“Xin chào quý khách!” - Nhân viên lễ tân cúi đầu chào Thẩm Thường Hi.
Cô khẽ gật đầu một cái nhẹ rồi vội vàng khệ nệ xách theo đống đồ hiệu đi vào.
“Quý khách muốn bán tất chỗ này sao?”
Thẩm Thường Hi nhìn đống đồ hiệu của mình đầy chua xót. Nếu cô không bán thì ngay tới cả tiền ăn cô còn không có nữa. Đồ hiệu có thể mua lại sau còn không có đồ ăn thì Thẩm Thường Hi đẹp như hoa này sẽ bị chết.
“Đúng vậy, tôi muốn bán hết.” Thẩm Thường Hi nhuốt nước mắt vào trong khẽ gật đầu nói với nữ nhân viên kia.
“Xin quý khách chờ một chút, chúng tôi sẽ gọi thêm hai nhân viên nữa để định giá cho quý khách.”
Trong lúc chờ bọn họ tính toán tiền Thẩm Thường Hi ngồi nghỉ bên ghế sofa. Lúc này cô mới có thời gian xem tin nhắn của Thẩm Thành. Hóa ra là Thành cẩu đã nhắn tin báo cho cô trước rồi, là cô không chịu xem.
Thường Hi thở dài một cách ngán ngẩm chờ nhân viên báo giá.
“Thưa quý khách, đồ của quý khách đã định giá xong.” Một nhân viên tiến lại gần đưa cho cô xem bảng giá.
Thường Hi vốn dĩ tưởng rằng ít nhất cũng phải lấy lại được bảy đến tám mươi phần trăm giá trị của đống đồ hiệu nhưng thật không ngờ, khi cô nhìn tới hóa đơn thì không thể tin được.
“Chiếc túi Dior Book Tote Dior Oblique Bag này ban đầu mua cũng phải 18000 tệ giờ mua lại với giá 10000 tệ? Còn nữa giá của chiếc Parmigiani Fleurier Toric lên tới 116.800 USD bây giờ lại chỉ còn 60.000 USD. Đồ của tôi đều là đồ mới, còn chưa dừng lần nào. Các người… có phải là đang ép giá tôi?” Thường Hi kinh ngạc nói với mấy người nhân viên kia.
Nhưng sau đó một nữ nhân viên khác đứng ra giải thích.
“Thưa quý khách, đồ của cô đúng là rất mới. Nhưng theo quy định của cửa hàng thì khi quý khách xuất trình hóa đơn minh chứng được nguồn gốc của đống đồ hiệu này thì chúng tôi mới có thể mua với giá từ tám mươi phần trăm trở nên so với giá trị thực của món hàng…”
Thẩm Thường Hi nhớ lại đống hóa đơn cô đều để ngăn kéo trong phòng hoặc cũng có thể là vứt ở xó xỉnh nào đó, làm sao có thể nhớ mà đem theo được. Cô nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng xót ruột mà bán với cái giá rẻ bèo kia.
Lúc nhận lại tiền, Thẩm Thường Hi lại khóc ròng trong lòng thêm một trận nữa. Cái giá phải trả cho việc không kết hôn là quá lớn, đám tiểu bảo bối của cô đã hy sinh rất oanh liệt.
Cô rời khỏi cửa hàng ngồi trên Bối Bối nhẩm tính số tiền này xem có thể dùng được trong bao lâu. Nếu bây giờ cô tìm một căn phòng giá vừa phải trong khách sạn thì số tiền hiện tại trụ lâu nhất cũng chỉ là một tháng, chưa kể tiền ăn cô đã tiết kiệm nhất rồi.
Thẩm Thường Hi lại thở dài thêm một lần nữa. Cô lái Bối Bối đi một vòng quanh thành phố rồi dừng xe trước cửa một khách sạn đơn giản nếu không muốn nói là rẻ tiền.
Lúc cô đi vào nhận phòng, trên mặt cô là một sự khó chịu không hề nhẹ. Căn phòng này vỏn vẹn hai mươi mét vuông. Một phòng ngủ và phòng bếp, phòng khách gắn liền với phòng bếp luôn. Còn nhà vệ sinh thì chỉ có mỗi vòi hoa sen và chậu rửa, không có bồn tắm như ở nhà họ Thẩm.
Thẩm Thường Hi nhìn qua một lần, vẻ mặt càng lúc càng không thể vui nổi. Tính ra thì cái nhà vệ sinh ở Thẩm gia còn to hơn cái phòng này. Nhưng rồi cô cũng tự an ủi mình một chút, chí ít có chỗ ở là may rồi.
Sau khi dọn dẹp qua loa một chút cô nằm sóng soài ra giường, gương mặt nhìn lên trần nhà mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại đã là chập tối, bụng cô hơi nhẩm đau vì đói.
Thẩm Thường Hi leo xuống giường, đi tới tủ lạnh quen tay mở ra. Bên trong trống không, ngay đến cả một chai nước lọc cũng không có. Cô nhìn sự trống rỗng đó mà thở dài một hơi. Nhưng chính sự nghèo đói tận cùng này khiến đầu Thẩm Thường Hi chợt nảy ra một ý nghĩ ăn bám.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ở trong túi xách ra gọi cho cô bạn thân chí cốt – Tô Mộng Nhiên, hy vọng cô ấy sẽ tương trợ người anh em nghèo khổ này.
Chuông điện thoại reo lên ba hồi, đầu dây bên kia mới bắt máy. Thường Hi mừng rỡ nói: “Người anh em chí cốt, cậu đang ở đâu thế?”
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, nhưng rồi người mang danh chị em tốt của Thẩm Thường Hi cũng biết đường đi tới một nơi yên tĩnh hơn. Giọng cô ấy hơi trầm nói: “Tớ đang ở Pari theo chân Từ Kính Hải của lòng tớ. Sao tự dưng giờ này cậu lại gọi thế?”
Nghe Tô Mộng Nhiên nói cô ấy đang ở Pari lòng Thẩm Thường Hi buồn đi nhiều chút nếu không muốn nói là thất vọng tới phát điên. Cô kể khổ: “Chị em tốt, chuyện tớ phản đối kết hôn trốn sang Giang Thành cậu nhớ không?”
Tô Mộng Nhiên: “Tất nhiên là nhớ rồi, sao vậy? Tiêu nhiều tiền quá giờ chán mới nhớ tới chị em sao?”
Nghe mấy câu nhắc tới tiền Thẩm Thường Hi lại đau lòng tới mức khó tả. Cô đang định hít một hơi sâu kể lể đủ loại nỗi khổ cho Từ Mộng Nhiên nghe, ai dè phía bên kia đột nhiên rất bận rộn.
“Cô Từ, cô mau qua đây…”
Bọn họ nói gì Thường Hi không nghe rõ, cô chỉ biết lúc cô định kể khổ ra thì Từ Mộng Nhiên nói hiện giờ cô ấy hơi bận hẹn khi khác rồi ngay lập tức cúp máy. Thường Hi cầm di động trên tay: “Alo… alo, chị em tốt, tớ còn chưa kể khổ với xin tiền xong mà…”
Trong lòng Thường Hi lại vang lên tiếng gào thét và nước mắt chảy ngược. Đúng là xui tận mạng.
“Lão Thẩm, ông định để đứa con gái bảo bối duy nhất chết vì đói ăn sao?”
Thẩm Thường Hi vừa lẩm bẩm trong miệng vừa thay đồ xuống dưới tiệm tạp hóa mua chút đồ ăn. Lúc cô đi xuống thì đột nhiên một chiếc Bugatti với biển ngũ số đập ngay vào tròng mắt.
Con xe này là con xe mà cô đã muốn mua từ lâu, chỉ đáng tiếc có tiền không mua được. Trên thế giới chỉ có hai mươi cái duy nhất. Giờ bắt gặp nó ở đây nội tâm Thường Hi chao đảo. Cô định tiến tới nhìn nó thật kĩ nhưng bất bợt từ trong xe một cặp mắt lạnh lùng liếc qua khiến Thường Hi chợt khựng lại.
Hai người đối diện nhau, ánh mắt đối chọi gay gắt. Chỉ vài giây rồi chiếc siêu xe cùng chủ nhân khó tính rời đi nhanh chóng.
Lần đầu tiên Thẩm Thường Hi gặp một người đàn ông lạnh lùng như thế. Nhưng thôi, cũng chẳng có mấy liên quan tới cô, anh ta lạnh thì mặc anh ta, cô cứ kiếm được chỗ lấp đầy cái bụng rồi mới tính tiếp.
Tối hôm ấy Thường Hi mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, cô sẽ tự mình xuống bếp để đỡ phải tốn thêm chi phí nào khác. Ăn xong bữa tối Thường Hi mới chuẩn bị hồ sơ cho cuộc phỏng vấn ngày mai.