Tác giả: Hạ Li Tâm
Edit: Doãn Y Y
Quay ngược thời gian lại một chút.
Lúc bấy giờ Lạc Sanh mới vừa tan tầm không bao lâu, hôm nay thời tiết thật nóng, anh ta tan tầm sớm, sau một hồi đắn đo lại chọn đi đường vòng đến tòa soạn Hứa Niệm Hi làm việc ngắm cô một chút. Không ngờ trên đường đi còn phải đổ xăng, lúc đến nơi thì đã quá muộn, người đã đi mất rồi, Lạc Sanh bất đắc dĩ đành phải đánh xe quay về.
Trên đường lại đụng phải mấy lần kẹt xe, mất một lúc lâu mà anh ta vẫn không đi được bao xa, đang lúc Lạc Sanh ảo não nhìn đoàn xe hoàn toàn bất động phía trước, bên cạnh ghế phó lái bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
“Xin chào.”
Nghe thấy tiếng nói, Lạc Sanh nghiêng đầu nhìn qua, ngoài cửa là một mỹ nữ hình như có chút ấn tượng, có lẽ là đồng nghiệp cùng tòa soạn với Hứa Niệm Hi, anh ta không nhúc nhích, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm người kia.
“Tôi có thể lên xe chứ?” Chu Khả trao đổi xong với Vệ Gia Lam, vừa ra khỏi quán cà phê, liền trông thấy xe của Lạc Sanh, tính toán một hồi liền chủ động đi qua.
Lạc Sanh cũng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đạm mạc nhìn thẳng phía trước.
“Cái này......” Chu Khả bị làm lơ, suy cho cùng tâm tình cũng không tốt lắm, cô ta kéo kéo khóe miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhấp môi nói, “Tôi có việc muốn nói với anh, về Hứa Niệm Hi, nhất định anh sẽ muốn biết.”
Nghe vậy, Lạc Sanh cuối cùng cũng nhìn cô ta, tựa hồ đang tự hỏi lời cô ta nói có đáng tin không. Lúc này đoàn xe phía trước đột nhiên được khai thông, xe của anh ta vẫn không động đậy liền bị mấy chiếc xe phía sau ấn còi inh cả tai.
“Lên xe!” Sau một lúc lâu, Lạc Sanh lãnh đạm nói.
“Ân!” Chu Khả nghe thấy, ánh mắt sáng lên, cô ta nhanh chóng kéo cửa xe ngồi vào, lúc thắt xong đai an toàn, ánh mắt hơi đắc ý nhìn ngoài cửa sổ.
Cô ta biết dùng chiêu bài Hứa Niệm Hi nhất định có thể thành công.
Vừa lúc là giờ cơm, Chu Khả có chút đói bụng, vì thế địa điểm nói chuyện dứt khoát đặt tại nhà hàng phục vụ tiệc đứng ở phụ cận, tầm này người tới ăn cơm rất đông, cô ta cùng Lạc Sanh tìm một vị trí, ngồi xuống.
Để anh ta một mình ngồi tại chỗ, Chu Khả vòng một vòng cầm không ít đồ ăn ngon. Lời đương nhiên muốn nói, nhưng bụng cũng không thể bị đói!
Cầm lấy cái ly trước mặt, Lạc Sanh rũ mắt, uống xong ly nước, một lúc lâu mới nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt đầu nhìn người phụ nữ trước mặt đang ăn đến vui vẻ.
“Có chuyện gì nhanh nói.”
Hôm nay không thể nhìn thấy Hứa Niệm Hi, tâm tình vốn dĩ đã khó chịu, lại còn bị cô ta gọi lại, Lạc Sanh thật muốn nhìn xem cô ta có thể nói ra chuyện trọng đại gì!
Nghe vậy Chu Khả ừ một tiếng, lấy giấy ăn xoa xoa khóe miệng, chờ trong đồ vật miệng toàn bộ nuốt xong, mới nói.
“Gần đây, tòa soạn chúng tôi tổ chức Thiêm Thụ Hội......”
Lại đem tiền căn hậu quả chuyện này giải thích một lần, thậm chí thoáng khuếch đại lên một ít, Chu Khả nhìn ánh mắt Lạc Sanh, chậm rãi nói: “Nếu Hứa Niệm Hi có thể tìm được nhà tài trợ, hoàn thành chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.”
Lạc Sanh vẫn không tiếp lời.
“Anh cũng biết chúng tôi cũng không phải như các tòa soạn lớn khác, làm một Thiêm Thụ Hội muốn kéo tài trợ cũng không phải một việc dễ dàng.” Chu Khả hơi hơi mỉm cười, “Nếu...... Có thể có người hỗ trợ, vậy tự nhiên không thể tốt hơn.”
Không khí trầm mặc.
Sau một lúc lâu cũng không ai nói thêm gì.
Thật lâu sau, Lạc Sanh thả lỏng người, dựa vào ghế, khoanh tay ngực, trầm giọng nói: “Cô có mục đích gì?”
Lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, Lạc Sanh đương nhiên không cho rằng còn có loại chuyện tiện nghi như này, Chu Khả cung cấp tin tức, tự nhiên cũng vì thứ cô ta cần.
Nghe vậy, Chu Khả nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh chính là tốt ở điểm này, không cần nói quá mức rõ ràng, tất cả mọi người đều tự hiểu rõ trong lòng.
“Tôi đem cơ hội xum xoe nói cho anh, đương nhiên không phải miễn phí,“ cô ta nói, “Lúc này tôi giúp anh, công tác tiếp theo anh cũng nên giúp tôi một lần!”
Chu Khả trên đường đến đây cũng đã nghĩ rõ ràng, nếu có thể đạt được sự trợ giúp của Lạc Sanh, sau này nếu còn cơ hội làm Thiêm Thụ Hội hoặc là các hạng mục lớn khác, nhất định cô ta có thể hoàn thành vượt mức hoàn mỹ, nói như vậy không chừng sẽ được coi trọng.
Nghĩ theo hướng tốt hơn, giả thiết cô ta nhờ đó mà được thăng chức, không phải có thể ngạo thị Hứa Niệm Hi sao?
Còn Vệ Gia Lam đó......
Không phải cô ta không tin Vệ Gia Lam, chẳng qua cô ta luôn là người suy xét nhiều mặt, nếu Vệ Gia Lam không thành công, ít nhất cô ta còn có đường lui ở chỗ Lạc Sanh, cũng không đến mức bước tới tử lộ.
Tưởng tượng như vậy, làm kẻ hai mặt thì như thế nào?
“Chỉ như vậy?” Lạc Sanh nhướng mày, không hiểu lắm, một tin tức giá trị như vậy mà cô ta lại chỉ đòi như thế.
Chu Khả gật đầu khẳng định.
Một lát sau.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, đúng lúc Lạc Sanh chuẩn bị đáp ứng, một thân ảnh tinh tế quen thuộc từ phía bên phải đi tới, Lạc Sanh đột nhiên nheo mắt, đại não còn chưa kịp phản ứng, tay đã như tia chớp mà vươn ra, vừa vặn cầm được tay người đẹp.
“A!” Anh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, ngước mắt nhìn lại.
Quả nhiên là cô!
******
Đây là lần đầu tiên ba người gặp nhau ở tiệm cơm, Lạc Sanh đồng ý gặp Chu Khả lại không nghĩ tới sẽ nhờ vậy mà gặp được Hứa Niệm Hi, tương tự, Hứa Niệm Hi cũng không nghĩ tới, hiếm khi ra bên ngoài ăn một bữa cơm, lại có thể thấy được hai người cô không muốn gặp nhất.
Tay dùng sức vung ra, Hứa Niệm Hi trực tiếp muốn làm như không phát hiện hai người này, tầm mắt lướt qua tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Lạc Sanh sao có thể có thể buông tha cho cô.
“Niệm Hi......” Vì nhanh chóng muốn cô lưu lại, dưới tình thế cấp bách Lạc Sanh nói thẳng những lời kia, “Nghe nói bây giờ em đang chịu trách nhiệm tổ chức Thiêm Thụ Hội, cần tài trợ?”
Vừa dứt lời, Hứa Niệm Hi á một tiếng liền chuyển đầu, tầm mắt yên lặng nhìn Chu Khả đối điện, cô híp mắt, có chút tức giận.
Hai người mà ở cùng nhau đúng là không có chuyện tốt, nhất định là Chu Khả vừa mới nói.
Hứa Niệm Hi khinh thường, khóe miệng cong cong, cũng không chính diện đáp trả: “Liên quan gì đến anh!” Nói xong cô nhấc chân lên muốn rời đi.
“A, đợi chút!” Lạc Sanh tay mắt lanh lẹ, lại lần nữa bắt lấy tay cô, lúc này nhất định nắm chặt không chịu buông tay, “Đi vội vã như vậy làm gì?”
Hứa Niệm Hi chán ghét bị anh ta nắm tay, lòng đầy phiền muộn, động tác hất ra cũng càng thêm dụng lực, cô liên tục lui về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách an toàn.
“Buông ra!” Cô lạnh lùng nhìn Lạc Sanh, “Anh muốn làm gì?”
Lạc Sanh ngượng ngùng sờ sờ mũi, thần sắc bất biến.
“Nghe nói em cần tài trợ......”
Lời còn chưa nói xong đã bị cô trực tiếp đánh gãy, Lạc Sanh hơi hơi nhíu mày.
“Không cần anh lo!” Hứa Niệm Hi không chút cảm kích, tầm mắt lướt qua dừng lại trên người Chu Khả vẫn luôn ở một bên lặng im không nói gì, “Chu tiểu thư hình như hơi nhiều chuyện nhỉ? Nếu có nhiều tinh lực dư thừa như vậy, không bằng ngẫm lại xem nên làm tốt công việc của bản thân như thế nào!”
Ngụ ý chính là châm chọc Chu Khả xen vào việc người khác, Hứa Niệm Hi cũng không muốn nhìn cô ta trình diễn tiết mục biến đổi sắc mặt, mũi hừ một tiếng.
Xoay người, cô lại lần nữa chuẩn bị đi lên trên lầu, Phó Ninh Xuyên còn đang chờ cô, cô đã đi lâu lắm rồi.
Nào biết lúc này cả người cô trực tiếp bị Lạc Sanh ôm lấy, cô sửng sốt còn không kịp phản ứng, liền nghe anh ta lớn tiếng mà nói.
“Niệm Hi, em không cần như vậy, nghe anh nói trước được không?”
Trực tiếp không được, Lạc Sanh đơn giản ở trước mặt những người không rõ chân tướng giả làm bạn trai cô, đáy mắt anh ta toàn là ý cười lạnh lùng.
“Anh cùng Chu tiểu thư thật sự chỉ đang bàn chuyện làm ăn mà thôi, không phải giống như em nghĩ, em đừng nóng giận.”
Hứa Niệm Hi tức không chịu được, dùng sức tránh thoát khỏi cái ôm của Lạc Sanh, phủi tay liền nghĩ đến muốn cho anh ta một cái bạt tai, nhưng nửa đường lại bị anh ta chặn đứng.
“Anh đồ bệnh tâm thần!”
Lạc Sanh làm lơ, tiếp tục lớn tiếng kêu, chính là muốn cho mấy người ngoài cuộc nhìn.
“Niệm Hi, em nghe anh giải thích được không? Anh với Chu tiểu thư thật sự không quen thân, thực sự chỉ đang bàn chuyện làm ăn mà thôi, không phải như em nhìn thấy, đừng ghen, được không?”
Lạc Sanh không tin cô có thể trước mặt nhiều người trong tiệm cơm này nói ra chuyện gì!
Hứa Niệm Hi bắt đầu thẹn quá thành giận, bên tai tràn ngập những lời nhẹ giọng khuyên can của đám người xem vô tội, thật nhiều người tưởng vợ chồng son hai ngươi cãi nhau, giúp đỡ Lạc Sanh nói chuyện.
Cô thật sự cạn ngôn, lần đầu tiên phản cảm với những kẻ đóng vai quần chúng này, cứ việc yên lặng ăn cơm của mình không phải được rồi sao, tại sao lúc nào cũng phải nhúng tay vào chuyện của người khác!
Làm lơ người phụ nữ trung niên lớn tuổi bên cạnh đang “ân cần dạy bảo”, Hứa Niệm Hi gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Sanh, lạnh lùng cười: “Lạc tiên sinh, bản lĩnh trợn mắt nói nói dối thật càng ngày càng lợi hại, tôi thật sự bội phục!”
Lạc Sanh chớp mắt: “Niệm Hi, em lại nói cái gì? Vẫn còn tức giận?”
“Lạc tiên sinh vẫn nên câm miệng thì tốt hơn, miễn cho lại nói ra một lời không đúng sự thật,“ Hứa Niệm Hi tiếp tục, “Nghe xong thật khiến người ta chán ghét!”
Lạc Sanh đương nhiên sẽ không nghe, còn muốn tiếp tục diễn vai bạn trai tốt, anh ta tiến lại bên cạnh Hứa Niệm Hi, vươn một tay âm thầm dùng sức đem cô giam cầm không cho trốn thoát.
“Niệm Hi, em vẫn không rõ sao, em nghe anh giải thích......”
Nhưng mà biến cố đã phát sinh.
Thật sự da mặt dày như mặt đường của anh ta làm ghê tởm đến không chịu được, âm thanh khuyên can bên tai càng ngày càng nhiều, Hứa Niệm Hi phiền lòng muốn chết, cô đột nhiên dùng sức tránh thoát, kéo đĩa cơm Chu Khả đang ăn dở tới, trực tiếp hắt lên người Lạc Sanh.
Đồ vật ô uế lung tung rối loạn trên chiếc áo sơmi trắng, lưu lại dấu vết khó coi, Hứa Niệm Hi lùi lại vài bước, không hề có cảm giác áy náy thản nhiên thả chiếc đĩa xuống.
Sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, quá ngoài dự đoán, những người khuyên can hoàn toàn ngây người không nói chuyện nữa.
“Lạc tiên sinh, tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, Hứa Niệm Hi vẫn tức đến ngực còn phập phồng kịch liệt, cô mím môi đang chuẩn bị rời đi, bên hông lại một cánh tay quấn lên, cô hơi nghiêng mặt, ngửi được khí vị quen thuộc liền dựa lại.
“Không sao chứ?” Người đến là Phó Ninh Xuyên, anh ở trên lầu đợi khá lâu, cho rằng cô xảy ra chuyện gì vì thế xuống dưới nhìn xem, không nghĩ tới vừa lúc gặp được cảnh cô hắt thức ăn vào người Lạc Sanh.
Hứa Niệm Hi lắc đầu, thả lỏng nhích lại gần anh.
Thấy Phó Ninh Xuyên cũng đến, Lạc Sanh mím môi không mở miệng, Phó Ninh Xuyên đứng ở tại chỗ, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt nhìn chằm chằm anh ta.
“Tôi nhớ rõ lần trước đã từng nói với Lạc tiên sinh, còn tiếp tục đánh chủ ý lên vợ tôi, tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha như vậy nữa?”
Lạc Sanh sửng sốt, sau một lúc lâu muốn tiến lên nói chuyện, mà đúng lúc này, Phó Ninh Xuyên làm bộ lơ đãng duỗi tay cầm khối dưa hấu vừa cắt xong từ bàn cơm bên cạnh, trực tiếp ném trên mặt đất, một chân Lạc Sanh vừa lúc dẫm lên.
Phanh một tiếng cực vang, lần này bị ngã thật đau, trọng điểm là Phó Ninh Xuyên còn cố ý đem mâm rác rưởi đặt ở ngay lề bàn, quả nhiên Lạc Sanh vì ổn định thân thể dùng tay sờ cái bàn, trực tiếp đánh nghiêng cái mâm, thân thể vừa trợt xuống đã bị đống rác đổ đầy một đầu.
Nhìn thấy Lạc Sanh cả người chật vật, Hứa Niệm Hi cảm thấy rất hả giận, còn muốn đem mấy cái mâm trên bàn che đi mặt anh ta.
“Phó Ninh Xuyên!” Lạc Sanh bị nước canh dội lên đầu, nhất thời không mở mắt ra được, chỉ thẹn quá hóa giận mà gầm nhẹ.
Nhưng Phó Ninh Xuyên cũng không có vì thế mà dừng lại, chỉ lạnh lùng nói.
“Lạc tiên sinh tốt nhất nên thức thời một chút, đừng tiếp tục làm mấy loại chuyện nhàm chán này.”
Tâm tình tốt đẹp muốn ăn một bữa cơm bị phá hư triệt để, Phó Ninh Xuyên không hề liếc anh ta thêm một cái nào nữa, ôm bả vai Hứa Niệm Hi nhấc chân rời đi.
Vị trí Lạc Sanh ngã chắn lối, Phó Ninh Xuyên vòng qua được, nhưng bức chân của Hứa Niệm Hi bị hạn chế không qua được, dứt khoát liền bước qua người anh ta để đi, Lạc Sanh vừa mở mắt lại một lần nữa chịu đả kích.
Thân ảnh hai người rất nhanh biến mất, mọi người ồn ào.
Lạc Sanh chưa bao giờ chật vật nan kham như vậy, trên người, trên đầu, trên mặt đều dơ không thành bộ dáng gì, anh bò lên, ném khăn giấy Chu Khả đưa cho, phẫn nộ rời đi.