Thẩm Thường Hi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Chiếc Bugatti mà cô hằng mong ước cũng cũng không chở nổi nỗi lo lắng trong lòng của cô.
Cho dù thân phận là giả nhưng dù sao cũng là lần đâu Thẩm Thường Hi, Thẩm đại tiểu thư ra mắt gia đình nhà người ta.
Lê Cảnh Nghi chuyên chú lái xe, vừa liếc qua Thẩm Thường Hi mồ hôi mồ kê nhễ nhại ngồi bên cạnh, dường như cũng nhận ra sự bồn chồn của cô.
“Cô không cần phải căng thẳng. Cứ lấy cái dũng khí bình thường khi cô đối mặt với tôi ra là được.” Anh cất giọng, nhẹ nhàng trấn an cõi lòng căng thẳng của cô.
Cô có thể không lo lắng sao? Bọn họ cũng đã tập mấy ngày rồi, giữa hai người một chút không khí bằng hữu còn không có, nói gì tới không khí của người yêu.
Trong khi nếu bị bại lộ thân phận bạn gái giả, tiền bồi thường lại là cô đền.
Có đạo lý hay không.
Xe đi rất nhanh, vì căng thẳng nên Thường Hi cảm thấy còn nhanh hơn so với tốc độ bình thường. Chẳng mấy chốc đã đỗ lại trước cổng một căn biệt thự hoành tráng uy nghi đủ loại vườn tược bể bơi sân cỏ.
Nhìn thấy xe của cậu chủ về, bảo vệ đứng ngoài cổng nhanh chóng mở cổng.
Lê Cảnh Nghi trực tiếp đánh xe đi vào bên trong.
Thẩm Thường Hi suýt chút nữa là bị choáng ngợp bởi sự xa hoa bởi căn biệt thự không thua kém Thẩm gia ở Nhất Thành này.
Mặc dù Thẩm Thường Hi luôn nghĩ Lê Cảnh Nghi là kiểu cán bộ công sở có tiền, chức cao vọng trọng, giàu có bằng năng lực nhưng không nghĩ lại có cả một gia tộc to lớn hùng hậu như thế này phía sau chống lưng.
Lần này cô chọc phải ai rồi.
Nếu như đắc tội với gia tộc này, không biết lão Thẩm có chịu nể mặt đứa con gái này mà giả nguy giúp cho cô.
Nhìn sao cũng không thể đoán được hai gia tộc một chín một mười trên thương trường sẽ là bên nào thắng bên nào.
Căng thẳng bước xuống xe, Thường Hi lấy tay phủi nhẹ một lượt chiếc sườn xám màu xanh ngọc bích, kiểu dáng cách tân nhẹ nhàng ôm trọn đường cong cơ thể.
Lần đầu Thẩm Thường Hi mặc sườn xám, cũng là nghe theo lời đề cử nhiệt tình của mấy nhân viên trong cửa hàng. Nói muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn thanh lịch có thanh lịch. Vô cùng hợp với kiểu thân hình có lồi có lõm của Thẩm Thường Hi.
Lê Cảnh Nghi ra dấu cho cô khoác tay anh, cô nhất thời ngớ người.
“Cảnh Nghi!” Hai người vừa đang định bước vào trong thì chợt có tiếng gọi.
Thẩm Thường Hi quay đầu nhìn về hướng có âm thanh đó.
Một người đàn ông chạc tầm ngoài ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc sơ mi màu tro đi giày da, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, dung mạo khiến người ta có chút khen ngợi.
“Không ngờ lại gặp cháu ở đây. Thấy cháu bận như vậy, chú còn tưởng cháu sẽ không về nữa kìa.” Anh ta từ lúc đến trên môi vẫn luôn treo nụ cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một sự kiêng dè.
“Đương nhiên phải về chứ, đây dù sao cũng là nhà tôi mà. Chú!” Từ chú được cất cao hơn còn đặc biệt nhấn mạnh, nghe qua liền biết có bao nhiêu phần mỉa mai trong đó.
Lê Cảnh Nghi nói xong đồng thời khóe môi cũng nhếch lên. Trông thì giống như đang cười nhưng lại không có ý cười nào lộ ra.
À, người đàn ông này hẳn là ‘người đó’ nhỉ. Người chú thất lạc của Lê Cảnh Nghi.
Thẩm Thường Hi được nghe Lê Cảnh Nghi nói qua về người này, còn đặc biệt dặn dò chính là đối tượng cô phải cẩn thận nhất.
Nhìn lại thì mặc dù phong cách khác hoàn toàn so với Lê Cảnh Nghi nhưng vẫn có nét hao hao giống. Dù sao thì máu mủ, không thể nào lạ hoắc được.
Thẩm Thường Hi quan sát người kia một lượt, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ đánh giá sơ bộ. Cô đem người kia so với diêm vương mặt lạnh đầy hành khí bên cạnh. Một bên lạnh lùng cấm dục còn một bên mặc dù trông có vẻ ôn hòa nhã nhặn nhưng cô biết người đó không đơn giản như những gì mà bên ngoài biểu hiện.
Đặc biệt là anh ta còn mang một cặp kính cận gọng vuông, không biết ẩn chứa trong đó là tâm tư gì. Khiến cho người ta càng có cảm giác ‘sâu không lường được’, không thể không buông lỏng cảnh giác.
Thẩm Thường Hi quan sát người này lại không để ý thấy chính mình cũng đang được cẩn thận dò xét.
“À, ba có nhắc tới chuyện cháu tìm được bạn gái mấy ngày trước. Đây… chắc là bạn gái cháu nhỉ?” Anh ta gượng gạo chuyển chủ để. Đưa mắt hướng về phía Thẩm Thường Hi.
“Xin chào, tôi là Thẩm Thường Hi.” Thẩm Thường Hi hơi cúi đầu chào hỏi lại.
“Chào cháu, ta là chú nhỏ của Cảnh Nghi, cứ gọi ta là Minh Huy. Sau này có lẽ là chung một nhà, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn.” Anh vừa nói xong vừa đưa tay ra định bắt tay với cô.
Thường Hi cũng nghĩ không có gì không ổn, chỉ là cái bắt tay nên cô định đưa tay ra bắt lại thì Lê Cảnh Nghi đã nhanh chóng đứng chắn trước người cô làm tay của cô quệt qua lưng áo anh.
Cô nhẹ nhàng rụt tay vẫn còn vương vấn mùi vải mới tinh trên áo anh.
“E là phải để chú phải thất vọng rồi. Bạn gái tôi bình thường rất bận.” Anh nói, để lộ ngữ khí không mấy dễ chịu.
“À ừ thì lúc nào hai đứa có thời gian thì thu xếp về. Anh chị và ba lúc nào cũng thấy nhắc về cháu đấy.” Anh ta ngượng ngùng thu cánh tay ở giữa không trung, lại xoa xoa đầu.
“Ồ, còn lúc tôi ở nhà thì không mấy khi được nghe nhắc về chú.”
“…” Không khí một trận căng thẳng.
Thẩm Thường Hi cảm thấy trời rất quang nhưng lại nghe thấy tiếng xẹt xẹt đâu đây.
Quả thật, Lê Cảnh Nghi là người vô cùng giỏi trong khoản chặn họng người khác.
Sau đó ba người khép lại màn chào hỏi, ông chú của Lê Cảnh Nghi đi vào trước, sau đó là Thẩm Thường Hi khoác tay Lê Cảnh Nghi bước vào trong.
Sau cánh cửa lớn nhà họ Lê, mọi con mắt đều đổ dồn vào cô và anh khiến cho cô có phần mất tự nhiên. Bàn tay vô thức càng nắm chặt lấy Lê Cảnh Nghi.
Thẩm Thường Hi đưa mắt dò xét lướt qua một lượt, giữa bàn lớn có một ông cụ tóc trắng như cước nhưng mặt mũi vẫn còn hồng hào, dáng vẻ nghiêm nghị, tiếp đến là một người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn thứ ba từ bên phải sang trên người đều toát lên vẻ đẹp khí phái tôn kính.
Ngồi bên cạnh người phụ nữ ấy là một người đàn ông cũng khá lớn tuổi, đặc biệt ông ấy có đôi mắt giống y hệt Lê Cảnh Nghi chính vì vậy mà Thường Hi nhanh chóng nhận ra được bọn họ chính là nhị vị phụ huynh của Lê Cảnh Nghi. Phải công nhận, nét đẹp không phải dạng vừa của Lê Cảnh Nghi không phải bỗng dưng là có, rõ là theo gen mà.
Ấn tượng ban đầu về gia đình anh giống hệt như trong tưởng tượng của cô. Nghiêm túc, trang trọng thậm chí có phần cứng nhắc.
“Ông nội, ba mẹ, con về rồi.” Lê Cảnh Nghi cúi đầu chào hỏi trước.
Anh đưa mấy gói quà là hồng sâm và rượu vang mua trên đường tới đây cho người giúp việc đem cất vào trong nhà.
“Cảnh Nghi!” Bà Lê nhìn thấy Lê Cảnh Nghi cùng thành viên mới liền đứng lên, vui vẻ ra mặt.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của con, Thẩm Thường Hi.” Anh giới thiệu.
Cũng may, vẫn còn có cái tên là không bị làm giả.
“Con chào mọi người.” Thẩm Thường Hi hửng ứng, nhanh chóng ra vẻ ngoan ngoãn cung kính cúi đầu chào.
Lê Huy Minh đã đi vào trước rồi yên vị ngồi ở vị trí trưởng bối bên cạnh ông cụ Lê. Làm bộ làm tịch vui vẻ nói với ông: “Ba, Cảnh Nghi cuối cùng cũng dắt bạn gái về ra mắt rồi.”
“Được rồi, hai đứa mau chóng ngồi xuống đi.” Ông cụ Lê từ nãy giờ không cười lấy một cái cuối cùng cũng lên tiếng ra dấu cho Thường Hi và Lê Cảnh Nghi ngồi xuống.
Thẩm Thường Hi kín đáo thở phào một tiếng.