Nhật Kí Giảm Cân Của Miêu Tiểu Thư

Chương 1: Chương 1: Phương pháp 3 ngày ăn táo giảm cân (1)






EDITOR: JIN XUAN

Cá hồi cắt thành từng lát mỏng được cuốn thành hình hoa hồng, trứng cá hồi đỏ óng ánh đặt ở chính giữa, gan ngỗng áp chảo, cơm chiên dầu hào và nước tương đậm vị, bốc lên hương thơm quyến rũ, nhím biển tươi mới được cắt ra, còn nguyên vỏ đặt trong chén đá lạnh, bên trong lớp vỏ xù xì cất giấu những miếng thịt vàng tươi ngon, ngậm vào miệng có chút tan ra, giống như đang ăn kem xoài.

Miêu Miêu thật sự là quá đói, không kịp chờ đợi muốn nhét toàn bộ mọi thứ vào trong miệng mình, tay chân cô đều bị dây kẽm trói chặt trên ghế, trước mắt là bàn đầy ắp món ngon, trườn đầu về phía trước, đầu lưỡi vừa chuẩn bị liếm đến nụ hoa hồng cá hồi cuộn trứng cá, đồng hồ báo thức và điện thoại lại cùng nhau vang lên.

Mộng đẹp trong nháy mắt bừng tỉnh, Miêu Miêu ảo não thở dài một tiếng, vùi đầu vào trong chăn, tấm chăn thật dày bao lấy cô giống như một con kén tằm, thời tiết tháng mười hai, chỉ có ổ chăn mới có thể đem đến ấm áp.

Đồng hồ báo thức lại vang lên chấn động trời đất, Miêu Miêu run rẩy đưa tay đè tắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp kéo quần áo trên tủ đầu giường xuống rồi lập tức chui vào trong chăn, hơi lạnh bất ngờ truyền tới làm cô rùng mình một cái, cô tốn hết mười lăm phút mới hoàn thành xong nhiệm vụ gian nan vào sáng sớm ngày đông, ở trong chăn mặc nội y giữ ấm và quần áo.

Cô vén chăn lên vừa run lập cập vừa mặc thêm áo len, khoác lên bộ đồ gấu trắng ở nhà, kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời ngày ngày đều thông qua cánh cửa sổ để đưa đến luồng nắng sớm đầu tiên, bên trên cửa kính phủ một tầng sương mù mỏng, vừa vặn có thể thấy được các tòa nhà cao tầng xa xa.

Miêu Miêu vặn eo bẻ cổ sắp xếp chăn gối trên giường, đi đến phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt, kem đánh răng vị bạc hà làm người ta đột nhiên thanh tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn tấm gương hình tròn, phản chiếu một khuôn mặt tròn trịa, vòng tròn nhỏ gặp vòng tròn lớn.

Vội vã nấu nước rửa mặt, chừa lại một ít nước nóng để uống vào bụng, cảm giác trên người ấm áp lên vài phần, mặc lên áo lông đen, quấn khăn quàng cổ, che phủ chính mình cực kỳ chặt chẽ, xách năm quả táo trong túi rồi đi làm trong trời đông giá rét gió lạnh thấu xương.

Miêu Miêu sống trong dãy nhà Thạch Khố Môn cũ kỹ, cầu thang đã được sửa qua nhưng khi đi vẫn vang lên tiếng "Kẹt kẹt kẹt kẹt" như cũ, các bạn hàng xóm của cô đều đã thức dậy, người thì chạy xe đạp đưa con đi học, người thì chen tàu điện ngầm đi làm, người thì sáng sớm đi ra công viên tập thể dục, lách cách tiếng ồn áo náo nhiệt, mùi hương sữa đậu nành, mùi bánh quẩy, bánh ngọt len lỏi từng ngõ ngách trong hẻm nhỏ.

(*) ThạchKhốMôn – 石庫門: mộtkiếntrúcnhàcổxưacủaTrungQuốc. Hình minh họa:



Nhà ở đây đều đã lâu năm rồi, nhưng lại là khu vực tốt, nằm ngay tại trung tâm, đi qua một đoạn đường lớn trồng đầy cây ngô đồng, rẽ một cái là tới chợ, tàu điện ngầm bốn phương bốn hướng, sinh hoạt rất là tiện lợi.

Thế là, con ngõ không bị đập bỏ hay dời đi, chỉ có thể tân trang lại, bên ngoài khảm gạch đỏ xám rất có phong thái trăm năm trước, hiện tại xem ra cũng rất có phong cách tây. Nhưng mà phòng cũ đương nhiên không thể so với phòng mới, phòng bếp dùng chung, phòng vệ sinh chỉ có một mét vuông, phòng còn nằm trong một góc âm u ẩm ướt, một gian cách một gian, lối đi lại hẹp, năm sáu gia đình sống ở một tòa Thạch Khố Môn, có điều kiện đã sớm dời ra ngoài.

Hơn phân nửa hàng xóm cũ đã rời đi, mặc dù khu vực tốt nhưng điều kiện thực tế không được tốt lắm, tiền thuê còn đắt hơn, có mấy gian bỏ trống, có mấy gian cho thuê giá rẻ, hai gian một trái một phải ở dưới lầu, một nhà bán bánh trứng, một nhà bán bún thập cẩm cay.

Nhà bán bánh trứng đã sớm dọn hàng ra bán mà gia đình bán bún thập cẩm cay còn chưa có rời giường, một mảnh sân vườn nho nhỏ nhét đầy người, Miêu Miêu ở trên lầu nhiều lần nghe thấy bọn họ cãi lộn, đều là vì xe của một người nào đó đã cản trở đường đi...

Dạ dày bây giờ của cô chịu không nỗi dụ hoặc, nghĩ đến bánh trứng gà và bún thập cẩm cay liền sôi ùng ục ùng ục, đành phải nắm chặt lỗ mũi đi ra ngoài, mới mở cửa sắt thì nghe thấy tiếng bà Cố ở trên lầu đối diện gọi cô: "Bé con, hôm nay ăn cá tuyết chiên và hoành thánh, nhớ tới nha."

Kế hoạch ăn táo ba ngày để giảm cân của Miêu Miêu vừa mới bắt đầu, tối hôm qua cái gì cũng không có ăn, uống một bình nước chanh, trong bụng trống rỗng đáng sợ. Bữa sáng, cơm trưa và bữa tối hôm nay tất cả đều là táo, cô lại không nỡ từ chối bà Cố, cười gật đầu, dù là không ăn, cũng muốn đi tới ngồi trò chuyện với bà một chút.

Nhịp sống ở thành thị biến hóa quá nhanh, từ lúc Miêu Miêu trưởng thành trở về đây, hàng xóm cũ đã đi hơn phân nửa, người nhà bà Cố đều đã xuất ngoại, chỉ còn có bà không nguyện ý chuyển đi, nói đã sống quen thuộc ở đây mấy chục năm, đau lòng không nỡ rời bỏ.

Chiếc mũ trên đầu Miêu Miêu, khăn quàng cổ còn có bao tay bé thỏ trắng, tất cả đều là bà Cố đan cho, bà và bà Miêu làm hàng xóm hơn bốn mươi năm, giúp đỡ lẫn nhau, bà Miêu đi sớm, một mình bà Cố càng cô đơn tịch mịch.

Miêu Miêu vội vã đi qua một hàng cây ngô đồng trụi lủi, ngày đông sáng sớm sương mù còn chưa tan đi, một loạt hàng quán bán đồ ăn dọn ra trên đường cái, người bán bánh trứng đã nóng đến mức cởi áo khoác bên ngoài, động tác nhanh chóng dùng cái xẻng lật lạp xưởng hun khói kẹp giữa bánh trứng rồi gói vào túi nhựa đỏ, bán sạch một hộp lại cầm một hộp khác ra, trông thấy Miêu Miêu, biết là hàng xóm lầu trên, cười tủm tỉm theo thường lệ nói một tiếng: "Đến nếm thử bánh trứng đi."

Miêu Miêu lắc đầu cười một cái, mùi hương bánh quẩy, bánh ngọt không ngừng chui vào trong lỗ mũi, cô hận không thể dùng kẹp quần áo kẹp lên mũi, không có cám dỗ thì sẽ không có tổn thương, tốt nhất là có thể nhắm mắt băng qua đường.

Thời gian cao điểm, bên trong tàu điện ngầm chen lấn một thân mồ hôi, chỗ đặt chân cũng không có, người bên cạnh còn tựa ở trên lan can ăn bánh rau hẹ, Miêu Miêu móc táo ra, không thể nhịn được nữa cắn một cái.

Miêu Miêu coi như đến sớm, vừa mới vào chỗ bật máy tính lên, Lisa phía đối diện khịt mũi khẽ nói: "Bữa sáng cô ăn bánh rau hẹ bánh à?" Miêu Miêu cúi đầu ngửi một chút, quả nhiên trên người đều là mùi rau hẹ, cô vừa định giải thích, Lisa đã cầm chai nước hoa xịt xịt, vừa xịt vừa nhăn mặt nhắc nhở: "Lát nữa có cuộc họp, cô tranh thủ thời gian đi ra bên ngoài để gió thổi bớt mùi đi."

Miêu Miêu đành phải đứng lên đi hóng gió, hôm nay họp về kế hoạch đã chuẩn bị hai ba tháng nay trong công ty, truyền thông giờ phát triển quá mạnh mẽ, nếu tạp chí ẩm thực vẫn giữ nguyên hình thức đơn giản, lạc hậu như vậy thì sẽ rất khó để tiếp tục phát triển. Trong nửa năm nay, đồng nghiệp lục tục ngo ngoe đi tới công ty khác, cũng chỉ có mấy người lâu năm ở lại, miễn cưỡng có thể chống đỡ cho ra một bản nguyệt san, nhưng mà số lượng phát hành lại càng ngày càng ít, nếu không sát nhập thì chính là giải tán...

Lisa sắp kết hôn, một nửa thời gian đi làm đều biếng nhác, lúc thì ghi phát biểu của tân lang tân nương, lúc thì chọn hoa chọn bánh ngọt, nháy mắt một cái liền ra ngoài thử áo cưới, toàn bộ việc của tổ đều là Miêu Miêu một mình làm.

Miêu Miêu là người dễ lưu luyến, chung thủy, bởi vì đây là công việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp đại học, cho nên kiên trì không từ chức, kiếm được đủ tiền sinh hoạt, công việc cũng không tính mệt mỏi, cô cũng không bị gia đình ràng buộc.

Miêu Miêu đi một vòng trong gió lạnh, cảm giác mùi rau hẹ trên tóc đã bị thổi tan, lúc này mới trở lại văn phòng, lấy bữa trưa của mình ra, xếp dưới màn hình máy vi tính, tổng cộng năm trái táo tròn căng đỏ rừng rực, làm sao mà đủ ăn...

Phương pháp giảm béo ăn táo ba ngày nghe nói đặc biệt có hiệu quả, trong ba ngày ngoại trừ táo không ăn gì khác, sau đó chậm rãi khôi phục thực đơn thanh đạm, dựa theo lời giải thích của Tô Nam, biện pháp này có thể giảm đi 2 kg rưỡi!

M

iêu Miêu lập tức quyết tâm hừng hực, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu quãng đường dài chông gai của cô, cô xoa nóng ngón tay, mở bàn vẽ, hoàn chỉnh bức tranh minh họa ngày hôm qua mới vẽ được một nửa, vừa gặm táo vừa chuyên tâm.

Công việc của Miêu Miêu là biên tập của tạp chí ẩm thực, nghe thì có vẻ đây là công việc rất tốt đẹp, làm cho Miêu Miêu trong vỏn vẹn một năm rưỡi, tăng lên tám kg, thời đại học còn miễn cưỡng khống chế cân nặng dừng ở số 70, khi bắt đầu làm việc thì tăng nhanh không thể kiểm soát, mặc dù cô cũng kiềm chế, nhưng chỉ có thể giảm nhiều nhất 3kg.

Vì để mặc vừa váy cưới đuôi cá, Lisa cũng điên cuồng ăn kiêng giống như Miêu Miêu, ăn rau đến mức mắt nổ đom đóm, dán tấm hình chụp áo cưới lên trên máy vi tính, mỗi ngày lúc nhìn thấy, liền nuôi chí lớn gầy đi, mong ước lúc mặc áo cưới vào có thể trở thành nàng tiên cá đẹp nhất trong ngày hôn lễ.

Bữa sáng của hai người chỉ có táo, Lisa còn có một bình sữa chua không đường, Miêu Miêu chỉ có nước chanh, Lisa vừa uống sữa chua vừa bóc một hạt hạnh nhân lớn: "Cô nói xem, lúc này chúng ta có nên thừa dịp rời đi hay không?"

Cô ấy thật ra cũng không gấp, chồng có công việc tốt, áp lực kinh tế nhỏ, nhất thời thất nghiệp còn có thể chống đỡ. Miêu Miêu thì càng không vội, cho dù ra sao thì cô vẫn có một căn phòng ở Thượng Hải, hơn một năm làm việc cũng coi như có chút tích góp, huống chi Miêu Miêu biết vẽ tranh hội họa, Lisa từng thấy cô nhận việc làm riêng ở ngoài, dù là bỏ việc thì vẫn có thu nhập như cũ.

Toàn bộ văn phòng, chỉ có hai người bọn họ có thể tụ lại nói ra những lời này, sống ở Ma Đô rất khó, không phải người nào cũng có nhà có cửa, lại thảm hơn nữa là còn không phòng không xe, áp lực sao có thể không lớn.

(*)Ma Đô: têngọikháccủaThượngHải.

Liên tiếp mấy tháng liền, bầu không khí trong văn phòng luôn có chút ngưng trọng, cũng có người thừa dịp trước lúc công ty phá sản mà đổi chỗ làm, sớm bay ra ngoài, cũng có người cảm thấy nản lòng từ bỏ, chỉ trong một tháng, đã ăn tới ba bữa cơm tạm biệt.

Từng góc bàn trống không, miễn cưỡng mới xuất bản được kỳ trước, tháng này là lễ Giáng Sinh, muốn ra tập san đặc biệt, nhưng đến hiện tại chủ đề còn không có thì lấy gì mà làm.

Lòng người bay đi, Miêu Miêu thì không, thể trọng của cô muốn bay lên cũng rất khó, chọn từ trong bảng biểu ra hai chủ đề thường dùng, một là gia đình một là tình nhân, bắt đầu từ ý nghĩa của lễ Giáng Sinh, chọn xem chỗ thích hợp để gia đình hội họp, địa phương nào thích hợp nhất để tình nhân hẹn hò.

Hôm nay, A Môn không đến, Miêu Miêu đành phải thảo luận cùng Lisa, trước tiên phải tạo chủ đề, chuẩn bị gọi điện thoại liên hệ thời gian ăn thử, Lisa nghe thấy ăn, mắt liền sáng lên, giữ chặt tay Miêu Miêu: "Thừa dịp lễ Giáng Sinh, chúng ta đi ăn ngon đi." Ngẩng đầu nhìn các đồng nghiệp đang hoảng sợ, hạ giọng nói: "Cũng không có mấy lần có thể ăn nữa."

Lisa nói xong lên Taobao thiết kế thiệp cưới, Miêu Miêu gọi điện thoại cho bà Cố, nói cho bà biết buổi tối cô phải tăng ca, không thể đến nhà bà ăn, là Miêu Miêu dạy bà Cố dùng điện thoại, vừa bắt máy giọng nói vang lên lại không phải là giọng của bà: "Miêu Miêu? Bà anh đang chiên cá."

Miêu Miêu biết Cố Đông Dương sẽ trở về, lại không nghĩ rằng anh trở về nhanh như vậy, nghĩ đến bà Cố thường thường đọc Lão Tam Thiên, đột nhiên có chút đỏ mặt, lắp bắp nửa ngày nói: "Tân Đông Dương, anh nói với bà, hôm nay em tăng ca."

Cô sốt ruột đến mức kêu lên cái biệt hiệu khi còn bé, khi đó quảng cáo chà bông Tân Đông Dương vô cùng nổi tiếng, tiểu Miêu Miêu nhìn TV mà chảy nước miếng, đến lúc học nói thì gọi Cố Đông Dương thành Tân Đông Dương, xem như là hồi ức yên bình nhất giữa Miêu Miêu và Cố Đông Dương.

Cố Đông Dương cười lên, cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt tươi cười của anh, Miêu Miêu còn nhớ rõ dáng vẻ trước lúc anh xuất ngoại, đồng phục vĩnh viễn không chịu mặc nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng cũng tuyệt đối không đàng hoàng, học theo Trịnh Y Kiện nuôi mái tóc hơi dài, trốn học đi quán net, trường học có không ít nữ sinh muốn ngồi ghế sau xe đạp của anh, hoàn toàn là nam sinh xấu xa hư hỏng nhưng lại đẹp trai... là nam thần một nhiệm kỳ duy nhất vào thời thiếu nữ của Miêu Miêu.

Miêu Miêu cúp điện thoại, đỏ mặt tiện tay bắt lấy trái táo, cúi đầu gặm một miệng lớn, không biết có phải bởi vì bỏ qua một bát hoành thánh, cá tuyết chiên hay không mà táo trong miệng cô càng nhạt nhẽo vô vị, Cố Đông Dương có phải đồng thời trở về cùng Lục Mộng Đình không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.