Nhật Kí Chuyển Mình Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 5: Chương 5: Tận thế nữ vương.




Cái chết đến gần, Tô Lăng ngược lại bình tĩnh hơn, cô nhìn hai bên phải trái, đột nhiên sáng mắt ra, đúng là trời không tuyệt đường con người mà, đến cuối đường ắt có thuyền. Nghĩ vậy cô liền dùng hết sức lực nhảy đến chỗ cửa phòng cách bên trái năm mét, binh một tiếng ngã trên mặt đất.

Mà tiếng bưc chân ngày càng đến gần, bởi vì Tô Lăng bất thình lình gây ra tiếng động, hơn nữa tiếng động kia còn rất lớn, làm cho mấy con tang thi có thính giác tốt kia càng hưng phấn đứng lên.

Tô Lăng lúc này cũng không có thời gian xem xem bọn tang thi cách cô bao xa, trước hết cô phải mở cửa tầng hầm ngầm này đã. Giảm hơi thở lại, dùng hết sức lực mở cửa tầng hầm nhìn qua khá cũ kĩ kia. Dù là đang bị bệnh xoang mũi cũng có thể ngửi được phía sau cô truyền đến mùi thịt thối.

Càng ngày càng nồng nặc hơn, thậm chí cô còn cảm giác được có cái gì đó đang tới gần mình, ở thời khắc cuối cùng, cửa cũng mở, những con tang thi đang ở phía sau, bởi vì khát vọng đối với nhau, tiềm lực trong người cô bạo phát, hai chân vốn mềm yếu lại dồn hết sức nhảy xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng tê lạp, thực ra cái áo bông của Tô Lăng đã bị hai cánh tay đen đúa và chiếc răng nanh dính đầy máu cắn nát, có thể thấy được, chỉ cần chậm một giây nữa thôi Tô Lăng chắc chắn sẽ xong đời, bỏ mạng lại đây.

"Binh" một tiếng, Tô Lăng đóng cửa lại rất nhanh, đồng thời còn không biết hai tay của con tang thi nào rơi vào bên trong. Vừa lúc cả người cô rơi xuống, dọa Tô Lăng sợ chết khiếp, vội vàng ném qua một bên.

Tuy rằng không có xem tình huống trong tầng hầm, nhưng trải qua một thời gian lâu cô cũng không bị công kích nữa, chứng minh tầng hầm này không có tang thi tồn tại, lúc này tạm thời an toàn, Tô Lăng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ba giây sau, Tô Lăng liền cảm thấy không thích hợp, bởi vì cô không nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của tang thi, những con tang thi kia sao lại buông tha cho bữa tiệc máu tanh mà chúng vất vả tìm được đây?

Tô Lăng do dự một chút, cuối cùng vẫn áp tai vào cánh cửa để nghe âm thanh bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề vẫn ở trước cửa, giống như bắt đầu bối rối. Chuyện này thật lạ, Tô Lăng theo bản năng đi tới chỗ sáng có thể nhìn rõ quang cảnh tầng hầm.

Thật vất vả cô mới thích ứng được với ánh sáng xuyên thấu qua khe hở của cánh cửa để nhìn khung cảnh xung quanh, lúc này Tô Lăng sợ tới mức thiếu chút nữa đã tắt thở rồi.

Chỉ thấy tầng ngầm này khắp nơi đều là thi thể của tang thi, đầu thân ở riêng một chỗ, có thi thể còn bị vỡ ra thành mảnh nhỏ: "Cái gì....Cái gì..." Gân xanh của Tô Lăng nổi lên: "Tang thi bọn họ giết cư nhiên đều để ở đây."

Vừa nãy mùi thịt thối cô ngửi được còn tưởng là từ mấy con tang thi đằng sau, ai biết được tầng hầm ngầm này cũng có. Khó trách tang thi không vào đây, căn bản chúng nghe được hơi thở của đồng loại, vừa vặn che dấu hơi thở của cô.

Tô Lăng lúc này nhịn không được bắt đầu nôn mửa.

Mặc cho ai ở tình huống không chuẩn bị gặp chuyện này, đều ói cả, huống chi là một bệnh nhân.

Tô Lăng thề, nếu cô còn sống để đi ra khỏi chỗ này nhất định phải chăm sóc cơ thể thật tốt, cho dù không chăm sóc tốt nhất, ít nhất cũng không phải chịu loại chuyện như thế này. Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, vì bản thân nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

Nghĩ đến đây, bởi vì một loạt chuyện vừa rồi, hơn nữa cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn, từ sáng đến giờ cô chỉ ăn một chút và uống nước, làm sao có sức lực gì? Đầu óc lại bắt đầu choáng váng, hơn nữa lại bắt đầu nóng lên, cơn sốt này so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn, Tô Lăng kiên cường chống chọi như vậy cuối cùng vẫn chống không lại bệnh tật và mệt mỏi.

Đến khi tỉnh lại, Tô Lăng phát hiện bản thân đã đỡ hơn rất nhiều, trong lòng cô thấy rất kỳ lạ, nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất cũng không phải chuyện này, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng cũng yên tâm hơn.

Về chuyện tầng hầm ngầm này, cô có thể ngủ ở đây, ói cũng đã ói rồi, sợ cũng đã sợ rồi. Nếu không thích ứng được cũng buộc phải thích ứng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tô Lăng bắt đầu nghĩ cách, cô không có khả năng sống ở nơi này mãi, cô muốn đi ra ngoài, nếu cô còn sống, cô mới có thể tính rõ ràng mọi chuyện.

Vừa định cử động tay chân, xem chúng đã tốt hơn chưa. Cô kinh hỉ phát hiện bản thân có cảm giác giống như mình có loại năng lượng đặc biệt, năng lượng này....Tô Lăng sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Thật ra nguyên chủ không phải không có dị năng, cô ấy có dị năng, hơn nữa lại là dị năng tinh thần vạn người có một, nhưng vì được người khác bảo vệ nên chưa bùng nổ, nhưng sau này vì không có căn cứ bảo vệ, cái gì cũng đều phải dựa vào bản thân, sau một lần bị tang thi tập kích bị thương, vốn tưởng rằng sẽ chết, nhưng không nghĩ đến sẽ bạo phát dị năng, đáng tiếc lúc bùng nổ dị năng cấp bậc quá thấp, người khác đều đã tới cấp mười, nguyên chủ căn bản không đủ dùng.

Cũng vì có dị năng, nguyên chủ mới nghĩ đến chuyện ám sát Tiêu Vũ Đồng.

Tô Lăng đã nghĩ tới để cho thân thể tốt hơn mới lập kế hoạch để kích phát dị năng hệ tinh thần của mình. Bây giờ âm kém dương sai bạo phát dị năng? Bởi vì có cảm giác sở hữu của nguyên chủ và tinh thần nên cô cũng rất quen thuộc với dị năng hệ tinh thần này.

Thử thí nghiệm một chút, quả nhiên là dị năng hệ tinh thần. Tô Lăng nhìn trên đầu mình bởi vì hoạt động đã làm rách vài mảnh vải, phát hiện thị lực của cô cũng tốt hơn không ít.

Bây giờ Tô Lăng cảm thấy lo lắng hơn. Dị năng bùng nổ khẳng định có liên quan đến trận cảm mạo nghiêm trọng kia. Hơn nữa....Tô Lăng nhìn cánh tay bị thương của mình, vải băng bó không biết đã rơi ở đâu, mà cô lúc này cũng không còn nhìn thấy miệng vết thương.

Nghĩ đến lúc trước, cô phản xạ có điều kiện dùng tay mình cầm cánh tay tang thi rơi xuống, tất nhiên là lúc đó cánh tay tang thi ở miệng vết thương đang chảy máu. Khó trách lúc đầu vốn đỡ hơn nhiều, một lúc sau lại bắt đầu sốt. Thì ra là nguyên nhân này.

Cũng may nguyên chủ có dị năng, nếu không trúng bệnh độc tất nhiên sẽ biến thành tang thi, cô còn chưa hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ thì bản thân đã biến thành tang thi, chuyện này mới thật là đáng buồn.

Có sự kiện đó, trong lòng Tô Lăng đã cảnh giác và cẩn thận hơn, sau này không thể vì sợ hãi mà rối loạn tâm thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.