Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 99: Chương 99: Kiểu người ‘bảo thủ’




Ba giờ sáng, trên chiếc giường lớn chứa hai trái tim thổn thức. Thẩm Thường Hi cũng không nhớ hai bọn họ đã bắt đầu từ lúc nào. Đây cũng không phải là lần đầu bọn họ chung giường nhưng cô không hiểu vào một giây phút nào đó, khi tiếng thở bập bùng của đối phương trong đêm tối, không có ánh đèn vàng, chỉ có ánh trăng sáng. Còn có mùi quế từ những khóm hương lớn được đốt ở nhà chính bay ngào ngạt khắp mọi ngóc ngách.

Cho đến khi đôi môi nóng rực của anh khẽ chạm tới cổ cô, rồi từng đầu ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào trong áo, di chuyển quanh eo cô khiến cho toàn thân cô như bị điện giật, tứ chi mềm nhũn.

Cô cắn răng kiềm chế sự mẫn cảm khô rát nơi cổ họng bị dục vọng bao lấy.

Khát khao mãnh liệt hừng hực cháy, một giây sau anh choàng qua người cô, cánh tay vụng về của cô vốn không biết để ở chỗ nào bị anh nắm chặt, để lên trên đầu. Từ từ tiến vào đan xen lẫn nhau.

Cô mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm của anh qua lớp áo ngủ mỏng của hai người. Đến khi môi của anh hôn lên vành tai cô, bây giờ mới chính thức mất khống chế, khẽ rên lên mấy tiếng.

Tiếng kêu của cô cũng đã vô tình thức tỉnh anh.

“Ngày mai em phải đi sớm. Hôm nay cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lúc cô cảm nhận được sự trống trải trong màn đêm, mờ mịt mở mắt đã thấy anh bước xuống giường.

“Anh đi đâu vậy?” Sau trận bạo kích bất ngờ, cúc áo đầu tiên của cô bị tuột ra ngoài, để lộ một phần khuôn ngực mềm mại trắng nõn. Cô ngượng ngùng, lúng túng cài lại.

“Anh muốn đi uống nước.” Anh nói chuyện, giọng hơi khàn.

Cô đâu ngờ tới nước mà anh nói, là nước lã. Thứ cần được uống nước, là cơ thể anh.

Thẩm Thường Hi vừa mất mát vừa khó hiểu nhìn bóng lưng của anh đi vào nhà tắm.

Lúc anh rời đi, trống ngực cô vẫn còn đập liên hồi, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới ổn định được nhịp tim, định đợi cho đến lúc anh trở về thì mi mắt đã không chống cự nổi.

Trong mơ cô còn đang chìm trong những suy nghĩ có lẽ anh cũng là kiểu người bảo thủ ‘sau hôn nhân’, vậy mà cô cứ tưởng chỉ có con gái mới có ý nghĩ đó.

Sau đó cô vừa bất lực lại vừa buồn cười, tiến đến cạnh anh cứ liên tục trêu anh.

Sáng hôm sau lúc Thẩm Thường Hi tỉnh dậy thì thấy trên giường trống trơn, sờ đồng hồ thì đã sắp tới giờ máy bay khởi hành. Cô vội vội vàng vàng xuống giường, cũng may anh đã giúp cô xếp đồ đầy đủ, còn đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, nếu không cô chỉ có nước ở đây ăn Tết rồi nghe bà Thẩm ca than suốt ba ngày ba đêm không ngớt.

Trước khi đi, Bà Lê mua rất nhiều quà rồi gói lại trong túi lớn túi nhỏ, bắt Thẩm Thường Hi phải mang về Nhất Thành, nói là quà tết này tặng cho ba mẹ của cô. Thẩm Thường Hi ngại nhất chuyện phải vác đồ nhưng cũng đành phải nhận vì tấm lòng ba mẹ.

Sau khi nói lời chia tay mọi người xong, Lê Cảnh Nghi lái xe đưa cô ra sân bay.

***

“Cảnh Nghi. Chúc mừng năm mới.” Trở về công ty sau tết, Tần Minh Nguyệt nói với Lê Cảnh Nghi.

Giới thiệu cổ đông trong Tết, hôm nay là ngày đầu tiên Tần Minh Nguyệt đến nhận chức ở Việt Trí. Vừa vào đến công ty đã tìm tới phòng của Lê Cảnh Nghi.

Hôm nay cô ta mặc áo vest nghiêm chỉnh, sơ mi trắng kết hợp với chân váy xanh đậm. Vô cùng ra dáng một nhân viên công sở, so với lần trước xuất hiện ở buổi họp cổ đông đã bớt khoa trương hơn một chút.

“Ừm. Chúc mừng năm mới.” Lê Cảnh Nghi đang ở trong văn phòng vùi đầu vào công việc, bị làm phiền đúng lúc nên có chút khó chịu.

Tần Minh Nguyệt đứng dựa vào bàn làm việc của Lê Cảnh Nghi, nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu: “Cảnh Nghi, cậu ăn tết thế nào? Nhớ hồi năm ba đại học, tớ với cậu lần đầu tiên đón năm mới cùng nhau, còn…”

“Cô Tần.” Lê Cảnh Nghi dừng chuyện đang làm: “Không phải tôi đã nói trong công ty không bàn luận chuyện riêng tư sao?” Anh bắt đầu không kiên nhẫn khi cứ mấy câu lại nghe nhắc tới chuyện cũ. Một người đã từng rời bỏ quá khứ trước, lại cứ luôn miệng nhắc tới quá khứ trước mặt anh khiến anh không khỏi khó chịu.

Tần Minh Nguyệt im lặng. Không biết đang suy nghĩ gì, sau phút giây bị cắt ngang giữa chừng, cô ta lại tiếp tục chiêu trò của mình, tỏ ra đáng thương nói: “Cảnh Nghi. Hôm trước là tớ quá lỗ mãng, tớ không biết là cậu đã có vợ sắp cưới nên mới hành động như vậy. Sau này tớ sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Tớ chỉ mong sau này ngoài chuyện công việc ra, chúng ta vẫn sẽ là bạn với nhau giống như lúc trước.”

“Nếu cô có thể hiểu được như vậy thì tốt. Chúc cô ngày tháng sau này làm việc ở Việt Trí thật tốt.” Lê Cảnh Nghi khách sáo trả lời. Còn chẳng thèm liếc Tần Minh Nguyệt lấy một cái.

“Ừm. Cảm ơn cậu. Tớ cũng quyết tâm sẽ làm việc ở Việt Trí thật tốt, sau này mong cậu chỉ bảo nhiều.” Tần Minh Nguyệt cười tươi, khoe mấy hàm răng trắng sứ, dưới sự đối lập của màu son đỏ chót lại càng nổi bật.

“Phải rồi. Tớ vừa về nước, trong công ty không quen biết ai, cậu có thể dẫn tớ đi tham quan một vòng được không?” Tần Minh Nguyệt đề nghị.

“Xin lỗi, bây giờ tôi có việc, nếu như cô cần tôi sẽ cử thư ký của mình tiếp cô.”

“Được thôi. Vậy thì làm phiền cậu rồi.” Cứ tưởng Tần Minh Nguyệt sẽ từ chối, không ngờ lại đồng ý nhanh như vậy.

“Không cần khách sáo. Đây là việc nên làm.” Nói xong, Lê Cảnh Nghi dùng điện thoại gọi cho thư ký Tống Trần vào, sau đó bảo anh ta đưa Tần Minh Nguyệt đi tham quan một vòng còn nói qua về công ty cho cô ta.

Trong văn phòng cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được một lúc.

Anh nhìn lên đồng hồ trên tường, chợt nhớ ra hôm nay Thẩm Thường Hi về lại Giang Thành. Khóe môi tự giác cong lên.

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại thấy nhớ nhung. Nếu như cô không về nữa, chắc anh phải đích thân về Nhất Thành bắt cô trở lại.

“Cảnh Nghi, em về nhà rồi.” Vừa nhắc tới cô, điện thoại cô gọi tới, giọng nói vang lên trong trẻo.

Thẩm Thường Hi đứng trước cửa nhà, còn chưa kịp mở khóa đã nôn nóng gọi điện cho anh. Mặc dù trong tết ngày nào hai người cũng gọi điện nhưng cô vẫn cảm thấy rất nhớ anh. Thậm chí bây giờ muốn ngay lập tức bay đến trước mặt anh.

“Sao lại không bảo anh tới đón em?” Giọng nói anh có chút thất vọng.

“Không phải anh đang ở công ty à, em có thể tự bắt xe về được.”

“Anh giận rồi à?” Cô nhỏ giọng thăm dò, trong lòng vui vẻ.

“Ừm.” Không ngờ anh lại thừa nhận trực tiếp như vậy.

“Thật?”

“Lần sau phải nói với anh.”

“Không phải chỉ là đi đón thôi sao?”

“Anh không muốn bỏ lỡ một giây phút nào gặp em.”

Cúp máy, Thẩm Thường Hi ôm khuôn mặt nóng bừng, không biết rớt chìa khóa bao nhiêu lần mới có thể mở được cái cửa. Chật vật vác cái va li to đùng vào trong nhà, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Nửa tiếng sau, Thẩm Thường Hi trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, mái tóc ướt còn chưa kịp sấy khô, vừa ra khỏi nhà tắm thì đụng phải anh. Cô còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị môi của anh phủ xuống. Cảm giác nhung nhớ mãnh liệt trong suốt mấy ngày như được đè nén trong nụ hôn.

Thẩm Thường Hi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bị anh hôn đến mộng mị đầu óc, hô hấp cũng không thông, mãi cho đến khi cô thở không nổi, liên tục đấm đấm vào ngực anh cầu xin tha mạng anh mới buông cô ra.

Sau nụ hôn tưởng chừng như mất mạng, anh lại ôm cô, ghì cô thật chặt vào trong lòng cho thỏa nỗi mong nhớ, thì tháo ba tiếng: “Anh nhớ em.”

Thẩm Thường Hi cười mãn nguyện cũng ôm lấy anh: “Em cũng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.