Những bông tuyết đầu mùa đầu tiên đã thành công tiếp đất an toàn trên mảnh đất Giang Thành, tối hôm qua có nơi thậm chí đã xảy ra sạt lở và tai nạn do tuyết quá dày.
Với thể chất sợ lạnh như Thẩm Thường Hi, cho dù có quấn thêm rất nhiều lớp áo cũng cảm thấy run người, cô có cảm giác như Giang Thành tuyết rơi dày và lạnh hơn ở Nhất Thành, hoặc do cô tưởng tượng.
Mấy ngày hôm nay tin tức Từ ảnh đế một thời chính thức giải nghệ cùng với công ty quản lý của anh ta sau thời thời dài chiến đấu với pháp luật và dư luận cứ nổ ra liên tục trên khắp các phương tiện truyền thông đại chúng, Thẩm Thường Hi cứ mở điện thoại ra là lại xuất hiện bản mặt của hắn ta làm cô vô cùng khó chịu.
Thực ra, Lê Cảnh Nghi vốn dĩ đang định ra tay giúp Thẩm Thường Hi gửi vài tin tức giật gân tới mấy người bạn làm báo chí trong giới. Chẳng hạn như tiêu đề Từ Kính Hải cặp kè với người phụ nữ đã có gia đình, bỏ bạn gái chính thức, bắt cá hai tay, hay phụ tình bạc nghĩa thôi cũng đủ cho hắn thân bại danh liệt dưới mồm mép của dư luận nhưng Thẩm Thường Hi nghĩ đi nghĩ lại nếu như làm vậy, Tô Mộng Nhiên đương nhiên cũng sẽ nhìn đọc được mà nhớ lại những chuyện không vui trước đây nên cuối cùng vẫn là giải quyết sao cho thật ‘đơn giản’ nhất.
Chỉ đơn giản là thu hồi những thứ vốn không thuộc về hắn. Không kể sự việc công ty quản lý của hắn dính vào hàng loạt vụ bê bối tham nhũng chèn ép người mới, thì việc Tô gia rút hết toàn bộ vốn đầu tư cũng đủ cho hắn chết đói đến tận năm sau. Thẩm Thường Hi nghĩ, Từ Kính Hải không rút khỏi giới giải trí thì cũng chẳng có ai nhận một nghệ sĩ như vậy.
Nhưng so với những gì Tô Mộng Nhiên đã hy sinh trong suốt mười năm thì những gì hắn ta mới trải qua trong mấy tháng nay chẳng đáng là gì.
Thẩm Thường Hi sau khi lướt trúng mấy tin không muốn đọc, hết tâm trạng muốn giải trí. Nằm trên giường quấn chăn bỏ mấy dự án dang dở cô mang từ công ty ra xử lý.
Lê Cảnh Nghi đã đi công tác ở Hán Châu, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô. Vừa cô đơn trống trải lại vừa lạnh lẽo. Thâm tâm vô cùng nhớ anh.
Chín giờ tối, Thẩm Thường Hi đang quấn chăn ngủ gật không biết đã qua bao lâu đột nhiên nghe loáng thoáng tiếng mở cửa.
Cạch!
Cô giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt. Sau mấy giây định hình, như chiếc tên lửa đã gắn sẵn động cơ phi như bay ra ngoài.
“AAA, Lê Cảnh Nghi sao anh lại về rồi, em nhớ anh muốn chết.” Thẩm Thường Hi thấy Lê Cảnh Nghi đang lúi húi thay dép đi trong nhà ở bên cạnh cửa, liền nhanh chóng chạy nhanh đến nhảy lên người anh: “Không phải nói tối mai mới về sao?”
Cô sớm đã quen với cái kiểu đóng mở cửa thận trọng này của anh.
Có mấy lần anh đi công tác về trong đêm, đi nhẹ nhàng, mở cửa cũng nhẹ vì sợ đánh thức cô lại phát hiện cô đang nằm ở ghế sô pha. Lâu dần hình thành thói quen, chỉ cần nghe thấy loại tiếng động này liền biết đó là anh.
“Sao lại chạy chân trần như thế này?” Anh nhìn đôi chân trắng sứ của cô cô đơn dưới sàn trên mặt hiện lo lắng.
“Em vốn dĩ đang ở trên giường, nghe thấy tiếng của anh nên em chạy ra, quên mất không mang dép.” Cô nhất thời vui mừng, chỉ mải chạy ra đón anh nên đến cả cái lạnh mà cô sợ nhất cũng quên mất.
Không hiểu sao trong phút chốc cô cảm thấy anh vừa về, không khí liền trở nên ấm áp lạ thường.
“Dạo gần đây nhiệt độ càng ngày càng giảm. Em lại sợ lạnh phải biết bảo vệ chân chứ. Lại tính hành hạ bản thân à.”
Anh nói xong liền bế cô lên, cô cũng nhân tiện mà ôm lấy cổ anh.
Anh bế cô đi thẳng tới ghế sô pha, sau đó cúi xuống nhấc chân cô đặt lên đùi mình, lấy khăn trên cổ quấn chặt vào chân cô.
Thẩm Thường Hi nhìn thấy trên đầu anh có vài bông tuyết nhỏ, vừa sờ vào chúng liền tan biến. Cô không nhịn được vò vò mái tóc mềm như bông của anh.
Anh chẳng nói gì chỉ khó hiểu nhìn cô.
“Anh quấn chân em chặt như vậy, lát làm sao em đi được?” Cô nhìn chân mình bị quấn thành cái giò heo, đến động cũng không động được mà buồn cười.
“Anh lại bế em.” Anh trả lời không chút do dự.
“Thế em để vậy hết mùa đông.” Cô nửa đùa nửa thật cười nói.
“Cũng được.”
Chữ ‘được’ vừa rời ra khỏi miệng, cô cúi người xuống thấp hôn lên mặt anh. Sau phút giây sững sờ, anh cũng nhanh chóng bắt nhịp, đáp lại nụ hôn của cô. Hai người cứ theo dòng cảm xúc mãnh liệt mà cuốn lấy nhau.
Lúc đến cao trào, bàn tay lạnh cóng của anh chạm phải mặt của cô, cái lạnh nhanh chóng ập đến trung ương thần kinh. Thẩm Thường Hi theo phản xạ khẽ giật.
“Sao vậy?” Anh dừng lại, thấy cô hơi mất tập trung.
Cô không nói gì, lấy tay mình xoa xoa tay anh, sau đó lại sờ lên mặt anh cũng lạnh y như vậy.
Mấy ngày hôm nay ở Hán Châu chắc cũng không ít vất vả. Anh còn phải đứng ở ngoài trời thời tiết lạnh cóng mỗi ngày để đôn đốc tình hình công trình. Nghĩ như vậy cô liền cảm thấy đau lòng. Tại sao anh lại làm trong ngành này cơ chứ.
Thấy mặt cô rầu rĩ Lê Cảnh Nghi dường như hiểu được ý của cô, cố tình nói: “Anh không sợ lạnh giống như em. Đối với anh chỉ là cảm giác bình thường thôi.”
“Phải rồi dạo này có mấy tin tức không hay, em có cần anh giúp em giải quyết không?” Anh đột nhiên lảng sang chuyện khác.
Ý của anh là nói tới chuyện của Từ Kính Hải. Cho dù anh ta có phá sản rồi, nhưng nếu như vẫn còn xuất hiện trên mạng sẽ khiến cho không ít người nhìn thấy phải khó chịu.
Chỉ cần là cô muốn, cái tên Từ Kính Hải sẽ hoàn toàn bay màu.
Nhắc mới nhớ, chiều nay Tô Mộng Nhiên đã gọi điện cho cô.
Lúc nhận được điện thoại của Tô Mộng Nhiên, Thẩm Thường Hi vốn dĩ cứ tưởng Tô Mộng Nhiên sẽ gọi điện náo loạn một trận vì cái tin động trời kia, ai ngờ Tô Mộng Nhiên nửa chữ cũng không nhắc tới, giống như cái tên Từ Kính Hải chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô. Gọi điện chỉ vì than thở vài chuyện trong nhà sau đó còn nói ngày mai sẽ đến Giang Thành, hẹn cô cùng đi mua sắm. Hai người cũng lâu rồi không gặp nhau.
Thẩm Thường Hi không chắc chắn Tô Mộng Nhiên đã thật sự buông bỏ được Từ Kính Hải hay chưa, cô cũng không thể hỏi, chỉ có thể đợi cho thời gian xóa đi tất cả.
“Không cần đâu, nếu như Tô Mộng Nhiên không để ý, em cũng không có cớ gì để thay cô ấy bận tâm nữa.”
Hôm sau Tô Mộng Nhiên hẹn Thẩm Thường Hi cùng đi mua sắm.
Mỏi chân đi một lượt trung tâm thương mại, Tô Mộng Nhiên kéo Thẩm Thường Hi vào một của hàng túi xách cao cấp.
Trái với sự nhiệt tình của Tô Mộng Nhiên, Thẩm Thường Hi hôm nay yên tĩnh hơn bình thường, suốt dọc đường đi cứ liên tục quan sát Tô Mộng Nhiên. Thái độ của cô vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, chính xác là bình thường một cách kỳ lạ. Điều này acngf làm cô lo lắng hơn.
“Thường Hi, cậu xem cái này thế nào?” Tô Mộng Nhiên chọn một chiếc túi của thương hiệu Dior, sau đó giơ ra trước mắt Thẩm Thường Hi.
Thẩm Thường Hi nhìn qua chiếc túi, đúng là rất bắt mắt, kiểu dáng đường chỉ rõ ràng, loại hàng xách tay.
Nhưng thương hiệu này Tô Mộng Nhiên trước giờ không dùng, hôm nay lại hỏi cô.
“Đẹp lắm.” Thẩm Thường Hi gật gù: “Nhưng không hợp với hình tượng của cậu cho lắm.”
“Ai cần nó hợp với mình đâu, mình đang nói là với cậu kìa?”
“Với mình?”
“…” Tô Mộng Nhiên nghiêm túc gật đầu.
“Mà thôi không quan trọng, nó đắt là được.” Tô Mộng Nhiên nói tiếp, sau đó nhìn ngắm chiếc túi, chỉ mấy giây sau đã khiến cho Thẩm Thường Hi kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Được rồi. Bây giờ gọi bạn trai cậu tới thanh toán đi.”
***
Thông báo của tác giả:
Xin lũi anh em, để tui đăng thêm chương bù nhoaaa