Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 37: Chương 37: Bảo hộ




Nhất hôn khuynh tâm

Hạ Li Tâm

Chương 37: Bảo hộ

Edit: Doãn Nguyệt Ảnh

Beta: Doãn Tư Mặc

Lúc cửa bị đá ra, người bên trong sửng sốt, Phó Ninh Xuyên đã thấy tư thế của hai người lúc này, không chờ có phản ứng liền tiến đến tách hai người ra.

“Ninh Xuyên……” Hứa Niệm Hi có chút ngơ ngẩn, cô cũng không nghĩ đến việc anh sẽ tới. Kỳ thật cô cũng không có việc gì, ngược lại cô đem quần áo Lạc Sanh xé nát, còn tát hắn vài bạt tai, lúc này mới chọc giận hắn.

“Ở đây chờ một lát.” Lúc này anh kéo tay cô lùi lại đằng sau, ánh mắt nhàn nhạt lại trấn an lòng bất an của cô.

“Anh……”

Cô đang muốn nói cái gì đó, Lạc Sanh đã không biết tốt xấu mà nói.

“Phó Ninh Xuyên, hương vị người phụ nữ của cậu thật không tồi.”

Sắc mặt như cũ thản nhiên, nhưng nơi đáy mắt anh lại dần hiện ra cuồng phong mãnh liệt, Phó Ninh Xuyên liếc mắt nhìn Lạc Sanh một cái, không nói hai lời liền đi qua.

Dùng sức kéo cổ áo xốc xếch của Lạc Sanh, Phó Ninh Xuyên không lưu tình mà đấm một quyền, trực tiếp nện vào mắt Lạc Sanh, tiếp đến nhanh chóng động thủ, lại một quyền đem Lạc Sanh đánh ngã xuống đất.

Khóe miệng rướm máu, Lạc Sanh muốn cười lạnh, lại động đến miệng vết thương, hắn hít khí lạnh, không nói một lời mà đứng lên, hướng Phó Ninh Xuyên đấm tới.

Hai người cứ thế mà xông lên, ai cũng không thủ hạ lưu tình, Hứa Niệm Hi ở một bên nhìn đến là kinh hãi, muốn tiến lên ngăn cản lại thì bị Phó Ninh Xuyên đẩy ra, cô âm thầm sốt ruột.

“Ninh Xuyên……”

Đang lúc cô không biết phải làm thế nào, thì ngoài cửa có mấy người tiến vào, thì ra mấy người nhân viên tạp vụ đi qua thấy đánh nhau liền chạy vào ngăn cản, đồng thời gọi cô dâu chú rể tới.

“Đừng đánh.” Chú rể bị dọa đến nhay dựng, cũng không biết này hai người này rốt cuộc có ân oán gì, tự nhiên kéo nhau vào phòng đánh lộn, anh ta cùng nhân viên tạp vụ tiến lên tách hai người ra, thở hồng hộc mà tiếp tục ngăn cản.

“Đừng đánh.”

Lý Điền sớm đã đứng một bên ngây ra như phỗng, hỏi Hứa Niệm Hi cả nửa ngày mới đại khái biết tại sao lại như vậy, cô ngạc nhiên nhìn Lạc Sanh bị đánh đến thảm, trong lòng kêu vừa tội lắm.

Tuong đối mà nói thì Phó Ninh Xuyên đích xác tốt hơn rất nhiều, anh sửa lại cổ áo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Sanh còn chưa động đậy nổi.

“Tôi đã sớm cảnh cáo cậu, không nên có ý đồ bất chính với Niệm Hi.” Anh tiến lên một bước, khom lưng xuống túm cà vạt Lạc Sanh, dùng sức siết lại, “Đáng tiếc, hình như cậu không hề để tâm.”

Phó Ninh Xuyên ngón tay dùng sức, cà vạt buộc chặt từng chút một làm Lạc Sanh khó thở, rất nhanh sắc mặt đã đỏ lên như gan lợn, rồi dần dần trở nên xanh tím, Lạc Sanh trừng mắt nhìn anh, một câu cũng không đáp được.

“Được rồi được rồi, buông tay ra đi!” Chú rể ngây ngốc nhìn một lát, lại lần nữa tiến lên khuyên can, Phó Ninh Xuyên nhìn Lạc Sanh một lát, mới chậm rãi buông lỏng tay.

“Nếu cậu lại dám đến trêu chọc cô ấy, đừng trách tôi không khách khí!”

Nói xong, Phó Ninh Xuyên liền đi về phía Hứa Niệm Hi, cầm lấy tay cô: “Chúng ta đi.”

Nhân vật chính rời đi, người qua đường đứng xem kịch hiển nhiên cũng lục tục rời khỏi, Lý Điền không có hứng thú lại đứng ở đó, lôi chú rể xuống lầu.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn mình Lạc Sanh.

Hắn ngồi dưới đất há mồm thở dốc, hai mắt bị Phó Ninh Xuyên đánh đến sưng đỏ xanh tím, má phải có chút tấy lên.

Sau một lúc lâu, hắn chống tay đứng dậy.

Vừa rồi trong lúc đánh nhau, cà vạt đã mất đi hình dáng vốn có của có, lại bị Phó Ninh Xuyên túm rách hết một nửa, lúc này Lạc Sanh kéo cà vạt ra, dùng sức ném xuống đất.

“Mẹ **……”

Trong miệng tuôn ra lời thô tục, khuôn mặt Lạc Sanh hung ác nham hiểm, hung tợn mà nhìn chằm chằm trên mặt đất, đột nhiên hắn một chân đá vào một bên cửa.

Chuyện này rất nhanh đã trôi qua, không gợi lên bao nhiêu sóng gió, Phó Ninh Xuyên dắt Hứa Niệm Hi về chỗ ngồi, tay còn nắm chặt tay cô.

“Anh không sao chứ?” Khi ngồi xuống cô lập tức đưa người qua xem xét, kỳ thật anh đã bảo vệ bản thân rất tốt, chỉ là khóe miệng có chút rách ra.

Phó Ninh Xuyên đương nhiên lắc đầu, mắt anh quan sát cô, xác định cô không sao, anh mới nói.

“Vừa rồi tại sao lại đi ra ngoài?”

Nói đến cái này Hứa Niệm Hi liền tức muốn chết, cô đem chuyện Lạc Sanh dùng tin nhắn lừa cô ra ngoài cẩn thận nói một lần, còn chưa hết giận mà hừ vài tiếng.

“Thật đê tiện, nếu có cơ hội, em sẽ đem hắn ta treo ngược lên đánh một trận cho hả dạ!”

Nghe vậy Phó Ninh Xuyên khẽ cười cười, trầm tư vài giây tựa hồ suy nghĩ về tính khả thi trong lời nói của cô.

“Sau này không được dễ dàng tin tưởng người khác,” Một lát sau, anh xoa tóc cô, nghiêm túc dặn dò, “Không phải lần nào cũng anh cũng ở cạnh em.”

Hứa Niệm Hi im lặng, gật đầu rồi tựa vào vai anh: “Được.”

Trước khi tiệc cưới kết thúc, Lý Điền lôi kéo mấy người có quan hệ không tồi cùng thay phiên nhau đỡ rượu, vì tránh để xảy ra xung đột, cô an bài cho Hứa Niệm Hi và Phó Ninh Xuyên ngồi ở một góc, cũng như đem Lạc Sanh ném vào một góc khác.

Vị trí chếch nhau, Hứa Niệm Hi kéo tay Phó Ninh Xuyên, tầm mắt chuyển động, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của Lạc Sanh, cô sửng sốt.

Lạc Sanh quả thật đang nhìn cô, trên mặt đang chườm một cục đá lạnh để tiêu sưng, lúc này thoạt nhìn qua không đáng sợ lắm, anh ta lạnh lùng nhìn cô, khóe môi phát ra khẩu hình.

“Chờ đó.”

Hai chữ đơn giản, Hứa Niệm Hi đương nhiên nhìn ra, cô khinh thường hếch cằm, quay đầu đi.

Chụp ảnh xong rất nhanh, Hứa Niệm Hi nói chuyện với Lý Điền một lát, mới cùng Phó Ninh Xuyên đi về.

Hôm nay hai người đều không uống rượu, thế nên tự mình lái xe trở về, Phó Ninh Xuyên chăm chú nhìn về phía trước, tới lúc gần đến tiểu khu, lại nghe thấy cô đột nhiên kêu dừng xe.

“Làm sao vậy?” Anh đạp phanh, quay ra nhìn cô.

“Anh đợi chút.” Cô không giải thích, bỏ điện thoại lên ghế, vừa xuống xe đã nhanh chóng chạy được một đoạn xa. Phó Ninh Xuyên ngồi trên xe, hơi khom lưng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cô vào một tiệm thuốc.

Là đi mua thuốc cho anh sao?

Nghĩ đến điều này, anh vô thức mà duỗi tay xoa xoa khóe miệng, tuy vết thương kia quả thật đang sưng lên, nhưng cũng không quá đau.

Cô rất nhanh đã quay lại, trong tay cầm một túi thuốc quả nhiên là mua cho anh, còn có mấy cái băng cá nhân hình dáng đáng yêu.

Phó Ninh Xuyên im lặng nhìn thêm vài lần, tiếp tục lái xe.

Rất nhanh đã về tới nhà, hai người chia nhau ra tắm rửa, lúc Phó Ninh Xuyên tắm xong, cô đã mặc bộ đồ ngủ ngồi ở mép giường chờ anh.

“Lại đây.” Hướng về phía anh mà vẫy tay, Hứa Niệm Hi lôi túi thuốc ra.

Anh rất nghe lời, tùy ý cầm khăn lông lau tóc mấy cái, rồi đi đến ngồi cạnh cô.

“Chờ một chút, đừng nhúc nhích!”

Cô cầm sẵn bông đã tẩm cồn để khử trùng vết thương cho anh, tuy rằng nhìn qua chỉ là sưng đỏ, thực tế nhìn kỹ vẫn thấy có miệng vết thương nho nhỏ. Khử trùng xong, cô lại cầm thuốc mỡ bôi cho anh, cô cố ý mua loại thuốc mỡ mát lạnh tiêu sưng, khi bôi lên có mùi hương rất dễ chịu.

“Đừng có nhúc nhích mà!” Nhắc lại thêm một lần nữa, cô lại gần, thoa đều thuốc mỡ rồi mới duỗi tay cầm băng dán.

“Đẹp không?” Mặt trên là hình Crayon Shin-chan, Hứa Niệm Hi có chút đắc ý mà khoe với anh. Vừa rồi ở tiệm thuốc, cố tình chọn loại băng dán đáng yêu này.

Được rồi, là cô có ý chơi xấu anh, cô muốn xem có phải anh dán chiếc băng cá nhân này lên sẽ trở nên đáng yêu hay không thôi.

Rũ mắt, Phó Ninh Xuyên nhìn nó đến ngẩn người, anh cong cong khóe miệng.

“Em bảo anh dán cái này?”

Hứa Niệm Hi lập tức gật đầu.

Nhìn urgo hình Crayon Shin-chan, anh không biết phải nói gì, nhưng mà anh trước nay đều không cự tuyệt cô.

Chỉ là một cái băng dán thôi, cô vui là tốt rồi.

“Đúng vậy!” Không do dự mà gật đầu, anh đưa mắt nhìn cô.

“Để em dán cho!” Cười vài tiếng, cô xé phần vỏ bên ngoài, cẩn thận mà dán lên vết thương của anh. Băng dán dán có chút nghiêng, dán lên mặt anh lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Cúi người cầm lấy chiếc gương nhỏ, cô nghiêng người lại gần.

“Anh nhìn xem.”

Nhưng anh không cầm lấy, biểu thị không muốn xem.

“Anh không muốn nhìn sao? Rất đáng yêu mà.”

Anh nghiêng đầu, đem gương trong tay cô để ra xa, rồi sau đó hơi cong lưng, chính diện ôm cô vào lòng, cằm tựa vai cô.

Anh làm như vậy làm cô hiểu lầm thành anh đang rất đau, lập tức giơ tay ôm lấy anh.

“Rất đau phải không? Để em thổi cho anh nhé?”

Không chờ anh trả lời, cô liền rướn người lên, thổi mấy hơi bên môi, làm anh tâm thần rối loạn.

Bỗng nhiên môi bị đè lại, Hứa Niệm Hi có chút kỳ quái, nhìn anh.

“Đổi cách khác đi.”

Anh cười cười, ngón tay đặt trên môi cô rời đi, sau đó lấy chính môi mình thay thế.

Trong phòng nhiệt độ chợt tăng cao, Hứa Niệm Hi giật mình, nhưng lúc sau nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, mắt dần dần nhắm lại.

Lúc Lạc Sanh trở về tiểu khu, phát hiện Thi Vũ đang ở dưới lầu chờ anh ta.

“Anh sao rồi?” Lúc ấy Thi Vũ cũng ở đám cưới, chẳng qua vẫn luôn ở đại sảnh, cho nên cô ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Lạc Sanh vẫn chưa trả lời, liếc mắt nhìn cô ta rồi định đi lên lầu.

“Sao anh không để ý đến em?” Thi Vũ đêm nay tâm trạng không hề tốt, bị hắn làm lơ liền trở nên càng tệ, cô ta xông lên chặn đường đi của anh ta.

“Tránh ra.” Lạc Sanh bị đánh một trận tâm trạng cũng không tốt, giờ phút này sa sầm mặt mày.

Nhưng Thi Vũ cô ta lại cố chấp ngăn lại.

“Em không đi!” Cô ta nhíu mày, không vui mà nói: “Hôm nay các người rời đi có phải là để chụp ảnh chung hay không, anh cùng Hứa Niệm Hi chụp ảnh chung có phải không? Anh rõ ràng biết em mới là vị hôn thê của anh, anh tại sao còn muốn cùng người khác chụp ảnh chung, đặc biệt cô ta vẫn coi em là tình địch!”

Lạc Sanh nghe vậy hừ lạnh: “Rốt cục cô muốn nói cái gì?”

Thi Vũ mặt biến sắc: “Em nói, em là vị hôn thê của anh, em không thích thấy anh cùng người phụ nữ khác chụp ảnh chung, đặc biệt là cô ta, bạn gái cũ của anh!”

“Bạn gái cũ?” Lạc Sanh không cho là đúng, duỗi chỉ xoa khóe môi, “Rất nhanh thôi sẽ là bạn gái.”

“Anh nói cái gì?” Thi Vũ đột nhiên tiến lên đánh vào ngực hắn, phẫn nộ nói: “Anh nói cô ta là bạn gái của anh? Vậy anh đem em để ở chỗ nào? Đừng quên chúng ta có hôn ước, đừng quên em mới là vị hôn thê của anh!”

Việc này vẫn luôn làm Lạc Sanh phiền lòng, vừa vặn hôm nay anh ta tâm tình không tốt, cô ta lại còn không biết một vừa hai phải mà nói nhiều, anh túm lấy cổ tay cô ta, không lưu tình chút nào mà bóp chặt.

“Thi Vũ, tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra một chút, đừng tưởng rằng trên danh nghĩa cô là vị hôn thê của tôi thì sau này tôi sẽ cưới cô, tôi thích Hứa Niệm Hi thì sao? So ra, cô còn không bằng một ngón tay của cô ấy!”

Thi Vũ tức giận: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không bằng cô ta? Ít nhất tôi là vị hôn thê của anh, còn cô ta chỉ là bạn gái cũ! Anh cho rằng anh có thể khiến cô ta quay về? Lạc Sanh anh thật mơ tưởng hão huyền, cũng không xem xem, Hứa Niệm Hi đã kết hôn rồi, cô ta vĩnh viễn sẽ không quay trở lại bên cạnh anh nữa đâu!”

Vừa dứt lời, Lạc Sanh đã đưa tay hất ngã cô ta, Thi Vũ không hề phòng bị, bị ngã ngồi bệt xuống đất.

“Cô câm miệng cho tôi!” Lạc Sanh nhéo nhéo ngón tay, cắn chặt hàm răng: “Cô cho rằng cô là ai? Còn dám nói những lời này trước mặt tôi, cút!”

Anh ta tung chân đá Thi Vũ một cái, mới hả giận mà lên lầu, Thi Vũ bất lực mà ngồi dưới đất, sau một lúc lâu mới che mặt khóc rống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.