“Hi Hi à, dù sao hôm nay con cũng được nghỉ, lát ăn cơm xong con đưa Cảnh Nghi đi dạo quanh Nhất Thành nha.” Bà thẩm tiếp theo chuyển tầm ngắm sang Thẩm Thường Hi.
Thẩm Thường Hi thừa biết ý đồ của ba mẹ cô, quyết không để cho cô một ngày yên ổn: “Mẹ à, anh ta có chân, có xe cũng có thư ký, không cần hai người phải nhọc lòng đâu.”
Cô vẫn tiếp tục dùng bữa của mình. Chẳng quan tâm sắc mặt khó xử của bà Thẩm.
“Nói thì nói vậy, người ta lâu không về Nhất Thành, làm sao biết được những địa điểm tham quan nào tốt để đi chứ. Trên mạng quảng cáo đều không chân thực.”
“Cảnh Nghi con nói có phải không?”
“Vâng. Vậy thật làm phiền cô Thẩm quá.” Lê Cảnh Nghi mừng ra mặt, vui vẻ đáp.
“Phiền cái gì đâu, hai cha mẹ nhà chúng ta quen biết với nhau nhiều năm, ta sớm cũng coi con giống như con cái trong gia đình. Hi Hi cũng vừa hay được nghỉ, có thể đưa con thăm thú vài nơi. Biết đâu sau này lại có hứng thú mở vài chi nhánh công ty ở đây.” Bà Thẩm tỏ ra niềm nở nói.
“Con rất bận, không rảnh để đưa anh ta đi, mẹ thích thì có thể tiễn anh sang thế giới bên kia cũng được.” Thẩm Thường Hi buông đũa.
Trong lòng cô bây giờ chẳng muốn có một chút dây dưa nào với Lê Cảnh Nghi nữa.
Lời Thẩm Thường Hi vừa thốt ra khỏi miệng. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Hi Hi, sao con lại ăn nói bất lịch sự như vậy.” Bà Thẩm đã tỏ thái độ tức giận, hạ giọng nói.
Dù sao cũng là con trai của bạn đã làm ăn lâu năm, trước đây còn nhỏ hai đứa cũng khá thân thiết. Bà nghĩ sao cũng không ra cái không khí thù địch của Thẩm Thường Hi đối với Lê Cảnh Nghi là từ lúc nào.
Cuối cùng dưới sự cứng rắn của bà Thẩm và cái nhìn muốn xém mặt cô của ông Thẩm, Thẩm Thường Hi đành nhận thua.
Sau khi đi ăn xong, Lê Cảnh Nghi cúi đầu chào mọi người, Thẩm Thường Hi hết sức miễn cưỡng đi trước tiễn anh.
“Anh Lê!” Cô đang đi đột nhiên dừng lại, quay mặt nói với anh: “Người bận rộn giống như anh nói với ba mẹ tôi muốn đi dạo phố chắc cũng chỉ là khách sáo thôi nhỉ? Vậy....”
“Ai nói tôi khách sáo, cũng lâu không tới đây, tôi thật lòng muốn đi tham quan một chút.” Thẩm Thường Hi còn chưa nói hết câu, Lê Cảnh Nghi đã biết cô muốn nói gì liền chặn họng trước.
Nói một người hận không thể có hai lăm tiếng một ngày để làm việc giống như anh đột nhiên thích việc đi dạo nhàn nhã như vậy, có đánh chết cô cũng không tin.
“Xin lỗi nha, nhưng lời tôi nói với ba mẹ thì đúng là khách sáo thật. Tôi không muốn đi cùng anh. Mong anh hiểu cho.” Thẩm Thường Hi nói thẳng.
“…” Lê Cảnh Nghi nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Thường Hi vốn không hề nể nang khách sáo gì với anh lấy một câu. Có lẽ đây mới chính là con người thật của cô. Nhưng anh ngẫm lại, cũng không hề cảm thấy ghét, chỉ có chút mất mát không rõ nguyên nhân.
“Được rồi. Vậy từ giờ chúng ta đường ai nấy đi. Anh muốn tham quan ở đâu thì đi ở đó. Tôi có việc của tôi. Tạm biệt.” Thẩm Thường Hi nói xong một mạch đi thẳng, để Lê Cảnh Nghi đứng một mình trên hành lang trồng rất nhiều hoa bằng lăng tím trông vô cùng đẹp. Có điều cảnh sắc đẹp cũng không thay đổi được quyết định của cô.
Thẩm Thường Hi rảo bước được một lúc, tâm trí rối bời cùng mấy chuyện vụn vặt. Nghĩ dù sao một lúc cũng không thể về ngay được, tránh cho bà Thẩm lại mặt nặng mày nhẹ với cô cuối cùng cô quyết định đến trung tâm thương mại mua vài thứ.
Thẩm Thường Hi đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại lớn, rốt cuộc lại đứng ngẩn ngơ trước một cửa hàng đồ chơi.
Cô đưa mắt nhìn vào bên trong tấm kính trong suốt bày bán đủ loại còn có vài đứa trẻ đang khóc nháo đòi ba mẹ mua cho, cánh môi không tự chủ được mà cong lên.
Cô đột nhiên nhớ lại kỉ niệm cùng anh đến trại trẻ mồ côi thăm bọn trẻ ở đó, đều là những chuyện có ý nghĩa nhất trong đời cô.
Cô rời khỏi đó lại tới một tiệm quần áo chọn đồ trong vô thức, sau khi lựa được vài bộ ưng ý liền mang đi thử.
“Tôi cảm thấy em mặc bộ nào cũng đẹp.” Thẩm Thường Hi thay ra một chiếc đầm trắng đứng trước gương soi. Lê Cảnh Nghi không biết từ đâu lại xuất hiện, còn ra sức tán thưởng cô.
“Không cần anh nói.” Nhớ lúc trước, không biết anh đã đả kích cô bao nhiêu lần, nói cô không phải kiểu anh thích, bây giờ lại mở miệng ra nói cô mặc bộ nào cũng rất đẹp, cảm thấy hết sức nực cười.
“Sao anh lại đi theo tôi? Tôi đã nói chúng ta đường ai nấy đi rồi mà.” Cô cau mày, để lộ ra sự tức giận.
“Tôi vừa hay cũng muốn mua vài thứ đồ.” Lê Cảnh Nghi thản nhiên.
“Ồ, vậy anh Lê đến đây là muốn mua đồ cho bạn gái sao?” Thẩm Thường Hi ‘ồ’ lên một tiếng, nói dối cũng không chớp mắt. Nghĩ cô là đồ ngốc hay sao?
Lê Cảnh Nghi đi theo Thẩm Thường Hi từ nãy nên vốn dĩ chẳng để ý gì xung quanh. Vị trí mà anh đang đứng chính là cửa hàng quần áo dành cho nữ.
“Tôi tình cờ thấy em ở đây nên tới.”
Quả thực bản lĩnh ăn nói của Lê Cảnh Nghi đúng là chưa lúc nào khiến cô phải thất vọng.
Thẩm Thường Hi chẳng thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục làm việc của mình.
“Thẩm Thường Hi? Là em thật sao?” Đang đứng ngẩn người, phía trước đột nhiên có tiếng nói.
“Anh Trình Tô? Trùng hợp quá.” Thẩm Thường Hi tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau tiếng gọi, người đàn ông kia nhanh chóng chạy ra chỗ bọn họ đang đứng.
Lê Cảnh Nghi đứng bên cạnh cô, không khỏi phán xét người đàn ông bất ngờ xuất hiện kia.
Gương mặt đường nét cũng đâu ra đó, mắt phượng mày ngài. Trên người mặc một chiếc áo phông họa tiết hoa sặc sỡ, lại phối cùng với quần đũi. Vừa nhìn đã biết phẩm vị chẳng ra cái gì.
“Vị này là…” Trình Tô lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Thẩm Thường Hi.
“Tôi…”
“Sao anh lại ở đây?” Lê Cảnh Nghi đang định giới thiệu thì đã bị Thẩm Thường Hi chắn trước mặt chặn họng.
“Em quên đây là trung tâm nhà anh đầu tư rồi à? Anh thi thoảng cũng phải thay ba đi xem xét tình hình kinh doanh của gia đình mình chứ.”’ Trình Tô vừa nói vừa nháy mắt. Cười rất tươi để lộ lúm đồng tiền một bên má.
“Em còn không hiểu tính anh à, trước đây có bao giờ chú tâm tới công việc đâu.” Thẩm Thường Hi khoanh tay bĩu môi.
Trình Tô là bạn thân của anh trai cô thi thoảng còn tới nhà cô ăn cơm. Đối với cô cũng được coi là một loại thân thiết.
“Ha ha bị em đoán trúng mất rồi.” Trình Tô cười lớn: “Đùa em thôi, anh vừa có hẹn với một người bạn nên mới tới đây, không ngờ lại gặp được em. Nghe Thẩm Thành nói em vừa về nhà không lâu. Còn đang tính gọi cho em rủ em đi chơi.”
Đi chơi? Lê Cảnh Nghi khẽ cau mày, hai người còn từng đi chơi riêng với nhau sao?
“Em đâu phải lúc nào cũng rảnh giống như anh. Em vừa về đã phải bù đầu vào làm bù công việc cũ.”
“Nói gì thì nói hôm nay em cũng phải cùng anh ăn bữa cơm chứ, hai anh em mình dù sao cũng lâu rồi không gặp mà.”
“Được được được. Hôm nay thì có thể.” Dù sao hôm nay chủ ý của cô cũng là không thể về nhà sớm, lại vừa hay gặp người có thể giải tỏa tâm trạng. Thẩm Thường Hi nhanh chóng đồng ý.
“Ầy, thế mới là em gái tốt của anh chứ.” Trình Tô mừng rỡ sau đó rút điện thoại ra: “Vậy quán cũ nha. Để anh gọi điện đặt trước với bọn họ.”
“À phải rồi, anh là...” Trò chuyện với Thẩm Thường Hi một lúc mà quên mất Lê Cảnh Nghi đứng bên cạnh hoàn toàn không có chỗ chen miệng vào, nhưng lại không thể rời đi.
“Xin chào, tôi là… bạn của Thường Hi.” Anh lúc này mới lịch sự giới thiệu.
“Hóa ra là bạn của Hi Hi à. Vậy lát nữa cùng chúng tôi đi ăn luôn nhé.” Trình Tô vui vẻ đề nghị.
“Anh ta bận lắm.” Thẩm Thường Hi thay anh trả lời.
Lê Cảnh Nghi dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội ăn cơm với cô, cũng chẳng yên tâm để cô một mình đi ăn với ‘tắc kè hoa’ kia: “Không sao, hôm nay tôi không có lịch trình. Có thể thong thả dùng bữa tới tối cũng được.”
“Hả? ờ ờ, vậy để tôi gọi điện đặt bàn.”
- --------------------
Vở kịch nhỏ
Trình Tô nhìn Lê Cảnh Nghi khó nói: “Tắc kè hoa sao?”
Lê Cảnh Nghi chẳng thèm để tâm ánh mắt của anh ta, một mực giành hết sự chú ý của mình lên người tiểu Hi nhà anh. Nhìn kiểu gì vẫn thấy tiểu Hi vô cùng thuận mắt.
Trình Tô bĩu môi:“Vại giấm chua...”