Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 20: Chương 20: Bi Kịch Cầu Hôn




Edit: KateChou

Hôm nay là ngày Cố Xán Xán thăng chức.

Cố Xán Xán nghĩ đến hôm nay hoa tươi, tiếng vỗ tay nhất định sẽ có, muốn làm tiêu thụ sao, phải biết nắm rõ tình hình, rất nhiều khách hàng đều là không cẩn thận vào trễ giờ quảng cáo, bị kích động tình cảm, mạc danh kì diệu mua hội viên.

Bắt đầu coi như thuận lợi, Lưu Lâm để cô thăng chức, nói với mọi người vài câu, đơn giản chỉ là diễn thuyết nhậm chức, nói chuyện hành trình mình đã trải qua.

Hôm nay cô cố ý mặc đồ chín chắn hơn, quần tây áo sơmi, thập phần giỏi giang, đứng trước mặt mọi người, Cố Xán Xán dồn khí đan điền, đem cảm giác khẩn trương đều bức ra, đang định mở miệng nói chuyện, lúc này cửa thủy tinh bỗng bị đẩy ra.

Triệu Hoa đang cầm một bó hoa hồng lớn, không coi ai ra gì, đơn độc quỳ gối trước mặt Hoàng Tiểu Phỉ.

Mọi người bây giờ mới hiểu được lí do vì sao Hoàng Tiểu Phỉ hôm nay mặc đồ như cô dâu, thì ra là chờ bạn trai đến cầu hôn, đây quả nhiên là muốn làm mất mặt một người, ai cũng đều biết bạn trai Hoàng Tiểu Phỉ là bạn trai trước của Cố Xán Xán, ngày Cố quản lí nhậm chức lại để cho bạn trai trước của cô đến cầu hôn với người khác, tấm tắc…

Các nhóm yên lặng không nhìn tới bộ dáng Cố quản lí, yên lặng ngồi tại chỗ, yên lặng bắt đầu vây xem…

Triệu Hoa này tác phong lẳng lơ, một tay đưa hoa, một tay đưa nhẫn kim cương, lớn tiếng hô, “Tiểu Phỉ, gả cho anh đi, có toàn bộ đồng nghiệp công ty em làm chứng, anh sẽ yêu em cả đời, không rời không…”

Anh thể hiện tình cảm chân thành, ngẩng đầu nhìn âu yếm, hy vọng cô đồng ý mình, cuối cùng một chữ “bỏ” còn chưa nói ra khỏi miệng, lại nhìn thấy một lão nông mặc quần áo màu giải phóng đứng trước mặt mình.

Dọa anh suýt nữa không cầm được nước tiểu…

Anh sao có thể hướng đến một người đàn ông lớn tuổi mà cầu hôn như vậy, anh điên rồi sao?

Cố Hữu Tài sắc mặt không tốt, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Triệu, liền cảm thấy người này tác phong như con gái, vai không thể gánh, tay không thể mang, đeo cái kính mắt, ánh mắt cũng không tốt.

“Tiểu Triệu, con nhìn nhầm người, con gái bác ở bên kia.” Cố Hữu Tài xấu hổ thay anh, thị lực này, có khả năng nhìn con rắn thành con giun mà bắt đi a.

Triệu Hoa ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới nhận ra, lão nông trước mặt là cha bạn gái trước của mình Cố Xán Xán.

Nghĩ đến bộ dáng ông có thể một tay nâng nửa con heo, đang quỳ một gối, bị ông dọa biến thành quùy hai gối xuống đất.

“Quỳ bác làm gì a, quỳ con gái bác đó, Xán Xán lại đây.” Cố Hữu Tài vô cùng kích động gọi con mình.

Cố Xán Xán ngẩn ra, diễn thuyết nhậm chức của mình sắp bắt đầu đã bị tiện nhân Triệu Hoa cắt ngang, làm trò trước mặt mình thâm tình thổ lộ cầu hôn với Hoàng Tiểu Phỉ, sau đó là ba mình từ trên trời giáng xuống, nghe lời nói của ba cô, Cố Xán Xán phút chốc nước mắt đã tuôn ra.

“Ba!” Cố Xán Xán hô một câu liền nghẹn ngày nói không được nữa.

“Mọi người đều ngây ra làm gì, Tiểu Triệu, con tiếp tục a!”

Triệu Hoa quỳ hai chân, tay cầm nhẫn với hoa tươi, khóc không ra nước mắt, giờ phút này chỉ có thể dũng cảm nói, “Bác trai, bác che con!”

Hoàng Tiểu Phỉ vừa muốn làm rõ ràng, lão nông dân bỗng nhiên xuất hiện là ai, lại là ba của Cố Xán Xán, khó trách Triệu Hoa gặp một lần liền cùng Cố Xán Xán chia tay, thật sự là rất thô lỗ.

Cô đứng ra làm tức chết người không đền mạng, nũng nịu nói, “Bác à, bác hiểu lầm, anh Hoa đang cầu hôn với người ta, phiền bác tránh qua một bên đi.”

Cố Hữu Tài nhìn lại, trong văn phòng, cô gái này thân trên mặc một nửa, bả vai và ngực đều lộ ra, thật sự là không biết xấu hổ thẹn thùng gì, trừng mắt nhìn cô ta một lần, quay đầu nhìn lại Tiểu Triệu, hiển nhiên tâm trí Cố Hữu Tài cũng sẽ không lí giải được Tiểu Triệu vừa mới cùng con gái về nhà gặp mình lúc lễ năm mới, một tháng sau lại trước mặt cô gái khác cầu hôn, súc sinh cũng không làm như vậy, Tiểu Triệu này thoạt nhìn khuôn người dạng người, chẳng lẽ ngay cả súc sinh cũng không bằng sao?

“Anh Hoa, người ta đáp ứng anh, anh mau đứng lên đi.” Hoàng Tiểu Phỉ lách người qua Cố Hữu Tài, đưa tay nhận hoa và nhẫn.

Cố Hữu Tài nhìn một màn này, thật sự là bị chọc tức, nói cũng không nói nên lời, thùng nước cầm trên tay, không chút nghĩ ngợi liền đổ lên người Triệu Hoa từ trên xuống, Triệu Hoa chỉ cảm thấy một trận lạnh thấu tâm và mùi thối, theo dòng nước, còn có hai con cá lớn nện lên đầu anh, làm rơi kính mắt anh, khiến cho anh hết sức thảm hại.

Mà Cố Hữu Tài tay kia thì buông túi xách ra, bên trong là gà sống, cho nên túi không được buộc, ông buông lỏng tay, gà liền đi ra, giành được tự do, nó liền hùng dũng oai vệ hiên ngang toàn thân run lên một lần, vừa vặn gần với Hoàng Tiểu Phỉ nhất, ngay bên dưới lễ phục của cô.

Dọa Hoàng Tiểu Phỉ một trận thét chói tai, hoa tươi trong tay cầm không được, trực tiếp rơi trên mặt đất, rơi trúng con gà, đây chính là con gà ông nuôi hơn một năm, cố ý để cho con gái mình bồi bổ cơ thể, thập phần có sức sống, một cú đập của bó hoa liền bay lên ngay tại chỗ.

Gà là sẽ không bay nha, nhưng dưới tình thế cấp bách, bay lên một thước cũng có thể, con gà bị hoa rơi trúng, ra sức cất cánh, cái cánh lớn trực tiếp vỗ lên mặt Hoàng Tiểu Phỉ, đem đầu tóc được tỉ mỉ làm của cô rối loạn, trên mặt còn dính lại lông gà, dọa cô đánh rơi cả chiếc nhẫn trong tay.

Con gà liều mạng đập cánh cũng không lâu, bị nhẫn rơi trúng, liền bình thường lại, kéo theo một bãi phân gà, một chuỗi dính vào lễ phục tuyết trắng tinh xảo kia trên người Hoàng Tiểu Phỉ.

Kinh biến phát sinh trong nháy mắt.

Nhưng làm cho các nhóm trong công ty bị dọa sợ, nhìn con gà kia như nhìn người ngoài hành tinh xâm nhập.

Con gà đáp xuống mặt đất còn hùng dũng oai vệ kêu lên, “Cô cô ác…”

Hai con cá rơi trên đất cố gắng nhảy dựng lên, đánh trên người Triệu Hoa rất đau.

“Tiểu súc sinh như cậu, lễ năm mới còn đến nhà tôi, hỗn ăn hỗn uống, đồ ăn ngon, rượu thịt cho cậu ăn, đảo mắt liền trở mặt, heo tôi nuôi trong nhà còn giống người hơn cậu, chó nuôi trong nhà còn hiểu chuyện hơn cậu, cậu cả heo chó cũng không bằng.” Cố Hữu Tài quay nhìn Tiểu Triệu liền chửi rủa thậm tệ.

Trong tay bê thùng, nhân tiện chỉ tay hướng Mã Liệt hô, “Tiểu tử, cậu khổ người lớn, đi giúp tôi xách nước lại đây.”

Mấy nhóm nhỏ đang xem đều sợ ngây người, hoàn toàn không chú ý tới Mã Liệt là người từ bên ngoài đến, chỉ có Cố Xán Xán nhìn Mã Liệt, vẻ mặt xấu hổ.

Mã Liệt nhận thùng, không nói hai lời liền đi lấy nước.

Hai con cá kia còn búng lên người Triệu Hoa, nước bắn tung tóe trên mặt anh.

Hoàng Tiểu Phỉ lúc này cũng không hơn gì Triệu Hoa, lễ phục trên người cô là kiểu dáng mới nhất, vốn mua để dành cho ngày thăng chức mặc, tốn của cô sáu ngàn đồng, con gái trên phương diện mua sắm thật sự rất không tiếc tiêu tiền, còn nhiều hơn tiền lương tháng của cô.

Nhưng giờ phút này lễ phục lại bị ô uế, hơn nữa không phải bẩn một chút, mà là một chuỗi dài, không phải đồ ăn hay nước, không phải màu mực, mà là phân gà…

Không những bẩn mà còn thối, cô dùng khăn tay lau, lau thế nào cũng không sạch được, trên lễ phục tuyết trắng kia, càng lau càng bẩn, cô bất chấp tóc rối, bất chấp lông gà trên đầu, ta lau, ta lau, ta lau lau lau!

Triệu Hoa còn quỳ trên mặt đất, một tay bảo vệ mặt mình, một tay vuốt trên đất tìm kính, lại nghe thấy tiếng giày cao gót của Hoàng Tiểu Phỉ đang kích động lau váy, lạch cạch một tiếng, một giẫm liền nát.

“Ba, ba đừng nói nữa, ba mắng anh ta là súc sinh, súc sinh nghe không hiểu tiếng người, ba nói cũng vô ích.” Cố Xán Xán đối với ba mình từ trên trời rơi xuống vừa mừng vừa sợ, tuy ràng gà bay cá nhảy làm nháo ở công ty, nhưng lại làm cho cô cảm động vô cùng, nữ hán tử hiếm khi biểu hiện bộ dáng yếu đuối.

Mã Liệt lúc này mang nước đến.

“Bác, nước đánh đẹp lắm, bác tự mình đổ hay để con giúp bác?” Mã Liệt vẻ mặt ân cần hỏi.

“Đổ cái gì mà đổ, loại súc sinh này, lãng phí nước, tiểu tử tốt, giúp bác nhặt cá lại đây, buổi tối bác xuống bếp, làm cho cậu món cá tươi luộc.” Cố Hữu Tài nhìn đến cô gái kia, đau lòng muốn chết, hận không thể đạp Tiểu Triệu một cước, con gái mình cho tới bây giờ đều tùy tiện, vô tâm vô phế, chưa từng thấy nó buồn như vậy.

Triệu Hoa rốt cuộc đeo được kính mắt, tuy bị đạp hỏng một bên, bên kia còn dùng được.

Mã Liệt hỗ trợ bắt cá, dù sao cũng không chuyên nghiệp, không biết làm, Cố Hữu Tài xoay người, bắt lấy đầu cá liền đem cá nhặt lên, bất quá cá còn vùng vẫy loạn, vỗ lên mặt Triệu Hoa vài cái mới tiến vào trong thùng.

“Con gái, đem con gà kia về, về nhà liền làm cho con ăn Cung bảo kê đinh.” Cô Hữu Tài hô lên một tiếng.

Tài nấu ăn của ba Cố Xán Xán vô cùng tốt, ngày thường cũng không làm, chỉ có khi cô trở về, ba cô mới bộc lộ tài năng, nghĩ đến được ăn ngon, Cố Xán Xán lại nín khóc mỉm cười.

Con gà kia tựa hồ có linh tính, vừa nghe đến Cung bảo kê đinh liền sợ hãi, cố gắng chui vào dưới váy người ta, ở hiện trường làn váy lớn nhất chính là của Hoàng Tiểu Phỉ, giống như áo cưới, con gà kia chui vào không muốn ra, đắc ý kêu dào dạt, “Cô cô ác…”

Hoàng Tiểu Phỉ cũng phối hợp thét chói tai, “A…A…”

Cố Xán Xán đi qua, đạp lên một cước liền khiến con gà kia bay ra, lại vỗ cánh làm cho Hoàng Tiểu Phỉ một thân đầy lông gà, thừa dịp thời điểm gà bay, Cố Xán Xán đưa tay ra, liền bắt được chân gà, ném vào túi, trở về yên lặng.

Cô hướng về mọi người cười nói, “Thật ngại quá, ba tôi bảo tôi về nhà ăn cơm, sẽ không cùng hàn huyên được với mọi người, ngày mai tôi mời mọi người một chầu.”

Nhìn Triệu Hoa đang quỳ trên mặt đất, Cố Hữu Tài hừ thật mạnh một tiếng, bê thùng xách túi đi rồi, Cố Xán Xán đương nhiên đi theo sau, mà Mã Liệt cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Cố Hữu Tài nhìn thấy Mã Liệt đi theo, vẻ mặt kinh ngạc, “Tiểu tử, vừa rồi bác khách khí mới nói, cậu thật sự đến a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.