Tô Mộng Nhiên đến Nhất Thành được một tháng, quay cuồng trong công việc hiệu quả chưa thấy đâu nhưng bản thân đã sắp thăng thiên luôn.
Mấy ngày nay cô hết chạy qua chi nhánh này lại chạy lại chi nhánh khác làm mấy nhiệm vụ lặt vặt được giao. Không cả có thời gian tới Lâm Châu thăm nam thần trong lòng mình nhưng không có nghĩa là ngừng tấn công.
Mỗi ngày cô đều nhắn tin hỏi han lịch trình hôm nay thế nào, đi quay có mệt không, trưa nay ăn ở đâu, buổi tối dùng bữa cái gì, đều là những câu hỏi trong suốt mười năm, đến nỗi cô cũng thuộc luôn cả câu trả lời rồi.
Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại có thể kiên trì tới vậy. Yêu Từ Kính Hải dường như đã trở thành một thói quen rồi.
“Anh Hải, hai giờ chiều nay anh có lịch quay quảng cáo nước hoa ở Vũ Hỷ, đến tối ăn tối cùng với nhà sản xuất Tôn sau đó là luyện thanh ở Studio.” Tiểu Dương, trợ lý của Từ Kính Hải đứng bên cạnh anh ta nói.
Từ Kính Hải đang được các chuyên gia trang điểm hàng đầu vây quanh, mỗi người một tay hết đánh nền rồi tới dặm thêm chút phấn, hình tượng phải quay tạp chí hôm nay là về chủ đề mùa xuân.
Mọi người đều làm việc luôn tay luôn chân, thoáng chốc đã xong phần tạo hình.
Khuôn mặt trong gương vốn đã anh tuấn hài hòa sau khi được các chuyên gia hàng đầu động tay thì như thêu hoa trên gấm, trở thành một trang anh tuấn bất phàm, chỉ có một đôi mắt lúc nào cũng rủ xuống, nhìn thoáng qua nét cô độc vẫn không thay đổi. Mọi người đều nói đôi mắt như vậy rất hợp làm thần tượng cấm dục. Nhìn vô cùng ‘nghệ thuật’.
Có lần, Tô Mộng Nhiên nói với anh ta: “Em thích đôi mắt của anh, nhưng lại không thích con ngươi trong nó, em thích hàng lông mi vừa dài vừa đen của anh nhưng lại ghét nó mỗi lần đều làm cho đôi mắt anh trở nên u buồn hơn.”
Cuộc sống của anh ta suốt mười năm nay chẳng có gì thay đổi, vẫn bận rộn hết quay phim lại quay quảng cáo, nếu như có một điểm khác biệt duy nhất đó là không có bóng dáng của Tô Mộng Nhiên ở đây.
Anh biết cô gái này đang ở Nhất Thành, nhưng anh lại không gọi điện, cũng không đến tìm cô. Bởi vì anh ta sợ rằng chủ động nói chuyện với cô nhiều hơn một câu, cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội mà lấn tới. Nhưng Từ Kính Hải lại chẳng hề cực tuyệt thắng thằng mà vẫn giữ thái độ mập mờ đề phòng cô lùi bước. Đó là phương châm sống của anh từ khi gia nhập giới giải trí cho đến nay. Khiến cho người ta không thể xâm phạm cũng khiến cho người ta không thể vì thế mà ghét bỏ.
Điều anh có thể làm duy nhất chính là mọi tin nhắn mà Tô Mộng Nhiên gửi, mặc dù trả lời không dài nhưng lại đúng trọng tâm cũng không bỏ sót một tin nào. Làm cho người ta tin vào khả năng ‘một ngày nào đó’ mà mù quáng chạy theo. Thoáng cái đã qua mười năm.
Mười năm theo đuổi của Tô Mộng Nhiên, nói chưa từng rung động là giả nhưng sự rung động này có là gì chứ. Cũng không thể khiến cho anh vì những cảm xúc nhỏ bé này mà từ bỏ cả sự nghiệp, từ bỏ sự tự do và từ bỏ tất cả ký ức trong quá khứ.
Đối với anh, tình yêu từ trước tới giờ chỉ là phù du. Anh sớm đã chán ngấy rồi. Mối quan hệ như bây giờ không phải rất tốt hay sao?
“Tôi nghĩ kiểu tóc này không hợp với tạo hình cho lắm. Nên để phần mái rủ xuống một chút, nhìn phóng khoáng lãng tử.” Tiểu Dương đỡ cằm đăm chiêu xem xét cẩn thận kiểu tóc của Từ Kính Hải ở trong gương.
Ngay lập tức một chuyên gia làm tóc phản bác: “Tạo hình như này đã đẹp lắm rồi, đây là tạo hình mùa xuân tràn đầy sức sống, nếu như cho rủ xuống sẽ làm cho khuôn mặt trở nên u ám.”
U ám?
Trợ lý Tiểu Dương rất không hài lòng khi có người nói ảnh đế nhà anh ta như vậy nha!
“Sao có thể trông u ám được, khuôn mặt của anh Hải trời sinh hài hoà ôn nhuận. Các người nói như vậy không sợ chị Nhiên không vui à?”
“…” Nhắc tới chị Nhiên, người nào người nấy đều nhìn nhau đầy khó xử.
Không khí căng thẳng bao trùm hậu trường không lâu, Từ Kính hải mới lên tiếng, mang theo nụ cười ôn hòa làm dịu bầu không khí xuống: “Được rồi Tiểu Dương, đừng làm cho mọi người khó xử nữa, cứ giữ nguyên như vậy đi.”
“Nhưng…”
“Đã đẹp lắm rồi.” Từ Kính hải bộ dạng bất lực cười cười, nhưng không để lộ chiếc răng nào, là nụ cười hòa đồng mà không bị quá lố, kiểu vô cùng được ưa chuộng của đa số mọi người.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, cảm ơn mọi người.” Từ Kính hải vừa cười vừa nói sau đó cúi người nói tiếng cảm ơn với bọn họ.
Cuối cùng trên mặt ai nấy đều dịu đi vài phần, vui vẻ mà rời đi.
Từ Kính Hải qua gương nhìn thấy mấy người đó ai nấy đều ra sức gật gù.
Đám người này chỉ cần đi qua cánh cửa kia, nhất định sẽ túm tụm lại buôn chuyện.
“Trời ơi người gì đâu mà dịu dàng quá!”
“Người đàn ông như vậy sao lại còn tồn tại trên đời chứ.”
“Không hổ là ảnh đế nổi tiếng có đạo đức tốt.”
“Chứ còn gì nữa. Người ta vừa có tài vừa có đức lại còn đẹp trai như vậy.”
“Chẳng trách Tô Mộng Nhiên, Tô đại tiểu thư nhà họ Tô lại si mê lâu như vậy.”
“…” Cùng hàng ngàn lời khen có cánh khác, Từ Kính Hải sớm đã nghe nhiều thành thuộc.
Khi nhận được lời khen chỉ cần nở một nụ cười mỉm, khiêm tốn nói: “Mọi người đừng đề cao tôi quá, bản thân tôi cũng chỉ là những người bình phàm giống như mọi người mà thôi.”
Sống trong giới giải trí lâu anh ta cũng sắp không nhận ra nổi đâu mới là bộ mặt thật của mình.
Sau khi các chuyên gia trang điểm rời đi. Khuôn mặt ôn hòa kia bỗng dưng đổi sắc, thoáng cái sự băng lãnh chết chóc liền nhanh chóng kéo tới.
Từ Kính Hải không nói không rằng, dùng tay của mình kéo xuống vài phần tóc mái đã được cố định tỉ mỉ bằng keo vuốt tóc.
Tạo hình như này rõ ràng là đẹp hơn.
“Rõ ràng là để xuống đẹp hơn mà, đúng thật là đám không có mắt thẩm mỹ, không hiểu chị Nhiên tại sao lại nuôi đám người này nữa.” Trợ lý Tiểu Dương phàn nàn.
Thực ra những chuyên gia làm tóc trang điểm cho Từ Kính Hải đều là được Tô Mộng Nhiên mời tới, cũng có thể nói là bọn họ làm việc cho Tô Mộng Nhiên. Chủ của bọn họ cũng là cô.
“Anh Hải, sao anh cứ phải nhân nhượng với mấy người đó để làm gì vậy, đều là người mà chị Nhiên giới thiệu, nếu như có chỗ nào không hợp ý, chị Nhiên nhất định sẽ thay chúng ta nói.”
Trở lý Tiểu Dương quen có Tô Mộng Nhiên kim chủ siêu bự ở đây, dường như mọi khó khăn đều có thể lôi cái danh của cô ra, mọi người ít nhiều đều nể vài phần.
Dĩ nhiên là bởi vì chỗ nào có sự xuất hiện của Từ Kính Hải, chỗ đó đều có sự góp mặt của nguồn vốn rộng lớn Tô gia. Trở thành đại cổ đông của bộ phim đó.
Từ Kính Hải vẫn luôn biết người trợ lý này cáo mượn oai hùm nhưng cũng chẳng nói gì, để mặc cho cậu ta làm loạn.
“Lần sau cậu bớt dùng tên của Tô Mộng Nhiên lại đi.” Từ Kính Hải đột nhiên nói.
“Nhưng mà…” Trợ lý Tiểu Dương đầy khó hiểu nhìn Từ Kính Hải.
“Đừng để tôi phải nhắc lại một lần nữa.” Từ Kính Hải nghiêm mặt.
Cũng đến lúc phải chấn chỉnh lại thái độ của người trợ lý này rồi. “Bảo cậu chuẩn bị cà phê cho mọi người trong studio, cậu chuẩn bị chưa?”
“Em… bây giờ liền đi.”
Nhìn sắc mặt của ảnh đế, trợ lý Tiểu Dương không dám hó hé thêm một lời nào, ngay lập tức liền xách thân đi mua cà phê.
Chị Nhiên ơi chị ở đâu, em sắp bị nam thần của chị khủng bố tới chết rồi.