điêu luyện rồi rơi thẳng xuống, sau đó biển mây phía dưới vang lên một tiếng tru thảm thiết, “Ô oa oa oa oa ———— ”
“Chắc không phải đập trúng đầu con dã lang nào đó cứ?” Bánh Bao yên lặng nghĩ, lại cắn thê một ngụm gà ngướng, sau đó trước mắt gió thổi một trận, một cái đầu trồi lên, đó là đầu của Song Những Đoàn, trên đầu còn có một khúc xương gà.
“Tiểu tử, sức tay không tệ, theo ta học bản lĩnh.”
Vì vậy Bánh Bao theo Song Nhưỡng Đoàn học võ công.
Song Nhưỡng Đoàn là một sư phụ thần kỳ, hắn dùng một chiêu mà có thể địch lại vạn chiêu, gọi là “Tinh Phân”, trong bụng hắn lại có hai nhân, một cái là hắc dương tô, một cái là bánh đậu, hắn có thể một hồi là Hắc Dương Tô, lúc sau đã là Bánh Đậu, không ai biết được khuôn mặt thật của hắn.
Tục ngữ nói phải, hậu sinh khả úy, Bánh Bao sau khi xuất sư, luyện thành chiêu số Tinh Phân nhiều hơn sư phụ hắn, hắn không ngừng thay đổi nhân của mình, tỷ như hắn là Thái Bao đi giết tham quan nọ mà xoay người một cái hắn đã biến thành Xoa Thiêu Bao.
Trên giang hồ không ai biết kiếm khách xuất thủ tàn nhẫn này là ai.
Mãi đến khi Bánh Bao gặp một người, người kia lớn lên cũng với hắn có điểm giống chỉ là trên đầu không có nếp nhăn.
Người đó gọi là Màn Thầu.
Màn Thầu bảo: ta quản ngươi là nhân gì, ở trong mắt ta, ngươi là một cái bánh bao.
Bánh Bao nghe xong, trong bụng ê ẩm, rất cảm động. Màn Thầu hỏi: ngươi làm sao vậy?
Không có gì, hình như là nhân biến chất. Bánh Bao bình tĩnh nói, cho mượn nhà xí một lúc.
Sau lại Bánh Bao ở lại bên cạnh Màn Thầu, trở thành thị vệ của Màn Thầu.
Màn Thầu là con thứ hai của lão Màn Thầu vương, cũng là đông cung thái tử. Đại ca hắn vài năm trước đã chết vì bệnh, lão Màn Thầu vương thương tâm một trận, sau này lập nhị hoàng tử, lúc này là con trai trưởng thành thái tử.
Bánh Bao ngay từ đầu là một ảnh vệ, nhưng bất đồng với những ảnh vệ xuất quỷ nhập thần khác, hắn là xuất hiện một cách quang minh chính đại.
Ví dụ như, một loạt cung nữ cúi đầu đi qua đại điện được canh giữ sâm nghiêm, vừa chuyển quanh khúc rẽ, một cái cung nữ Bánh Bao Mơ Khô đi sau cùng, trên đầu cài trâm hoa mai, len lén lè lưỡi.
Lại giống như, một đoàn thái giám mới vào cung đi qua cửa hông, một Bánh Bao Dưa Chua thái giám lớn tuổi hướng về tẩm cung của mỗ phi tần nào đó chửi rủa một phen.
Việc này không ai biết, ngay cả Màn Thầu cũng không biết, chỉ có Bánh Bao trong lòng minh bạch, hắn nghĩ như vậy rất có ý tứ.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Màn Thầu thái tử, mỹ kỳ danh là bảo vệ, nhưng hắn biết không chỉ có thế.
Có một ngày, Màn Thầu thái tử đi tới Ngọc Tuyền tự ở ngoại ô, tạm nghỉ lại ở một quán trà nhỏ, một ngụm trà vào bụng, Màn Thầu thái tử lăng lăng nhìn người kia từ bên trong bước ra.
Bánh Bao biết, cả đời này, Màn Thầu cứ thế mà chìm sâu.
Hắn cũng biết, cả đời này, bản thân mình cũng đã trầm luân quá sâu rồi.
Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, đại đa số sự tình đều quay xung quanh hai người, Màn Thầu cùng Bánh Chưng. Bánh Bao ngồi xổm một bên im lặng nhìn, Bánh Trôi chạy tới hỏi: Bánh Bao ca, ngươi biết đây là vì sao không?
Bánh Bao liếc mắt nhìn Bánh Trôi, lắc đầu, trong lòng lại nghĩ, nếu như là mình, đại khái cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy, không sai, cam tâm tình nguyện cho dù tan xương nát thịt.
Ngày đó Bánh Bao xuất môn tản bộ, gặp sư phụ Song Nhưỡng Đoàn. Sư phụ nhìn hắn một cái, bảo: trời cao chim bay lượn, biển rộng nhiều cá bơi, ngươi cứ ở mãi chỗ này làm gì?
Bánh Bao suy nghĩ một chút, rất chăm chú nói: bầu trời cùng biển rộng không có gà nướng.
Sư phụ nói: nhưng gà nướng kia ngươi không chiếm được.
Như vậy liền hãy chờ xem, nhìn cũng là hạnh phúc. Bánh bao thấp giọng nói, cùng với sư phụ chỉ là gặp thoáng qua.
Thế nhưng gà nướng của Bánh Bao không được hạnh phúc.
Sau khi lão Màn Thầu vương băng hà, Màn Thầu thái tử đăng cơ, tại thời điểm hắn đăng cơ, Bánh Chưng liền tiêu thất trong biển người. Màn Thầu rất đau lòng, tâm của hắn cứ như nát vụn, thế nhưng hắn phải vực dậy vì quốc gia.
Bánh Bao cũng chân chính trở thành ngự tiền thị vệ, không hề né tránh. Đôi khi hắn bước vào thư phòng, lại thấy Màn Thầu cầm chén trà ngẩn người, ngày qua ngày, lá trà cũng phải đổi, nước cũng nguội lạnh.
Có một ngày, Bánh Bao nhịn không được nói: “Bệ hạ, ngươi vì sao không đi tìm hắn?”
Màn Thầu sững người, trên mặt nổi lên cười khổ, nói: “Ta thế nào biết hắn…” Nói nửa đoạn, không nói thêm gì nữa, trong mắt đầy ắp cô đơn. Tâm Bánh Bao đau nhức, ngày đó cứ như hắn là nhân thịt cay vậy.
Ánh dương từ phương đông mọc lên, nhạt dần ở phương tây, một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm nữa, tất cả mọi người đều đã già.
Màn Thầu cưới con gái của Bánh Trung Thu, lập làm hoàng hậu, hậu cung dần dần náo nhiệt hẳn lên, dưới gối con cái cả sảnh đường. Bánh Bao lại vẫn có một người, yên lặng ở phía sau Màn Thầu. Hoa Quyển cung nữ nhìn hai người, nỗ lực đem khuôn mặt đau khổ của mình giấu đi.
Bọn nhỏ dần dần trưởng thành, cánh cũng cứng cáp, Màn Thầu đôi khi lại lo lắng nói với Bánh Bao: trẫm nhìn hài tử của mình, phảng phất lại nhớ tới thời còn trẻ.
Bánh Bao minh bạch tâm tư của Màn Thầu, chỉ có thể thoải mái nói: bệ hạ, hội hảo lên.
Màn Thầu mỉm cười, trông rất u buồn, dần dần, thân thể hắn ngày càng bất hảo, thời gian nằm trên giường bệnh cũng nhiều hơn.
Năm ấy mùa đông, Màn Thầu sốt tới hôn mê.
Bánh Bao cũng đã già, bước đi không còn nhẹ nhàng như yến năm nào, hắn canh giữ bên giường của Màn Thầu, Màn Thầu lại nói: ngươi đi nghỉ ngơi đi, tuổi cũng đã lớn, thân thể sao chịu nổi.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đi nghỉ ngơi, nặng nề tiến vào giấc ngủ, Bánh Bao đã ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Thức dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau, nghe Bánh Trôi bảo thân thể của Màn Thầu có chuyển biến tốt đẹp, hắn vội vàng chạy tới, Màn Thầu trông tốt lên không ít, chỉ là làm hắn cảm thấy không ổn.
Màn Thầu khoát tay áo, nhàn nhạt cười nói: khỏe hơn một chút thật tốt, còn có việc muốn làm.
Sau lại, Màn Thầu khỏe mạnh giải quyết chính sự, phảng phất như đã ăn linh chi ngàn năm, nhưng Bánh Bao biết.
Trên đời có một loại bí dược, gọi là Hồi Quang Phản Chiếu, có thể khiến cho người sắp chết chống đỡ thêm bốn mươi chín ngày.
Ngày đó Màn Thầu muốn đi tản bộ, hai người thay đổi y phục bình thường đi trên đường cái ở kinh thành, đi ngang qua trà lâu, liền vào nghỉ chân.
Màn Thầu nhớ trà năm đó Bánh Chưng pha, liền đưa ra yêu cầu cùng một thỏi bạc, khuôn mặt của tiểu nhị bối rối, đi ra một lát, nghe được thanh âm ở hành lang, hình như là chưởng quỹ ở đây tự thân xuất mã.
Trà vừa vào miệng, Bánh Bao liền biết vì sao Màn Thầu kích động như vậy, nhìn nữa chưởng quỹ kia, là một tiểu Bánh Chưng.
Duyên phận trên đời kỳ diệu như vậy, Màn Thầu kích động tới hai tay run run, sau để lại địa chỉ nhà Bánh Trôi, nhượng tiểu Bánh Chưng có việc thi đến tìm. Bánh Bao thỉnh thoảng cũng tới nhà Bánh Trôi ở, bất quá hắn nghĩ, cái này tiểu Bánh Chưng cùng cha hắn như nhau, chết cũng không tìm người khác gây phiền phức.
Vì vậy chẳng có chuyện gì xảy ra, Màn Thầu băng hà, tân vương đăng cơ, Bánh Bao lúc này mới hiểu được tâm tình sảng khoái của Bánh Chưng khi đó, đạm nhiên vung tay áo, ly khai kinh thành.
Sư phụ Song Nhưỡng Đoàn đã qua đời, hắn kế thừa sư môn thu một tiểu đệ tử, gọi Hồn Đồn. Hồn đồn tuy nhỏ, nhưng rất thông tuệ, bản lĩnh đục nước béo cò, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi cũng không kém.
Bánh Bao ngụ trên đỉnh Hoàng Sơn, đôi khi lại xuống núi mua gì đó, hơn phân nửa thời gian thì ngồi ở đỉnh núi nhìn biển mây vạn dặm, không nói câu nào.
Đôi khi, Bánh Bao nghĩ, nếu như Màn Thầu không gặp Bánh Chưng thì sẽ như thế nào.
Thế nhưng trên đời này không có loại chuyện “nếu như” này tồn tại, hắn cũng được điều này, mỗi ngày đều thắp ba nén nhang, Hồn Đồn đứng một bên ngây ngốc, cũng không biết sư phụ rốt cuộc thắp nhang cho ai.
Về sau, trên đỉnh Hoàng Sơn lại có thêm một Tiểu Thổ Bao, cố sự này cũng kết thúc.